Một đêm triền miên qua đi, sáng hôm sau Thần Nhứ tỉnh lại, vậy mà thấy Cảnh Hàm U nằm bên cạnh mình, vẫn chưa rời đi.
Nàng chỉ hơi nhúc nhích mà Cảnh Hàm U đã tỉnh giấc. Hai người nhìn nhau, mặt mày đều lưu luyến ý cười. Sự điên cuồng đêm qua đã tiêu tan, chỉ còn lại tơ tình nhàn nhạt quấn quanh.
“Hôm nay nàng không cần phải thỉnh an hoàng hậu sao?” Đây là lễ nghi của công chúa, không thể tùy ý thay đổi.
“Hôm nay mẫu hậu phải chép kinh lễ Phật ở Phụng Tiên cư, miễn thỉnh an.” Cảnh Hàm U đáp, ngón tay mơn trớn tấm lưng mượt mà của Thần Nhứ, trêu chọc người trong lòng mặt cười sinh xuân, đôi mắt quở trách liếc qua.
Cảnh Hàm U không nhịn được vươn mình, lại đặt nàng dưới thân. Thần Nhứ đưa tay che mắt nàng để nàng không nhìn mình. “Đêm qua vẫn chưa đủ điên sao, mới sáng sớm đã không đàng hoàng.” Nói rồi đẩy người ở trên ra.
Cảnh Hàm U không nằng nặc. Mọi việc chung quy phải có chừng mực, quá mức thì lại được một mất mười.
Hai người mặc quần áo xong, sai cung nữ múc nước rửa mặt sau đó cùng dùng bữa sáng. Ngoài cửa có tiểu thái giám đến truyền chỉ, hoàng đế Cảnh Đằng triệu Cảnh Hàm U đến hỏi chuyện.
Sau khi Cảnh Hàm U đi, Thần Nhứ lại nhìn hai tay của mình mà lặng thinh. Linh Âm không hiểu nhưng cũng không dám hỏi, chỉ ở cạnh bên lẳng lặng trông chừng.
Lâm Lang từ bên ngoài đi vào, nhẹ giọng nói: “Quận chúa, có tin tức mới.”
Thần Nhứ nhấc mắt, ra hiệu Linh Âm đi gác cổng, “Nói đi.”
Lâm Lang nói: “Tuyết Ngọc vừa truyền tin Tần tu viện có hỉ ạ.”
“Ồ?” Khoé miệng Thần Nhứ cong lên, “Chuyện khi nào?”
“Tuyết Ngọc nói Chu thái y mới vừa tới khám và xác nhận. Chỉ là Tần tu viện xin Chu thái y tạm thời đừng truyền ra ngoài, phải chờ ba tháng cho thai nhi ổn định mới báo.” Tuyết Ngọc là cung nữ thân cận nhất của Tần tu viện, chuyện như vậy đương nhiên sẽ không gạt cô ta.
Thần Nhứ trầm ngâm, không nói gì.
“Quận chúa, chúng ta có cần động tay không?” Lâm Lang không nhịn được mà hỏi. Cô xuất thân từ gia tộc lớn, khi gặp chuyện rất quyết đoán. Đứa bé này là một cơ hội, một khi nắm được, muốn nổi sóng gió trong hậu cung cũng không khó khăn.
Thần Nhứ xua tay. “Tần tu viện không được sủng, đứa nhỏ này cũng coi như trời cao ban ơn. Đáng tiếc cho bà ấy, không biết là phúc hay họa.” Nàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, nhìn cảnh lá rụng đầy đất, một đám thái giám đang quét sạch chúng nó. “Dù chúng ta không hành động, ta nghĩ bà ấy cũng không giữ được đứa bé này.” Nàng xoay người dặn tiếp: “Bảo Tuyết Ngọc cảnh giác hơn, bảo vệ bà ấy tới đâu thì hay tới đó. Các ngươi phải luôn chú ý tình hình hậu cung, tin này chẳng mấy chốc sẽ lén lút tuồn ra.”
Thần Nhứ đoán không sai. Chưa tới ba ngày, Lâm Lang đã thăm dò ra có ít nhất ba phi tần đã biết việc Tần tu viện có tin mừng. Bên Tuyết Ngọc cũng tra ra có kẻ động tay vào cơm nước của Tần tu viện, may mà cô ta đủ nhạy bén, phát hiện đúng lúc.
Hậu cung nhất thời thần hồn nát thần tín, cuồn cuộn sóng ngầm. Thần Nhứ nhờ người truyền lời, bảo Tuyết Ngọc gắng sức khuyên Tần tu viện báo tin vui cho hoàng hậu, chí ít có thể có thêm một bề bảo vệ. Tần tu viện quả nhiên nghe, không tới hai ngày đã báo hoàng hậu. Trong phút chốc, các loại phần thưởng của hoàng thượng hoàng hậu đều chảy vào lầu Linh Ngọc như nước.
Lúc này Thần Nhứ đang đi vào tẩm điện của Dịch Già Mạc Ly trong cung Đức Xương. Cái bụng của Mạc Ly đã rất lớn, đi đứng cũng khó khăn. Nàng ta đang nằm trên giường, thấy Thần Nhứ đi vào liền muốn đứng dậy nhưng bị Thần Nhứ cười ngăn.
“Thân thể muội bất tiện, đừng nói lễ nghi với ta. Lo cho mình mới là tốt.”
Dịch Già Mạc Ly vội vàng để Thần Nhứ ngồi bên giường, lại bảo tất cả cung nữ lui ra rồi mới kéo tay nàng nói: “Đại tỷ có thể đến thăm muội, muội muội vui vẻ trong lòng.”
“Là tỷ muội, ta đương nhiên phải tới thăm.” Thần Nhứ cười nói: “Thái tử phi có đối xử tốt với muội không?”
Dịch Già Mạc Ly trả lời: “Thái tử phi đối với muội rất tốt. Từ lúc muội mang thai tới giờ, mỗi ngày thái tử phi đều đưa đồ bổ tốt nhất tới. Có đôi khi mấy trắc phi khác đến chỗ muội nói vài câu không êm tai, thái tử phi nghe thấy thì lập tức trách phạt, bây giờ đã không ai dám ức hiếp muội nữa rồi.”
Thần Nhứ nhìn vẻ mặt đắc ý mơ hồ của muội muội, trong lòng không biết nên thở dài hay là nên đau xót. “Mạc Ly, muội được phụ hoàng sủng ái từ nhỏ, chưa từng ăn trái đắng, cũng không hiểu lòng người hiểm ác. Thái tử phi đột nhiên đối tốt với muội như vậy, muội vẫn nên lưu tâm hơn mới phải.” Những lời nàng có thể nói cũng chỉ tới đó. Những thứ khác không thích hợp nói ra miệng lúc này.
Dịch Già Mạc Ly thôi vẻ đắc ý, cúi đầu trầm mặc một hồi, “Đại tỷ, lời tỷ dặn muội nhớ rồi, muội sẽ cẩn thận. Chỉ là nếu thái tử phi không muốn để muội sinh đứa bé này thì cũng có rất nhiều cơ hội động thủ.” Ý tứ là Thần Nhứ buồn lo vô cớ.
Thần Nhứ cười cười, “Có lẽ là ta lo xa rồi. Chỉ mong tỷ muội hai người vui vẻ, ta cũng yên lòng.”
Hai người lại nói vài chuyện, tình thân nồng đậm, không hề có cảm giác xa cách. Thần Nhứ ngồi một lúc, thấy sắc mặt Dịch Già Mạc Ly có vẻ mệt mỏi bèn cáo từ rời đi.
Thần Nhứ đi rồi, tiểu cung nữ ở bên hầu hạ Dịch Già Mạc Ly nghỉ ngơi. “Nương nương, Thuận Ân quận chúa thực sự quan tâm người.”
Dịch Già Mạc Ly gật đầu. “Tỷ ấy là đại tỷ của ta, đương nhiên phải quan tâm ta.”
Linh Âm cùng Thần Nhứ ra khỏi cung Đức Xương, nàng không nhịn được hỏi: “Quận chúa, sao người lại nói những lời kia với trắc phi?” Nàng vẫn chưa quên lúc trước Dịch Già Mạc Ly đối xử Thần Nhứ bằng thái độ gì, mặc kệ hai người là chị em ruột.
“Ta luôn cảm thấy Lục Lăng Hàn sẽ không tốt bụng như vậy. Mạc Ly dù gì vẫn là muội muội ta, dẫu quá khứ từng xảy ra chuyện gì, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, phần cốt nhục tình thân này là không thể vứt bỏ. Ta…” Thần Nhứ thở dài, “Ta quyết chí thề phục quốc, sau này ở hoàng cung nước Dịch, muội ấy chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình mà sống tiếp.”
“Chỉ mong trắc phi biết tấm lòng của người.” Linh Âm đỡ Thần Nhứ một đường trở về.
Gặp phải thái tử Cảnh Đồng, Thần Nhứ vội vàng hành lễ.
“Quận chúa đây là…” Cảnh Đồng ngẩng đầu nhìn phương hướng xuất phát của Thần Nhứ, ngạc nhiên hỏi: “Mới từ cung Đức Xương đi ra?”
“Vâng. Thần Nhứ đi thăm trắc phi.” Thần Nhứ cúi đầu đáp.
Thái tử cười nói: “Thân thể trắc phi càng ngày càng nặng, vì an toàn, thái tử phi không cho nàng ấy ra khỏi cung. Người tới thăm trắc phi cũng được, miễn cho nàng ấy cô đơn tâm tình không tốt.”
Thần Nhứ gật đầu mà không trả lời.
Thái tử nhìn dung nhan như hoạ của Thần Nhứ, trong nhu nhược lộ ra sự quyến rũ nhàn nhạt, không khỏi động lòng. “Quận chúa và Nhu Gia là đồng môn xuất sư, vì sao… khí chất của quận chúa nhu mì, ta thấy mà mến?”
Thần Nhứ hơi nhíu mày, lời này… thật ra vô cùng mạo phạm. “Thần Nhứ là người mất nước, chẳng qua là tham sống sợ chết.”
Thái tử nhớ lại lần trước gặp Thần Nhứ, dù là ngày hắn công phá thành Thiên Dĩnh của nước Dịch, Thần Nhứ mà hắn nhìn thấy chỉ là bình tĩnh thong dong, khí thế bức người.
“Phải nói vẫn là Nhu Gia biết bồi dưỡng người, mới làm cho quận chúa xinh đẹp vô song như vậy.” Thái tử tới gần, bèn ngửi được mùi thơm thanh nhã như có như không trên người Thần Nhứ.
Thần Nhứ không khỏi lùi về sau một bước, “Thái tử tự trọng.”
Thái tử cười nói: “Quận chúa đừng sợ hãi, bổn cung biết người là người của Nhu Gia, sẽ không làm gì quận chúa. Nhưng… bổn cung có lời này thành tâm nói cho quận chúa. Nhu Gia rốt cuộc vẫn là công chúa, nếu muội ấy xuất giá, bổn cung tình nguyện thay muội ấy chăm sóc quận chúa.”
Thần Nhứ ngẩng đầu, trong con ngươi ánh sáng sóng sánh. “Đa tạ ý tốt của thái tử, Thần Nhứ xin cáo lui.” Nói xong không đợi thái tử gật đầu, mang theo Linh Âm vội vã rời đi.
Thái tử nhìn bóng lưng gầy gò kia, trong mắt lộ ra sự quyết tâm muốn đạt được. Di Mẫn công chúa như một đóa hoa hồng có gai, nhưng hắn cuối cùng cũng sẽ hái xuống thôi.
Cung Đoan Hoa.
Hoàng hậu rất nhanh đã biết được chuyện phát sinh ở ngoài cung Đức Xương, bà tức giận nói: “Thái tử thật sự không biết tiến lùi! Một Dịch Già Thần Nhứ mê hoặc Nhu Gia còn chưa đủ, bây giờ lại đi mê hoặc thái tử! Nữ tử nước Dịch đều quyến rũ lẳng lơ như vậy sao?”
Cung nữ thiếp thân của hoàng hậu Phụng Linh khuyên nhủ: “Nương nương bớt giận. Thuận Ân quận chúa có thân phận đặc biệt, nghĩ đến… đây mới là lý do thái tử chú ý quận chúa.”
Hoàng hậu nghĩ kỹ lại mới thấy lời này có lý. Trừ người ở cung Đức Xương ra, chủ tử trong hậu cung đều là thê thiếp và nữ nhi của hoàng đế, đều là người thái tử không thể chạm vào. Chỉ có Thần Nhứ, thân phận của nữ tử này là một ngoại lệ. Nàng không phải nữ nhân của hoàng đế, nàng là nữ nhân của Cảnh Hàm U. Điều này làm cho thái tử có ý nghĩ đây là một nữ tử có thể bị chia sẻ.
“Chung quy là một tai hoạ! Lúc trước bổn cung không nên để Nhu Gia lưu lại cô ta.” Hoàng hậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Phụng Linh, nếu bổn cung ban nàng ta cho người khác…”
“Nương nương, lúc trước chẳng phải người đã thăm dò rồi sao? Lẽ nào người đã quên phản ứng của Nhu Gia công chúa?” Phụng Linh vội vàng khuyên can hoàng hậu.
Hoàng hậu hơi buồn bực. Con gái của mình cái gì cũng tốt, vẫn là niềm kiêu hãnh của bà, là trợ lực lớn nhất của thái tử, chỉ có chuyện về Thần Nhứ là làm cho bà đau đầu.
“Lẽ nào bổn cung phải để nha đầu này tiếp tục mê hoặc hậu cung ư?”
Phụng Linh đi theo hoàng hậu nhiều năm, biết rõ chủ tử của mình coi trọng thái tử và Nhu Gia công chúa nhất. Hai người con này chính là vảy ngược của hoàng hậu, mà Thuận Ân quận chúa lại đồng thời trêu chọc cả hai, cũng khó trách hoàng hậu đứng ngồi không yên.
“Nương nương, chuyện này người nên tiểu trừng đại giới * thì hơn, tránh tổn thương tình cảm giữa người và Nhu Gia công chúa.”
* trừng phạt nặng nề những sai lầm nhỏ để sau này không phạm sai lầm lớn
“Tiểu trừng đại giới?” Hoàng hậu lẩm bẩm, “Cũng được. Ngươi đi bảo Dịch Già Thần Nhứ chép kinh cho bổn cung. Chép không xong ba mươi bộ, không cho cô ta bước ra khỏi cung Vũ Yên nửa bước.”
Cung Vũ Yên.
Thần Nhứ lĩnh ý chỉ của hoàng hậu, trở về phòng bắt đầu sai hạ nhân chuẩn bị giấy mực.
“Quận chúa, người thật sự phải chép hết ba mươi bộ kinh văn ạ?” Lâm Lang vừa chuẩn bị đồ vật vừa hỏi.
“Quy củ ngươi học đi đâu rồi? Ta làm sao dám bất tuân ý chỉ của hoàng hậu.” Thần Nhứ nhấc bút lên, bắt đầu chép từ bộ “Tâm kinh”.
Linh Âm ở bên cạnh nghiền mực. “Nô tỳ thấy hoàng hậu đang làm khó người vì việc thái tử vừa rồi.”
“Ngươi biết là tốt rồi.” Thần Nhứ ôn hòa nhã nhặn, hạ bút trầm ổn.
“Nhưng chuyện này sao lại trách người được? Rõ ràng là thái tử…” Linh Âm có hơi uất ức.
Thần Nhứ ngẩng đầu nhìn nàng một cái, thành công làm nàng bặt tăm. “Ngươi phải cẩn thận lời nói. Ta ở trong cung có địa vị gì các ngươi đều rõ. Hắn là thái tử tôn quý, như vậy đã là tốt rồi. Bây giờ ta chỉ thấy cảm kích hoàng hậu nương nương cao minh, đây chỉ là tiểu trừng đại giới, chẳng có gì nặng nề.” Nàng vừa viết vừa nói: “Khi Hàm U trở về các ngươi càng phải cẩn thận, không được hé môi câu nào.”
Linh Âm và Lâm Lang nhìn nhau, đồng thanh thưa: “Vâng.”