– Các ngươi tiếp tục đi, tiếng đàn rất hay, hồ sắt thâm tình, tấu hoàn mỹ đến mức động lòng người.
Ninh Tiểu Xuyên thật lòng nói, Ngọc Ngưng Sanh và Tiêu Dật Chi quả thật đều là đại gia âm luật, tài nghệ cao nhã, thực sự khiến cho người khác phải bội phục.
Ninh Tiểu Xuyên dẫn theo Tạ Mộng Dao và Tư Đồ Phượng Vũ đi vào gian phòng, sau đó đóng cửa lại.
Gian sương phòng này chính là Ninh Tiểu Xuyên thuê ủa Ngọc Ngưng Sanh, tá túc ở nơi này để tránh né Cổ Ma ngàn năm và cường giả Vô Sinh Đạo đuổi giết.
Tiêu Dật Chi cảm thấy một luồng hàn khí lạnh lẽo, trên cổ nổi lên cả da gà, liền vội vàng nói:
– Ngưng Sanh cô nương, tại hạ cáo lui trước.
Tiêu Dật Chi cũng là người trong Ma Môn, cho nên biết rõ thân phận của Ngọc Ngưng Sanh, vô cùng cung kính với nàng.
Đồng thời, hắn cũng biết mối quan hệ giữa Ngọc Ngưng Sanh và Ninh Tiểu Xuyên, cho nên lập tức chuồn mất.
Ngọc Ngưng Sanh ngồi trong trúc đình, áo trắng như tuyết, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ngọn đèn dầu sáng lên trong phòng Ninh Tiểu Xuyên, chứng kiến ba bóng người in trên vách đá.
Ngón tay của nàng bóp chặt hồ sắt, khiến cho hồ sắt bị bóp vỡ ra, chỉ nghe nàng lẩm bẩm:
– Không ngờ hắn lại công khai đưa hai nữ tử về phòng, còn đóng cửa lại? Quan Ngọc Lâu nhiều nữ tử xinh đẹp như vậy, tại sao hắn không tìm ở Quan Ngọc Lâu, lại mang từ bên ngoài vào? Nhất định là hắn cố ý, nhất định là hắn cố ý, cố ý tìm hai nữ tử đến để kích động ta, muốn ta chú ý tới, ha ha, ta mới không chú ý.
Ngọc Ngưng Sanh cười nhạt.
Thế nhưng nàng vẫn ngồi trong trúc đình, dùng tâm thần cảm ứng lặng lẽ tản mát ra, muốn kiểm tra xem rốt cuộc Ninh Tiểu Xuyên đang làm chuyện gì với hai nữ tử trong phòng.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi trên ghế, tay cầm một cái bút.
Tư Đồ Phượng Vũ thì ở bên cạnh nghiền mực, quả thật là một thị nữ xinh đẹp.
Ninh Tiểu Xuyên trầm tư một lát, sau đó chấm mực, viết lên tờ giấy năm chữ to hữu lực: “Binh khí bài danh phổ”
Viết xong năm chữ này, Ninh Tiểu Xuyên liền thu bút lại.
Tạ Mộng Dao khẽ dựa sát người tới, nhìn thoáng qua cuộn giấy, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên, nói:
– Trang chủ, năm chữ này… là có ý gì?:
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Năm chữ này có thể khống chế đại thế thiên hạ.
Tư Đồ Phượng Vũ đang nghiền mực cũng nhìn thoáng qua cuộn giấy, nhưng lại hoàn toàn không thể liên hệ được năm chữ này với đại thế thiên hạ.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không mang mặt nạ nữa, cho nên Tư Đồ Phượng Vũ liền nhận ra hắn ngay.
Lúc Tư Đồ Phượng Vũ biết Xuyên công tử của U Linh sơn trang chính là Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng cũng khiếp sợ tới cực điểm.
Theo nàng, Xuyên công tử là tà ma khiến người gặp người sợ, cho dù thoạt nhìn còn trẻ tuổi, nhưng tuổi thật sự e rằng cũng trên năm mươi. Thế nhưng, nàng lại không ngờ Xuyên công tử thật sự trẻ như vậy, thậm chí còn chưa đến hai mươi.
Trẻ tuổi như vậy đã có tu vi Võ Đạo đáng sợ, tâm cơ thâm trầm, thậm chí còn chưởng quản một tòa U Linh sơn trang. Nếu như cho hắn mười năm phát triển, như vậy thì sẽ thế nào?
Chỉ e rằng, cho dù là Thái Tử điện hạ thiên tư kinh diễm, cũng sẽ bị hắn ép xuống.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên quyết định thu phục Tư Đồ Phượng Vũ, cũng không định giấu diếm nàng. Cho dù nàng biết được thân phận thật của mình, Ninh Tiểu Xuyên vẫn tin tưởng là mình có thể khống chế được nàng ta.
Một con ngựa hoang còn có lúc bị thuần phục, càng huống chi là một nữ nhân?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn chằm chằm vào năm chữ trên cuộn giấy, nói:
– Tư Đồ Phượng Vũ, ngươi chính là thiên kim tiểu thư của Tư Đồ gia tộc, nhất định kiến thức rộng rãi, ngươi biết Ngọc Lam Đế quốc có những binh khí Huyền Khí cường đại nào, đang nắm giữ trong tay người nào?
Tư Đồ Phượng Vũ học rộng tài cao, kiến thức rộng lớn, liền đáp:
– Binh khí được chia làm tục khí, Huyền Khí. Huyền Khí chia làm chín phẩm, trên Huyền Khí còn có “Chí Tôn Hoàng Khí” trong truyền thuyết.
– Chí Tôn Hoàng Khí?
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc hỏi.
Đối với nhận thức về giới Võ Đạo, Ninh Tiểu Xuyên quả thật không bằng loại đệ tử danh môn như Tư Đồ Phượng Vũ, dù sao thì phần lớn tinh lực của Ninh Tiểu Xuyên cũng tập trung tại việc tu luyện và luyện dược.
Huyền Khí đã ngoài thất phẩm, cũng đã có uy lực cực lớn, đủ trảm núi đoạn sông rồi, có thể trấn thủ một tòa Tông môn, uy hiếp đám đạo chích.
Về phần bát phẩm Huyền Khí, cửu phẩm Huyền Khí, thì đều là những Thần binh chiến khí trong truyền thuyết, một khi toàn lực thúc dục, có thể dễ dàng phá hủy một tòa thành trì.
Thần binh trấn tộc “Kiếm Các Tháp” của Kiếm Các Hầu Phủ, chính là một kiện cửu phẩm Huyền Khí uy lực cực lớn, do chính tòa Tiểu Thế Giới luyện chế mà thành.
Mặc dù Ninh Tiểu Xuyên chưa nhìn thấy Kiếm Các Tháp rốt cuộc công kích mạnh đến mức nào, nhưng theo lời lão Hầu gia nói, một khi toàn lực thi triển Kiếm Các Tháp, có thể một kích đánh tan nửa tòa Hoàng thành, khiến cho ngàn vạn người mất mạng.
Nếu như những lời lão Hầu gia nói đều là sự thật, vậy thì cửu phẩm Huyền Khí cũng đã có lực lượng uy hiếp thiên hạ rồi.
Uy lực của Chí Tôn Hoàng Khí còn khủng bố hơn cả cửu phẩm Huyền Khí, Ninh Tiểu Xuyên tất nhiên là rất hiếu kỳ đối với chuyện này.
Tư Đồ Phượng Vũ nói:
– Thực ra Chí Tôn Hoàng Khí đều chỉ có thể xem là truyền thuyết, ví dụ như “Thiên Chung” của Thiên Đế học cung. Theo truyền thuyết thì nó chính là một kiện Chí Tôn Hoàng Khí, thế nhưng, chưa từng có người nào sử dụng Thiên Chung, cũng rất có thể đây chỉ là truyền thuyết, không ai có thể chứng minh là sự thực.
Tư Đồ Phượng Vũ đột nhiên nghĩ đến Ninh Tiểu Xuyên đã từng đánh vang Thiên Chung, trong lòng không nhịn được mà có chút bội phục Ninh Tiểu Xuyên, dù sao thì muốn đánh rung được Chí Tôn Hoàng Khí cũng cần bản lãnh không nhỏ.
Ninh Tiểu Xuyên ghi “Thiên Chung” lên giấy, sau đó lại nói:
– Ngươi còn nghe nói Chí Tôn Hoàng Khí nào nữa?
Tư Đồ Phượng Vũ suy tư một lát, sau đó nói:
– Trong truyền thuyết, Thiên Đế Nhận cũng là Chí Tôn Hoàng Khí, cũng có người nói đó là một kiện Thứ Thần Khí. Thế nhưng, đạt tới phạm trù Chí Tôn Hoàng Khí đã là thứ mà Võ giả của Ngọc Lam Đế quốc không thể phỏng đoán được rồi, thậm chí không ai có thể phân biệt được Chí Tôn Hoàng Khí. Thế nhưng, dù sao thì Thiên Đế Nhận cũng từng là bội đao của Thiên Đế, ít nhất cũng phải là Chí Tôn Hoàng Khí.
Ninh Tiểu Xuyên có thể cảm giác được Thiên Đế Nhận ở trong Huyền Thú Giám đang phát ra tiếng cười vang, sau đó lại rít gào.
Ninh Tiểu Xuyên ghi xuống cái tên “Thiên Đế Nhận”, suy nghĩ một chút, sau đó lại xóa “Thiên Chung” và “Thiên Đế Nhận” đi, nói:
– Phàm là những thứ mà Thiên Đế lưu lại, đều sẽ đã bị Võ giả thần hóa, kỳ thật chúng chưa chắc đã có được uy lực cường đại như vậy. Ta muốn tạo ra “Binh khí bài danh phổ”, không phải chỉ là xếp hạng binh khí, mà còn muốn xếp hạng người. Các ngươi cho rằng, ai là đệ nhất cao thủ Ngọc Lam Đại Đế?
– Đương nhiên là Học Cung Chi Chủ.
Tư Đồ Phượng Vũ và Tạ Mộng Dao đồng thời lên tiếng.
Ninh Tiểu Xuyên lại nói:
– Tên thật của Học Cung Chi Chủ là gì?
– Ngự Thiên Trì – lão tổ tông của Hoàng tộc Ngự gia.
Tư Đồ Phượng Vũ nói.
Ninh Tiểu Xuyên lại nói:
– Binh khí của Học Cung Chi Chủ là gì?
Tư Đồ Phượng Vũ lập tức có chút ngượng ngùng, nói:
– Học Cung Chi Chủ tu vi Võ Đạo vô địch khắp thiên hạ, cho dù không sử dụng binh khí, tay không tấc sắt cũng không ai có thể địch lại rồi.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
– Thế nhưng ta rõ ràng đã nhìn thấy một thanh kiếm dắt bên lưng pho tượng Học Cung Chi Chủ.
Tư Đồ Phượng Vũ nói:
– Thanh kiếm đó cũng không phải là tuyệt thế thần kiếm gì, chỉ là một thanh kiếm sắt bình thường, là do sư tôn của Học Cung Chi Chủ tặng cho hắn, muốn hắn dùng sắt bình thường nhất để nghênh chiến Huyền Khí cường đại nhất thiên hạ. Học Cung Chi Chủ sử dụng thanh thiết kiếm này, chưa từng thất bại. Thanh thiết kiếm này được Học Cung Chi Chủ đặt tên là “Ân Sư kiếm”, dùng để tưởng nhớ ân sự dạy dỗ của ân sư.
– Được, vị trí thứ nhất trên Binh khí bài danh phổ: Ngự Thiên Trì, Ân Sư kiếm.
Ninh Tiểu Xuyên ghi lại hàng chữ này trên bản nháp.
Tạ Mộng Dao khẽ cau mày, nói:
– Trang chủ, không phải ngài đang biên soạn “Binh khí bài danh phổ” sao? Ân Sư kiếm chỉ là một thanh thiết kiếm bình thường, tại sao có thể xếp hạng nhất?
– Mặc dù Ân Sư kiếm chỉ là một thanh thiết kiếm, nhưng có người nào trong Ngọc Lam Đế quốc có thể đánh bại nó?
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Tư Đồ Phượng Vũ giật mình nói:
– Ta hiểu rồi, ngươi không phải thật sự muốn xếp hạng binh khí, mà là muốn xếp hạng người.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ gật đầu, nói:
– Thần binh lợi khí có mạnh đến đâu, mấu chốt cũng phải xem nó nằm trong tay người nào.
Muốn biên soạn “Binh khí bài danh phổ”, cũng không phải là chuyện dễ dàng, cần tiến hành khảo sát nhiều phương diện, suy tính, ngẫm nghĩ, mỗi cái xếp hạng đều không phải có thể tùy ý thêm vào.
Tựa như vị trí thứ hai của “Binh khí bài danh phổ”, rất khó sắp xếp, Ma Đế Đoan Mộc Hàn có thực lực này, mà Đại Kim Bằng Vương cũng có được thực lực này, đệ nhất cao thủ Đạo môn Thái Sư Vấn Hoa cũng có thực lực này.
Rốt cuộc nên xếp người nào? Đây là một vấn đề đáng suy nghĩ sâu xa.
Ninh Tiểu Xuyên muốn biên soạn “Binh khí bài danh phổ”, cũng chỉ là ý niệm nhất thời nổi lên trong đầu, bây giờ cũng chỉ mới có ý tưởng, muốn chính thức biên soạn thành sách, còn phải suy nghĩ và khảo sát trong một thời gian dài.
Tại sao Ninh Tiểu Xuyên phải biên soạn “Binh khí bài danh phổ”.
Đây cũng là vì muốn tạo thế để xây dựng “Thần Kiếm cung”.
Ninh Tiểu Xuyên muốn biến “Thần Kiếm cung” thành Thánh Địa luyện khí đệ nhất thiên hạ, khống chế toàn bộ binh khí Huyền Khí trong thiên hạ.
Đợi đến khi Thần Kiếm cung phát triển đến một trình độ nhất định, Ninh Tiểu Xuyên cũng biên soạn xong “Binh khí bài danh phổ”, nhất định sẽ thông báo ra toàn thiên hạ, nhất định có thể khiến toàn bộ giới Võ Đạo chấn động, trở thành chủ đề nóng hổi nhất Ngọc Lam Đế quốc.
Một khi “Binh khí bài danh phổ” là do Thần Kiếm cung biên soạn, như vậy thì địa vị của Thần Kiếm cung cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, muốn trở thành Thánh Địa luyện khí đệ nhất thiên hạ cũng không phải là không thể.
Ninh Tiểu Xuyên dừng bút, nói:
– Sai người đem toàn bộ tư liệu của Võ Tôn trên khắp Ngọc Lam Đế quốc đến cho ta!
– Tất cả tư liệu Võ Tôn? Chẳng lẽ Trang chủ muốn biên soạn “Binh khí bài danh phổ” thành bảng xếp hạng cho toàn bộ Võ Tôn trong thiên hạ?
Tạ Mộng Dao dường như đã hiểu ra mục đích của Ninh Tiểu Xuyên, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– “Binh khí bài danh phổ” chỉ ghi chép cao thủ Võ Đạo chính thức, ghi chép thông tin của Võ Tôn, chúng ta sẽ thông qua xếp hạng của Võ Tôn mà khống chế toàn bộ giới Võ Đạo, thậm chí là khống chế cả triều đình.
Tạ Mộng Dao còn chưa nghĩ xa đến vậy, không khỏi kinh ngạc thốt lên:
– Một bảng xếp hạng nho nhỏ, lại có thể khống chế cả giới Võ Đạo?
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
– Võ Tôn cũng là người, chỉ cần là người thì sẽ quan tâm đến thanh danh, Võ Tôn xếp hạng thấp và Võ Tôn xếp hạng cao, tất nhiên thận phận cũng không giống nhau trong suy nghĩ của mọi người. Nếu như Hỏa Thần Tử xếp hạng thứ 50 trên “Binh khí bài danh phổ”. Còn Thái Tử điện hạ thì xếp hạng 51 thì sao? Đường đường là Thái Tử điện hạ, không ngờ lại xếp hạng sau cả Hỏa Thần Tử, ngươi đoán xem sau khi Thái Tử điện hạ nhìn thấy Hỏa Thần Tử, có đại chiến với hắn một hồi sinh tử để phân thắng bại không?
Tư Đồ Phượng Vũ lạnh lùng nói:
– Trí tuệ của Thái Tử điện hạ cao tuyệt, ngài ấy sẽ không bị ngươi lợi dụng, lại càng không để ý đến một cái bảng xếp hạng.
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
– Cho dù Thái Tử điện hạ không quan tâm, nhưng thuộc hạ của Thái Tử điện hạ nhất định sẽ quan tâm. Đến lúc đó, Thái Tử cung và Kỳ Lân Vương Phủ khẳng định sẽ trở thành cừu địch, tranh giành ngươi chết ta sống, còn ta thì chỉ cần ở một bên xem kịch vui là được rồi.
– Hèn hạ vô sỉ.
Mặc dù Tư Đồ Phượng Vũ mắng Ninh Tiểu Xuyên, nhưng trong lòng lại không thể không thừa nhận, đây quả thật là một sách lược thâm hiểm, đủ khiến cho toàn bộ giới Võ Đạo của Ngọc Lam Đế quốc rung chuyển.