Thần Nhứ đối diện với nàng không hề tránh né, lắc đầu nói: “Nàng không cần thăm dò ta. Cùng một biện pháp ta sẽ không dùng hai lần, như vậy chẳng phải quá đần độn? Lại nói tên ma ốm như Chu Văn Uyên căn bản không thể trèo đèo lội suối đến nước Lịch. Lần này ta sẽ không quấy rối, nàng yên tâm đi.”
“Yên tâm thế nào?” Cảnh Hàm U nói rồi muốn kéo Thần Nhứ qua.
Thần Nhứ đưa tay ngăn, cau mày bảo: “Đang ăn cơm.”
Cảnh Hàm U ngượng ngùng thu tay về, “Người được nước Tiêu phái đến là Vũ Ninh hầu Quan Thiên Dật, nàng phải biết nặng nhẹ.”
Tay gắp đồ ăn của Thần Nhứ thoáng dừng, sau đó thu lại. Nàng quay đầu nhìn người bên cạnh, trong con ngươi cảm xúc mịt mờ, hồi lâu mới thở dài. “Nếu không có chén Hư Không đó, có lẽ nàng sẽ phải lo lắng một phen, dù sao võ công của Quan Thiên Dật rất có tiếng tăm trong chốn giang hồ, ngay cả sư phụ cũng khen hắn có căn cơ tốt, là nhân tài luyện võ hiếm thấy. Nhưng bây giờ… Nàng lo rằng hắn sẽ khiêu chiến đại đệ tử mất đi nội lực của Chưởng viện Phi Diệp Tân như ta sao?” Nụ cười tự giễu chậm rãi xuất hiện trên mặt nàng, giống như giọt màu trong nước, dần dần lan rộng rồi nhạt đi, biến mất.
“Năm ấy…” Cảnh Hàm U nhíu mày, không biết tại sao đêm nay mình lại muốn nói tới chuyện đó. Là đang thăm dò sao? Thăm dò cái gì đây? Như Thần Nhứ nói, Quan Thiên Dật không thể nào khiêu chiến.
“Chuyện năm xưa đã như mây khói tiền thế, không cần thiết nhắc tới.” Thần Nhứ nháy mắt một cái, đã không thấy nỗi bi thương trong đó. “Sư muội, tính ra, ước định của ta và Quan Thiên Dật đã bị nàng phá hoại.” Đôi mày nàng nhàn nhạt ý cười, “Hơn nữa… Mãi mãi không có khả năng tái chiến.”
Danh xưng “sư muội” ra khỏi miệng, tất nhiên sẽ kéo tâm tư Cảnh Hàm U về lại khoảng thời gian hai người đồng môn học nghệ.
Ba năm trước, Vũ Ninh hầu Thế tử Quan Thiên Dật của nước Tiêu cùng sư phụ tham gia đại hội võ lâm. Lần đó Phi Diệp Tân phái ra một người duy nhất là Thần Nhứ. Trong đại hội Thần Nhứ đã đánh bại bốn tên cao thủ, mình cũng hao tổn quá đáng, lúc Quan Thiên Dật lên võ đài nàng đã không có sức tái chiến. Tuy nhiên kỳ phùng địch thủ *, hai bên đều mong có một trận chiến, định ra kỳ hạn ba năm. Không ngờ ba năm sau, Quan Thiên Dật đã được kế thừa tước vị, mà Thần Nhứ thì mất đi toàn bộ nội lực.
* kỳ phùng địch thủ: chỉ đối thủ có trình độ ngang bằng, khó phân cao thấp.
“Ta có thể thay nàng xuất chiến.” Cảnh Hàm U biết được ước định này, đối với người giỏi võ, điều này thật sự là một tiếc nuối. Hơn nữa, nàng cũng rất tò mò về người có thể làm cho sư phụ và Thần Nhứ nhìn bằng cặp mắt khác.
Thần Nhứ lắc đầu, không hề để ý nói: “Nàng cho rằng ta quan tâm điều này?” Nàng không để ý, so với nghiệp lớn phục quốc, nàng hoàn toàn không đặt chút chuyện ấy trong lòng. “Lại nói, nàng chưa chắc là đối thủ của hắn. Ba năm trước ta từng thấy hắn ra tay, không kém cạnh ta. Qua ba năm, ai biết hắn tiến bộ bao nhiêu.”
“Tóm lại là ta có lỗi với nàng.” Bây giờ Cảnh Hàm U mới phát hiện nếu nhắc tới mối hận diệt quốc, nàng còn có thể lấy lý do tận trung với đất nước để an ủi mình. Nhưng nếu nhắc tới Phi Diệp Tân, nàng thật sự hổ thẹn trong lòng, cảm giác như không nhấc đầu lên nổi.
Thần Nhứ nhìn nàng, dáng vẻ đầy hứng thú. “Nàng biết là tốt rồi.”
Đề tài trong bữa tối cũng không làm quan hệ của hai người căng thẳng, nói cho cùng chỉ là một ước định trong quá khứ mà thôi. Hai người nhàn hạ thoải mái cơm nước xong lại cùng vẽ một bức họa.
“Đảo mắt đã sắp vào đông, lá đỏ ở Phi Diệp Tân là xứng với tuyết trắng nhất.” Có lẽ nhờ đề tài đêm nay, Cảnh Hàm U nâng bút hoạ rừng cây ở Phi Diệp Tân.
Thần Nhứ cầm bút ở cạnh bên nhìn một chút, đơn giản vài nét mực đã phác hoạ ra nước chảy, bến đò ở Phi Diệp Tân. Cảnh Hàm U không nhịn được thêm một cái thuyền nhỏ ở bên. Thần Nhứ cũng lấy bút đỏ vẽ thêm một cây lá đỏ phiêu linh.
Nhìn bóng lưng nữ tử trên giấy, Thần Nhứ lập tức nhận ra đó là mình. Chỉ là mình từng đứng quay lưng dưới đầy trời lá đỏ lúc nào, nàng hoàn toàn không nhớ.
Thần Nhứ đưa tới ánh mắt nghi hoặc, Cảnh Hàm U lại hoàn toàn không để ý, hài lòng cầm tờ giấy lên, cẩn thận thổi nét mực. Khi ấy Thần Nhứ căn bản không chú ý tới một ánh mắt vĩnh viễn dõi theo mình.
Chữ “tình” là thế, yêu càng sâu, yêu càng lâu thì càng thấp hèn, thậm chí yêu đến điên cuồng.
Cảnh Hàm U không biết từ khi nào mình bắt đầu điên cuồng si mê Thần Nhứ như vậy, tới khi nàng nhận ra, ánh mắt đã không thể dời đi. Cho dù bị oán hận cũng tuyệt không chắp tay trao nàng cho kẻ khác.
Đêm buông, nến đỏ nhỏ giọt.
Linh Âm và Lâm Lang hầu hạ Thần Nhứ tắm rửa rồi cùng Trần Tâm lui ra. Tối nay gió hơi lớn, thổi vào cửa sổ vù vù vang vọng. Trong phòng đốt chậu than, ấm áp cực kì.
Dưới ánh nến chập chờn, Cảnh Hàm U ngồi bên giường, nhìn nữ tử chỉ khoác áo ngủ mỏng manh, trái tim đập càng mạnh.
“Tới đây.” Thần Nhứ bảo Cảnh Hàm U ngồi trước bàn trang điểm, tự tay chải mái tóc dài của nàng. Cảnh Hàm U vừa tắm rửa xong, tuy rằng tóc không nhỏ nước nhưng vẫn chưa khô.
Thần Nhứ bôi một chút nước hoa ngọc lan lên tóc nàng, dùng lược bí nhẹ nhàng chải. “Nàng không thích dùng dầu bôi tóc nên ta cố ý pha nước hoa này, mùi ngọc lan cũng rất nhạt.”
Cảnh Hàm U vừa muốn ngẩng đầu nói gì đó đã bị Thần Nhứ ấn xuống. “Đừng nhúc nhích, vẫn chưa chải xong đâu.” Lúc nàng chải, Cảnh Hàm U ngửi thấy được mùi hương cỏ Uẩn Kết thanh nhã. Mùi hương này đã khiến nàng mê muội nhiều năm, chưa từng thay đổi.
“Tại sao nàng chỉ chịu dùng cỏ Uẩn Kết?” Cảnh Hàm U nhớ tới rất nhiều năm trước nàng từng hỏi sư tỷ câu này. Lúc đó sư tỷ chỉ cười cười mà không trả lời nàng. Lại qua mấy năm, nàng mấy lần muốn hỏi nhưng vẫn không có được đáp án. Nàng không cam lòng, nàng muốn biết tất cả mọi thứ về sư tỷ. Đến tận lần kia sư tỷ trúng độc hương Vong Linh suýt chết. Tuy có sư phụ giúp đỡ, sư tỷ cũng phải nhịn đủ ba ngày mới sống lại, sau đó không lâu sư tỷ liền nói cho nàng, cỏ Uẩn Kết là thuốc giải hương Vong Linh duy nhất, chỉ có làm cho xương cốt thẩm thấu mùi cỏ Uẩn Kết, sư tỷ mới không vì hương Vong Linh mà chết.
“Nói đến việc nàng cả ngày làm mấy thứ hoa cỏ này, ta thật lo lắng…” Bầu không khí quá mức dịu dàng, Cảnh Hàm U cũng nói ra điều thường ngày không nói.
“Nàng sợ ta vô tình tiếp xúc với hương Vong Linh? Điều chế hương Vong Linh thế nào, không ai rõ ràng hơn ta. Từ lúc có ký ức ta đã chú ý tới loại sai lầm này, chặt chẽ ngăn chặn. Hậu cung tranh đấu không ngớt, không phải không ai có tâm tư đó, đặc biệt là lúc ta còn nhỏ.” Chuyện Thần Nhứ trúng độc từ hương Vong Linh vốn chỉ mấy người biết. Nhưng sau đó bên cạnh nàng xuất hiện mấy kẻ mang hương Vong Linh, mặc dù tra được những người này chỉ là không biết công chúa kiêng kỵ. Nhiều lần cấm không dứt, phụ hoàng mới quyết định công khai chuyện này trong toàn bộ hậu cung. Từ đó trở đi, hậu cung nước Dịch đã đặt ra quy tắc thép là nghiêm cấm hương Vong Linh, không biết có bao nhiêu kẻ thầm đố kỵ sự sủng ái hoàng đế dành cho Thần Nhứ.
“Nàng cũng không nên khinh thường. Trong cung Vũ Yên của ta đương nhiên sẽ không có, nhưng bên ngoài…” Nàng kéo tay Thần Nhứ, “Nhược điểm này của nàng quá trí mạng.”
“Việc này cũng là không có cách nào. Ta đâu thể ngâm mình cả ngày trong nước cỏ Uẩn Kết.” Thần Nhứ cười, cũng không để ý. Sư phụ đã nói, nếu nàng để cỏ Uẩn Kết thấm mười năm, tóm lại sẽ có hiệu quả. Mười năm, tính tháng ngày, cũng sắp rồi.
Mười năm công thành, liền có thể thay da đổi thịt. Lẽ nào…
Lời của sư phụ chỉ được nói cho một mình nàng. Thần Nhứ nhìn Cảnh Hàm U, đột nhiên phát hiện sư phụ đối với mình thật sự có hơi bất công. Lẽ nào mười năm trước sư phụ đã liệu được hướng đi bây giờ?
Cảm giác tay chải đầu cho mình đột nhiên dừng lại, Cảnh Hàm U ngẩng đầu lên, phát hiện Thần Nhứ đang lẳng lặng nhìn mình. Nàng cười nói: “Sao vậy, trên đầu ta nở một đóa hoa?”
Thần Nhứ bị nàng chọc cười, thả lược bí, quay đầu lấy khăn vải lau tóc của mình. Người phía sau cầm khăn tiếp tục động tác của nàng. “Nàng trì hoãn tiếp cũng vô dụng, đêm nay nàng đã hứa với ta.”
Cảnh Hàm U nói xong câu đó liền thấy cần cổ mảnh mai trắng như tuyết của Thần Nhứ nổi lên màu đỏ ửng. Nàng cười, cúi đầu hôn lên gáy Thần Nhứ, rước lấy một cái liếc mắt của sư tỷ. Nàng không chậm trễ chút nào hôn lên môi Thần Nhứ, tay đang lau tóc biến thành ôm chặt người vào lòng.
Thần Nhứ rất ngoan ngoãn hé miệng, mặc cho đầu lưỡi của Cảnh Hàm U tiến quân thần tốc, khuấy lên nỗi lòng của hai người. Gắn bó dây dưa, thân thể càng ngày càng nóng, trái tim đã lạnh cũng vậy. Thần Nhứ không khỏi cau mày, nhìn dáng vẻ uyển chuyển hầu hạ của mình, đáy lòng nổi lên sự tự giễu.
Nữ tử lấy sắc hầu người. Chẳng trách phụ hoàng sẽ bỏ qua nàng mà bảo mạng cho thái tử. Dù mình có phục quốc thành công thì cuối cùng vẫn là thân hoa tàn liễu rữa *, không cách nào gầy dựng tông miếu xã tắc, không còn mặt mũi nào đối mặt lê dân cố quốc.
*gốc là “tàn hoa bại liễu” (hay “bại liễu tàn hoa”), chỉ người con gái đã từng trải phong trần. Hay cũng chỉ người phụ nữ làm nghề kỹ nữ đã hết thời, sắc xuân phai tàn. Ở đây có thể hiểu bằng cả hai nghĩa vì Thần Nhứ tự coi mình là “lấy sắc hầu người”.
Một nụ hôn dài khiến Thần Nhứ mềm nhũn thành bãi nước xuân. Cảnh Hàm U vẫn không chịu buông tha nàng, đặt nàng trên bàn trang điểm bừa bãi yêu thương. Tiếng thở dốc của Thần Nhứ lấy lòng Cảnh Hàm U, làm cho nàng hành sự càng ngày càng kịch liệt không quan tâm hậu quả.
“Hàm… Hàm U… Đừng ở đây…” Thần Nhứ miễn cưỡng kéo về chút lý trí, nắm lấy tay đang kéo y phục của Cảnh Hàm U, thở dốc nói.
Lụa mỏng buông xuống, phong cảnh trên giường không thể diễn tả bằng lời. Cảnh Hàm U nhất quyết không chịu tắt nến, Thần Nhứ bất đắc dĩ đành nghe theo nàng. Mình bị xem sạch sành sanh từ trên xuống dưới nói không ảo não là lừa gạt. Đáng tiếc bây giờ nàng không có tinh lực suy nghĩ mấy việc này, đôi tay châm lửa khắp người kia không cho nàng thời gian nghĩ.
Nhìn mỹ nhân mị nhãn như tơ, hé mở môi anh đào nằm dưới thân mình, Cảnh Hàm U càng khó kiềm chế.
“Ưm…” Nhẹ giọng ngâm nga, khoé mắt Thần Nhứ chứa một giọt nước mắt, dưới ánh nến có vẻ óng ánh long lanh.
“Lúc nào cũng phải bức nàng đến mức không thể suy nghĩ, nàng mới bằng lòng cho ta thấy dáng vẻ xinh đẹp này.” Cảnh Hàm U nói có chút bất mãn, tay dùng sức, hài lòng nghe được tiếng nỉ non khe khẽ trong miệng Thần Nhứ, thân thể dưới thân cũng rung động không thôi.
“Hàm U…” Thần Nhứ lắc đầu, lộ ra vẻ mặt khẩn cầu, tuồng như chỉ muốn thoát khỏi sự dằn vặt Cảnh Hàm U mang đến cho nàng. Đáng tiếc nàng xưa nay không biết bộ dạng này của mình mê người cỡ nào. Một người trầm tĩnh trấn định, một khi thể hiện ra dáng vẻ yếu đuối bất lực nhất của mình, sẽ khiến người ta sinh ra một loại tâm ma muốn giữ lấy, muốn bắt nạt.
Cảnh Hàm U không phải thánh nhân. Mỗi lần Thần Nhứ lộ ra vẻ mặt này, tâm ma của nàng sẽ thúc giục nàng hoàn toàn giữ lấy nữ tử này. Giữ lấy tất cả mọi thứ của nữ tử này, từ thân thể đến tâm tư, không để lại chút nào.
“Thần Nhứ, nàng biết không, vì nắm giữ nàng, ta tình nguyện làm tất cả mọi thứ.” Một cơn gió thổi tắt nến đỏ trên bàn, thanh âm yêu kiều từ miệng Thần Nhứ lại một đêm không ngừng.
__________
Editor có lời muốn nói: Đã lâu không gặp ^^