Lê Kiều từ lâu đã muốn thay cho mình một vẻ ngoài thật trẻ trung.
Bởi vì phiên bản vị thành niên cố định mà cậu giữ kể từ khi bước vào kim đan kỳ đã tạo cho cậu một bóng đen tâm lý, cậu luôn bị ám ảnh bởi những chàng trai trẻ bước vào độ tuổi đôi mươi, lần đầu khi cậu xuyên đến đây, nguyên chủ dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, tu vi cũng bằng không, không thể thay đổi diện mạo trong một lần. Khi cậu có năng lực thay đổi ngoại hình, hình tượng của cậu trong mắt khán giả hay người hâm mộ cơ bản đã được cố định, để không ảnh hưởng đến trận đấu, cậu chỉ có thể miễn cưỡng duy trì bộ dáng trẻ trung của mình trong lúc này.
Nhưng trong lòng cậu, chỉ có một người đàn ông trưởng thành (?) sạch sẽ, lạnh lùng và hơi quyến rũ như vậy mới phù hợp với tính cách của mình, hoặc xứng đôi với sư huynh… Lần này Lê Kiều đã mua đan dịch dung từ hệ thống, và xem kìa cuối cùng cậu cũng có thể quang minh chính đại mà phơi bày ra một khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp rồi.
Tất cả những người có mặt trong Học viện Khoa học Hoa Quốc đều sững sờ: Mặc dù những người từ Cục chín đã nói qua Lê Kiều không phải người bình thường, nhưng trong vòng mười phút, cậu ấy đã có được giọng nói và diện mạo hoàn toàn mới, bằng mắt thường không nhìn ra được khuyết điểm nào. Chỉ ba mươi năm kỹ thuật y học cũng không hề hấn gì, năm mươi năm có khi còn được đi.
Một câu hỏi nào đó lại hiện lên và đọng lại trong tâm trí họ – cậu giỏi như vậy, tại sao lại thích tham gia show tuyển tú chứ? =_=
“Nếu cảm thấy bộ dạng này thích hợp thì dùng đi.” Lê Kiều giơ tay lên, lại chỉnh kính, bên môi mang theo nụ cười nhẹ.
Thật ra khuôn mặt ảo này của cậu thật ra rất dễ phát hiện nếu mọi người quan sát kỹ, các đường nét trên khuôn mặt chỉ hài hòa và không quá nổi bật, nhưng nốt ruồi lệ dưới mắt cậu trông chân thực đến động lòng, giọng nói trầm ấm dễ nghe, cả người mang theo cảm giác tĩnh lặng, để so sánh với nhan sắc thần tượng còn ở tuổi teen kia quả thực khác nhau hoàn toàn.
Ngoại hình như vậy sẽ không quá khoa trương cũng như bị nghi ngờ thành một ngôi sao, hơn nữa pha trộn khí chất và trí nhớ xuất chúng, có nét quyến rũ phương Đông của một thư sinh đào hoa, nếu lấy ra để so tài với bọn ngoại quốc, cậu cũng có thể giành được vinh quang về cho đất nước chỉ với khuôn mặt của mình.
“Không thành vấn đề.” Thượng tá Quản sau khi hỏi cấp trên cũng đồng ý, “Hai ngày này nếu có thời gian, xin chỉ điểm cho tiểu Trương một chút, cậu ấy sẽ là trợ thủ của cậu trong suốt quá trình tác chiến.”
Ông đưa tay vỗ vỗ lưng Trương Phỉ, Trương Phỉ vội vàng hướng Lê Kiều hành lễ: “Làm phiền ngài rồi!”
Nhìn Trương Phỉ mới hai mươi tuổi, Lê Kiều không khỏi có chút áy náy đối với một thiên tài cứ phải khép nép trước mặt mình. Lê Kiều đưa tay đỡ hắn dậy, chân thành nói: “Anh là người có tài năng, kiến thức, đừng nghĩ nhiều, tương lai Hoa Quốc còn phụ thuộc vào anh.”
Mặc dù Lê Kiều sinh ra ở tu chân giới, người thường ở tu chân giới cũng được phân khu như những quốc gia nhỏ, nhưng về cơ bản họ đều nói tiếng Trung và hiểu biết về văn hóa Trung Quốc. Thế giới nhỏ bé này đầy rẫy sự khác biệt về màu da, chủng tộc và ngôn ngữ, nơi duy nhất mà Lê Kiều có cảm giác về bản sắc là Hoa Quốc.
Trương Phỉ cúi xuống, ánh mắt không khỏi lệch đi, rơi vào cánh tay của Lê Kiều đang đặt trên tay mình — đôi tay này từng cầm dao mổ như thần, ở hoàn cảnh bọn họ cho là không thể nào dưới cùng điều kiện, có thể dùng một con dao cướp lấy cô gái về từ tay thần chết.
Hắn đã xem truyền hình trực tiếp, theo dõi các chương trình và đưa ra rất nhiều giả thuyết trước khi thực sự gặp Lê Kiều, hắn cho rằng Lê Kiều sẽ kiêu ngạo, ngang ngược hay cậy tài khinh người, nhưng cho đến bây giờ hắn mới biết đầu ngón tay tưởng chừng lạnh lùng của Lê Kiều hóa ra lại mềm mại và dịu dàng như vậy.
Bên này Trương Phỉ lệ nóng lưng tròng, hắn liên tục gật đầu, đại tá Trần nhìn đồng hồ và xin lỗi: “Đã một giờ sáng rồi, Lê Kiều, xin lỗi vì đã đưa cậu đi lâu như vậy, ngày mai cậu còn có buổi biểu diễn phải không? Cậu ở khách sạn nào? Để tôi đưa về.”
Lê Kiều ngự kiếm phi hành chỉ mất có năm phút, thực sự chỉ mất năm phút, nhưng cậu không định cho người khác xem tất cả các quân bài mình có, từ chối: “Không cần, ngài cũng biết công việc của tôi có tỷ lệ nhận diện cao. Nếu chúng ta bị chụp lại, những thứ cần bảo mật không phải công cốc rồi sao?”
Đương nhiên đại tá Trần có một bộ hoàn chỉnh công tác bí mật, nhưng ông nhớ người của Văn phòng số 9 đã nói với mình rằng những người có năng lực đặc biệt này người nào người nấy đều có tính khí quái dị và bí mật nho nhỏ của riêng mình.
Vì vậy Trần đại tá cười gật đầu: “Tùy ý cậu, hết thảy tùy cậu quyết.”
“Ừm, nếu có việc gì có thể trực tiếp liên hệ với tôi trên WeChat, tính chất công việc không tiện nghe điện thoại.” Lê Kiều lắc lắc điện thoại di động, “Yên tâm đi, không ai giám sát được tôi đâu.”
Ngay cả trên nền tảng WeChat, hệ thống cũng có thể theo dõi và xóa đi mọi dấu vết mà ký chủ để lại.
Đại tá Trần vừa vặn là một chuyên gia xử lý thông tin nên không thể không mượn thiết bị để kiểm tra tại chỗ, hệ thống hoạt động chăm chỉ, điều này thực sự khiến đại tá Trần sững sờ một phen, một lúc lâu sau mới giơ ngón tay cái lên.
Lê Kiều thay lại trang phục ban đầu và nhanh chóng rời đi. Mọi người trong Học viện Khoa học Hoa Quốc nhìn bóng lưng đã biến mất của cậu, đầy ngưỡng mộ nhưng lại có chút bối rối: gọi cậu ta là yêu, nhưng đồng thời nắm bắt được kỹ thuật công nghệ đầy tiên tiến; giả sử cậu ta là con người, người bình thường nào sẽ chọn ném đi loại kỹ thuật có thể giúp mình trở nên giàu có mà tham gia show tuyển tú cơ chứ?
Ước mơ của idol thật đáng sợ >_<!
Chỉ vài từ mà Lê Kiều để lại đã khiến Tiều Nam trằn trọc cho đến tận sáng sớm.
“Người khác thành công vì họ có thị trường/công ty/nền tảng, nhưng tôi không thành công là do ông trời không công bằng/công ty nuôi thả/tôi không có hậu thuẫn.” Quan niệm này đã ăn sâu vào tâm trí cậu ta mười mấy năm nay, cho đến khi Lê Kiều xuất hiện, cho dù không ngộ ra, nhưng vẫn khiến cậu ta mê muội một hồi, giằng co giữa nội tâm và không ngừng than thở với thế giới bên ngoài.
Cuối cùng cậu ta cũng không giãy giụa nữa, bởi vì càng nghĩ cậu ta sẽ càng coi thường bản thân, cho nên đơn giản chỉ nghĩ đến Lê Kiều: hai người cùng một công ty, cậu ta biết rõ nhất. Phí marketing và phí quan hệ công chúng của Starway, một phân Lê Kiều cũng không được nhận là chính xác, khi Lê Kiều gia nhập công ty, cậu ấy cũng nói rằng mình đã cắt đứt liên lạc với gia đình, về phần chương trình, Lê Kiều đã ở trong trong tình trạng gần như bỏ cuộc và chuẩn bị sẵn tinh thần bị loại, không ai ngờ Lê Kiều lại có thể lội ngược dòng, nổi đình nổi đám, trở về dáng vẻ xinh đẹp.
Chẳng lẽ, sự thành bại của Lê Kiều hoàn toàn dựa vào chính mình? Không có sự giúp đỡ của người khác, không có sự tiếp thị của công ty, không có sự lăng xê cường điệu? Tiều Nam dù sao cũng không muốn tin vào sự thật này, mở đi mở lại điện thoại để kiểm tra: mười hai giờ, một giờ sáng, hai giờ sáng, tại sao Lê Kiều vẫn chưa về?
Cậu ta sẽ làm gì chứ, hẹn hò, ăn tối hay…? Khi Tiều Nam đang suy nghĩ lung tung, cuối cùng cậu ta nghe thấy một tiếng bíp, Lê Kiều mở cửa và đã quay lại.
Trời tháng hai ở Bắc Kinh vẫn còn lạnh, Lê Kiều bước đi nhẹ nhàng với cơ thể lạnh cóng. Tiều Nam trùm chăn lên đầu ngay khi tiếng mở cửa vang lên, bất động, giả vờ ngủ, dừng khoảng hai giây, nghe thấy tiếng Lê Kiều sột soạt, giống như đang thay quần áo, do dự một chút, nhấn nút bật chế độ chụp ảnh của điện thoại di động và lặng lẽ chọc ống kính qua khe hở trên chăn.
Lê Kiều tựa hồ không có chú ý tới, lười biếng ngáp một cái, tiếp tục thay quần áo, dưới ánh trăng, xương quai xanh hơi nhô sáng lên.
Tiều Nam đã nhớ rất rõ nhịp tim của mình nảy lên từng hồi như thế nào trước khi lấy lại điện thoại, cậu ta muốn xác định xem cơ thể tr@n truồng của Lê Kiều có được ghi lại trong video hay không và liệu có dấu vết tưởng tượng mơ hồ nào trên cơ thể Lê Kiều hay không, nhưng giường quá tối, và cậu ta cũng không dám di chuyển xung quanh vì sợ bị Lê Kiều phát hiện. Nghĩ rằng sẽ tốt hơn để xác định nó sau bình minh, vì vậy cậu ta ngủ thiếp đi với chiếc điện thoại trên tay.
Sáu giờ ngày hôm sau, Tiều Nam được nhân viên đánh thức và đi xuống lầu sau khi ngủ hơn ba tiếng đồng hồ, ban đầu cậu ta buồn ngủ kinh khủng, nhưng khi nghĩ đến nội dung trên điện thoại, cậu ta đã lấy lại tinh thần ngay lập tức. Lén lút bật video Lê Kiều đang thay quần áo, và muốn xem kỹ hơn dưới ánh sáng ban mai, nhưng lại kinh hoàng phát hiện ra rằng video mình quay đêm qua thực sự đã biến mất!
Không, cũng không nên nói là biến mất, nếu nói vậy thì cậu ta có thể an ủi mình bằng cách nói tối hôm qua ngủ mê man mơ mơ màng màng, lúc này tại vị trí video, một khuôn mặt tươi cười hài hước liên tục hiện lên ở trước màn hình. Cả gương mặt tròn vo, khóe mắt lộ ra ý cười, một tia châm chọc khó có thể diễn tả.
Cậu ta muốn thoát ra vào lại, lại phát hiện màn hình tựa hồ đã bị khóa, kiên quyết giữ nguyên ở trang mặt cười hài hước, cho dù tắt đi khởi động lại cũng vô dụng. Tiều Nam cuối cùng cũng bắt đầu hoảng sợ: cậu ta còn phải thảo luận với công ty về kế hoạch mua lại hotsearch, nếu điện thoại di động của mình bị hỏng vào thời điểm này, cậu ta có thể sẽ bỏ lỡ một cơ hội quan trọng để tăng hạng!
Tiều Nam không ngừng thử nhiều cách khác nhau, cố gắng thoát khỏi sự mỉa mai của khuôn mặt tươi cười đó, mồ hôi nóng hổi trên trán từng giọt từng giọt chảy xuống.
“Cậu không đi sao?” Lê Kiều mặc một chiếc áo sơ mi màu lam khói, như đang biểu tình với cậu ta, lộ ra đường cong từ cổ đến xương quai xanh cực kỳ đẹp đẽ, nheo mắt lại, cười nửa miệng nói: “Còn không đi. Là không đi được nữa đâu đó.”
Tiều Nam run rẩy khi nghe thấy điều này, cậu ta vụng về thả rơi chiếc điện thoại xuống sàn, một tiếng “bùm” vang lên, màn hình vỡ nát, hoàn toàn hỏng.
“Tôi nói nếu cậu còn không đi, nhân viên có thể sẽ không chờ, có gì đáng sợ đến vậy sao?” Lê Kiều hơi hơi khoát khoát tay, biểu lộ vô tội, “Đi trước đây, đừng nói tôi không gọi.”
Tiều Nam đợi cậu đi được một quãng đường dài, đột nhiên ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc như người sắp chết đuối.
“Tiều Nam, hôm nay sao thế?” Trong lúc chụp tạp chí, nhân viên đã không khách khí chỉ trích: “Hoặc là cậu không kiểm soát được biểu cảm của mình mà ngáp ngắn ngáp dài trong lúc quay, hoặc là không theo kịp tiến độ, chụp thì chụp cho tử tế, không thì lượn đi, người không thiếu!
“Thực xin lỗi lão sư, tôi bị cảm, có chút buồn ngủ, tôi sẽ lập tức điều chỉnh!” Tiều Nam gật đầu thành khẩn xin lỗi, đồng thời cảm thấy oán hận trong lòng càng ngày càng sâu: Quả nhiên, chuyện thần tượng tuyển tú bị coi thường ở khắp mọi nơi, ngay cả một nhóm người chạy việc vặt cũng có thể hét năm hét sáu với mình!
Cậu ta không khỏi liếc nhìn Lê Kiều, chỉ thấy Lê Kiều tinh thần phấn chấn, về nhà lúc đêm khuya nhưng không có chút nào hình dung ra hai chữ mệt mỏi, buổi chụp diễn ra thuận lợi, khiến các nhiếp ảnh gia xa lạ phải giơ ngón tay cái lên khen ngợi không ngớt.
Trong lúc giải lao, Tiều Nam chán nản, không vui vẻ gì mà đi vào phòng chờ, muốn hút một điếu thuốc để giải tỏa tâm trạng, nhưng vừa châm lửa hút được hai hơi thì có người đẩy cửa xông vào, dọa Tiều Nam giật mình ném tàn thuốc đi thật nhanh, dúi nó xuống chân, dập đi, quay đầu lại chửi: “Bên trong có người, không biết gõ cửa sao?!”
“Xin lỗi đã làm phiền, xin chào.” Một người đàn ông lịch sự đang đứng ở cửa, Tiều Nam không thể nhìn rõ mặt anh ta vì đèn nền, “Tôi họ Ngũ, là trợ lý của Lục tổng.”
“Lục tổng? Lục nào…” Tiều Nam lầm bầm, tâm trí cậu ta hướng về vị tổng giám đốc họ Lục mà mình biết, đột nhiên hai mắt mở to, “…Lục Văn?!”
“Ừ.” Trợ lý họ Ngũ cười cười rồi gật đầu, nhẹ giọng nói: “Lục tiên sinh nghe nói cậu là bạn cùng phòng của Lê Kiều, có đúng không?”
Tiều Nam vốn là người có ít cảm giác hiện diện nhất trong “top 7”, cậu ta biến mất một lúc trong giờ nghỉ giải lao, sau đó ngơ ngác quay trở lại, hầu như không ai quan tâm đ ến điều đó, chỉ có Lê Kiều nhướng mi liếc nhìn bộ dạng uể oải của cậu ta, rồi quay mặt đi.
Sau khi chụp xong tạp chí, cả nhóm đến Công viên Điện ảnh và Truyền hình Starlight.
Đây là cơ sở lớn nhất ở Bắc Kinh, nghe nói Gala mừng xuân của đài truyền hình Bắc Kinh đã được ghi hình tại studio này, sân khấu rất lớn, xung quanh sân khấu đều có bàn của khách mời.
Đối với một bữa tiệc như thế này, chỗ ngồi đều được sắp xếp với trật tự rất đặc biệt, về cơ bản tương đương với danh sách của các quán cà phê dành cho người nổi tiếng hồi đó, ai có thể ngồi ở bàn tiệc trung tâm đối diện ngay với sân khấu thì cũng đáng để gửi hàng trăm thông cáo báo chí khoe khoang.
Bàn chính của năm nay, không có bất kỳ sự phản đối nào, gồm Thẩm Phong, một nữ diễn viên kỳ cựu, và một số ông lớn đứng sau bữa tiệc, họ có tầm nhìn rộng, nhìn thoáng qua là có thể thấy rõ khán giả.
Một vài bàn xung quanh vị trí trung tâm tỏa ra và phân kỳ là khu vực tốt nhất trong bữa tiệc, ngồi phía sau Thẩm Phong là Âu Tử Lâm và người đang được chú ý trong năm nay, Từ Khải ngồi ở vị trí bên phải.
Về phần các thực tập sinh của “Idol Live 101”, họ ngồi ở bàn ngoài cùng bên phải, có vẻ là một vị trí tốt, nhưng thực tế sân khấu có hình vòng cung, và tầm nhìn gần như bằng 0, điều đó có nghĩa là nhà tổ chức đã không thèm xem xét đến nhu cầu của họ dù chỉ một chút.
So với bàn đối diện với sân khấu, không có gì sai khi nói như vậy.
Bữa tiệc bắt đầu với việc các ngôi sao tiến vào địa điểm và bước trên thảm đỏ, mọi thứ đều được phát trực tiếp trên nền tảng video Juicy Peach, vì vậy rất nhiều người hâm mộ thậm chí cả fan chương trình cũng đã tràn vào, đối mặt với cảnh này, họ không khỏi cảm thán:
[Đã đến lúc bị giới giải trí đánh cho tỉnh rồi.]
[Haizz, cho dù trong cuộc thi có giỏi đến đâu thì khi ra mắt vẫn không thể so sánh được với những tên tuổi lớn.]
[Sau khi ra mắt một thời gian, nếu có tác phẩm và chương trình giải trí ổn, địa vị trong giới cũng sẽ dần ổn định, mức độ nổi tiếng cũng sẽ tăng lên, nhưng phần lớn vẫn chật vật ở dưới đáy.]
[Không còn cách nào a, làm sao chúng ta có thể mong đợi những con người bình thường lắc mình một cái liền trở thành những nhà khoa học được kính trọng, mang lại vinh quang cho đất nước được cơ chứ, chuyên ngành không phù hợp!]
…
Fan đang bận than ngắn thở dài, thần tượng thì tất bật chuẩn bị cho màn biểu diễn đầu tiên ngoài công viên.
Vì đã quá muộn để bảy người xếp hàng vào sân khấu mới, nên màn trình diễn được thiết lập là bài hát chủ đề “Birds and the Future” của “Idol Live 101”.
Lúc này kênh giải trí CCTV bắt đầu phát sóng trực tiếp, trên sân khấu bảy chàng trai trẻ đẹp bắt đầu ca hát nhảy múa theo tiếng nhạc, không ai quan tâm bọn họ có mỉm cười hay không.
Chẳng qua trên làn đạn, vẫn có người chú ý được:
[Ê, lần này là hai người đứng center.]
[Tôi đã từng xem qua bài hát chủ đề, vị trí trung tâm trước đó là của Diệp Du Ca, thoạt nhìn, song C khiến tôi có chút không quen mắt.]
[Tổ chương trình rất thực tế, cái này rất nhanh sẽ cho khán giả thấy: Đại nhân, thời thế đã thay đổi rồi!]
Khi “Birds and the Future” được phát hành dưới dạng sân khấu bài hát chủ đề, đó là lúc Diệp Du Ca chiếm được cảm tình của mọi người và đứng ở vị trí cao nhất như một lẽ đương nhiên.
Và bây giờ, bảng xếp hạng mới nhất là Lê Kiều và Diệp Du Ca đồng hạng nhất, ở 101, người hâm mộ thích nhấn mạnh rằng “mọi thứ đều dựa trên thứ hạng”, tổ chương trình sợ người hâm mộ phản đối nên chỉ biên tập lại vị trí trong buổi diễn tập, để Lê Kiều và Diệp Du Ca cùng nhau đứng ở vị trí center.
Diệp Du Ca với một nụ cười trên khuôn mặt, y bắt lấy nhịp điệu hoàn toàn theo bản năng, suy nghĩ đã dần bị thả trôi đi –
Bài hát chủ đề được đánh giá sau đó đến công diễn một, khoảng thời gian ấy cũng là lúc y kiêu hãnh và sung sức nhất, vị trí center y đã lấy được rồi, thứ hạng cũng tăng vùn vụt, đem vị trí thứ nhất hữu danh vô thực của Lê Kiều đuổi xuống.
Tuy nhiên, mới chỉ hơn hai tháng mà tình thế đã hoàn toàn thay đổi, y cứ ngỡ mọi thứ mình có được đều như mơ, ca khúc chủ đề mà y tự hào không còn được đứng ở vị trí trung tâm mà phải chia đều cho người khác. Lê Kiều…
Lần này chia đều, lần sau thì sao? Còn lần sau thì sao?
Chỉ cần Lê Kiều đứng ở bên cạnh, y liền cảm thấy không thoải mái, tay chân cứng ngắc không biết cử động sao cho đúng, trong đầu tràn đầy suy nghĩ hỗn loạn.
Y đã đổ mồ hôi đầm đìa rồi, tại sao Lê Kiều cái gì cũng không bị? Vừa nhảy vừa hát đã cảm thấy hơi thở không đủ rồi, sao giọng thật của Lê Kiều vẫn thảnh thơi và vững vàng như vậy?
Diệp Du Ca đã sử dụng gần như tất cả khả năng kiểm soát biểu cảm của mình để kết thúc màn biểu diễn với nụ cười trên môi. Sau khi bước xuống sân khấu, Diệp Du Ca thậm chí đến liếc nhìn những món ăn phong phú trên bàn cũng không thèm liếc, y lấy điện thoại di động dưới bàn ra xem qua các bình luận trên mạng, mới phát hiện ra diễn đàn, nơi ban đầu chỉ toàn những lời chế giễu Lê Kiều cũng bắt đầu xuất hiện những bài viết lẻ tẻ:
[Tối nay có thể chứng minh rằng khả năng ca hát và vũ đạo của Lê Kiều không thua kém gì Diệp Du Ca đúng không? Những người tự xưng yêu thích Diệp Du Ca, thích bán thảm hộ cậu ta có phải khóc tang công cốc rồi không?]
[Chỉ là tôi nghĩ, bất kể là biểu cảm, vũ đạo hay kỹ năng ca hát trên sân khấu ngày hôm nay, Lê Kiều hoàn toàn có thể đánh bại Diệp Du Ca đó chứ? Nếu như không phải fandom nhà cậu Diệp cứu vớt cậu, tương phản sẽ càng thê thảm hơn.]
[Nếu center bài hát chủ đề là Lê Kiều, có lẽ show đã thoát vòng rồi.]
Diệp Du Ca bực tức mà đóng diễn đàn, chuyển sang phần bình luận trên Weibo và siêu thoại, vốn tưởng rằng trở về vùng an toàn sẽ khiến y cảm thấy tốt hơn, nhưng không ngờ mở trang này ra, y lại phát hiện ra ngay cả fan của mình cũng đang hỏi: “Hôm nay em bé không thoải mái sao?” “Anh bé ốm à?” “Em ốm à, ngay cả phấn nền cũng không che được khuôn mặt nhợt nhạt của nhãi con!” “Đoàn sản xuất, sao các người không chăm sóc tử tế cho em bé hả?!”…
Fan càng cố gắng tìm lý do cho y và bảo vệ quyền lợi mà tổ chương trình phải thực hiện, thì Diệp Du Ca càng cảm thấy bất lực và khó chịu: Cho đến bây giờ, ngay cả đám fan ngu ngốc chỉ biết ủng hộ và khen ngợi mình mà cũng không lừa được nữa rồi?
Y thoát khỏi Weibo và lướt qua lướt lại trên trang liên hệ.
Sau công diễn ba, Lục Văn hầu như không liên lạc lại với y, y biết Lục Văn đã thay đổi mục tiêu của mình, và y cũng đã chuẩn sẵn bị tâm lý. Nhưng một mặt, y vẫn phẫn nộ không thôi khi chạm mặt Lê Kiều, khoản khắc Lục Văn nhìn thấy Lê Kiều, hắn ngay lập tức từ bỏ mình mà không do dự, mặt khác, có lẽ y thực sự là thố ti hoa* như Lục Văn đã nói, y thực sự không thể chấp nhận hiện trạng bơ vơ không nơi nương tựa này.
(*Sống dựa vào người khác)
Nhưng may mắn thay, Diệp Du Ca nắm chặt điện thoại, mở nó ra, kiểm tra tin nhắn văn bản mới nhận được, hít một hơi thật sâu và bình tĩnh lại: y vẫn còn cơ hội.
Tối nay là nơi tụ tập của những người nổi tiếng, cả những người có danh tiếng trong giới chính trị và kinh doanh. Người bạn hacker của y đã giúp y tìm ra vị trí của một người đàn ông tên là “Quản Lai”: người đàn ông này nổi tiếng là một tay chơi. Thực chất trên vai đã có 2 gạch 3 sao*, quản lý một bộ phận dưới trướng mình.
(*Quân hàm thượng tá)
Quản Lai thuở trẻ đã từng kết hôn với một người đàn ông, mấy năm sau ông ta tuyên bố không chịu được gò bó nên ly hôn, mặc kệ hai bên có khúc mắc, dù sao hiện tại ông ta vẫn độc thân.
Diệp Du Ca nhớ lại kiếp trước, sau đó Quản Lai có kết hôn với một nam thần tượng, điều này khiến giới giải trí xôn xao trong một thời gian dài. Dựa vào sự ưu ái của Quản Lai, nam thần tượng đã xuất hiện trong nhiều buổi dạ tiệc và chương trình của CCTV, mức độ nổi tiếng của anh ấy cũng tăng lên rất nhiều, sau đó, dựa vào sự nổi tiếng của mình, anh ấy đã quay một bộ phim truyền hình với dàn diễn viên hùng hậu, và trực tiếp giành được giải ảnh đế. Lúc đó, Diệp Du Ca đã hâm mộ không thôi.
Kiếp này vốn tưởng rằng mình sẽ không có cơ hội tiếp xúc với người như Quản Lai, không ngờ rằng tình thế đổi thay, CCTV kiếp trước chưa từng mời thí sinh “tuyển tú” tham gia chương trình của mình hay sẽ ném một nhánh ô liu* vào họ.
(*Chìa tay ra giúp đỡ, cho người ta một cơ hội.)
Lê Kiều có thể nổi lên, nhưng cậu sẽ không bao giờ ngờ rằng chính mình đã thúc đẩy sự nổi tiếng của chương trình, đồng thời cho y một cơ hội để tiến lên một tầm cao mới!
Diệp Du Ca không động đũa, chậm rãi chỉnh lại cổ tay áo của bộ lễ phục, khóe miệng từ từ cong lên, thầm nghĩ: Quản Lai và Lục Văn, lần này cuối cùng cũng đến phiên mình thắng rồi nhỉ?
Lê Kiều ngồi đối diện y, cũng cúi đầu không động đũa, bận nhắn tin WeChat.
Đại tá Trần và Trương Phỉ ở trong nhóm, hỏi cậu về thiết bị phẫu thuật sẽ sử dụng vào ngày mai, và chân thành mời cậu đích thân đến xem xét trình độ thao tác của Trương Phỉ. Lê Kiều rất yên tâm về Trương Phỉ, cậu thực sự không cần một trợ lý cho việc phẫu thuật, vì vậy cậu liền thoái thác, lười không muốn đi.
Quản Lai nhảy ra nhảy vào nhóm chat, nói rằng ông ấy và Lê Kiều hiện đang ở cùng một địa điểm, ông có thể giúp Lê Kiều chào hỏi nhân viên, xe đón xe đưa, và không để Lê Kiều phải đi bộ chỉ một bước!
Lê Kiều ngay từ đầu đã không phải đi bộ, thân phận này đối với cậu cũng không có bất kỳ cám dỗ nào. Thấy Quản Lai khăng khăng như vậy, cậu dứt khoát tắt thông báo nhóm, cầm lấy áo khoác chuẩn bị chạy đi. Chỉ cần cậu không nguyện ý, Quản Lai không thể đến khách sạn ép cậu đi.
Không nghĩ Diệp Du Ca lại đứng lên cùng lúc với mình, Thời Thuấn cắn dở con tôm, ngơ ngác hỏi: “Hai người… sao lại đi?”
Diệp Du Ca nói: “Chúng tôi…”
“Tôi về khách sạn.” Lê Kiều cắt ngang, “Đi đây.”
Diệp Du Ca có thể nghe ra được Lê Kiều rõ ràng không thích tên hai người được nhắc đến cùng nhau, ngay lập tức cắt đứt quan hệ. Nhưng y không có thời gian buồn bực, bởi vì Quản Lai cách đó không xa đột nhiên đứng lên, tựa hồ đang tìm người, sợ về sau sẽ bỏ lỡ, cho nên vội vàng chạy tới.
Địa điểm chật ních người, ánh sáng cực kỳ tối để tạo hiệu ứng sân khấu, Quản Lai đang định hỏi ai đó sơ đồ chỗ ngồi, quay người lại đụng phải một người sa vào lòng mình, người nọ ngẩng đầu nhìn lên, để lộ một khuôn mặt xinh đẹp và đáng yêu.
“Thực xin lỗi, có thể làm phiền anh giúp tôi một việc không…” Thiếu niên đụng phải ông ta lập tức đỏ mặt, xấu hổ kéo kéo vải trên lưng áo “Tôi, tôi không biết là vì ăn nhiều quá, tay quệt vào đâu đó, phía sau quần áo hình như có một cái lỗ, anh có thể giúp tôi bịt nó lại không?”
Diệp Du Ca đã xem cuộc phỏng vấn của nam thần tượng kể về cuộc gặp gỡ của anh ấy với Quản Lai như một sự cố đáng xấu hổ, Diệp Du Ca với một trí nhớ tốt và y biết điều mình nói bây giờ chính là nguyên văn câu nói đó.
Người thanh niên này thật sự rất xinh đẹp, ở hoàn cảnh này trông cũng đáng yêu, Quản Lai nghĩ nếu như ngày thường giúp thì việc giúp đỡ y —— hiện tại ông không có thời gian, còn chưa tìm được vị Phật tổ nào đó, sao có thể quan tâm đ ến khung cảnh lãng mạn này đây?
Vì vậy ông đẩy Diệp Du Ca sang một bên, chỉ về phía phục vụ: “Cậu sang chỗ bọn họ đi, tôi còn có việc.” Nói xong liền chỉnh lại quần áo rời đi.
Diệp Du Ca không ngờ tới, đầu óc có chút choáng váng: Chẳng lẽ nam thần tượng không phải vì thể diện mà kể ra toàn bộ sự tình, bị từ chối trước có ích lợi gì, sau đó rình rập đăng bài? Y không có thời gian để chần chừ nên chỉ còn cách che phần lưng dưới của mình lại, sau đó tinh tế dán lên.
Quản Lai lúc đầu còn có chút hảo cảm với y, về sau liền mất kiên nhẫn: “Làm ơn, đừng nháo? Chính mình không chịu mặc áo khoác vào, bạn bè cũng không biết nhờ à? Cho rằng người lạ không ai có thể nhìn thấu ý đồ của cậu sao..” Nửa đầu xa xả, lại nhận ra khuôn mặt của Diệp Du Ca, “Này, cậu không phải là……!”
Trái tim của Diệp Du Ca lỡ một nhịp, nghĩ rằng mặc dù y đã bị sỉ nhục trước đó, nhưng cuối cùng cũng có thay đổi rồi sao? Y nắm lấy cánh tay Quản Lai, tận lực mở to hai mắt, trong nháy mắt nói: “Tôi…”
“Cậu không phải là đồng đội của Lê Kiều sao?!” Quản Lai vui vẻ nói: “Cậu ngồi ở bàn nào? Lê Kiều đâu?”
Diệp Du Ca hoàn toàn ngây người, y không ngờ trong miệng Quản Lai lại nhắc đến tên của Lê Kiều, hai người rõ ràng không có chút gì là liên quan, tại sao lại quen biết nhau? Hơn nữa, Lê Kiều trong miệng Quản Lai hiển nhiên là một người tương đối quan trọng, hơn nữa tầm quan trọng này so với y không biết quan trọng bao nhiêu lần!
Sắc mặt y tái nhợt, một lúc sau mới thấp giọng nói: “Hắn, hắn đi rồi…”
Nhưng Quản Lai không thèm nghe y nói nữa, vừa nói chuyện với Diệp Du Ca, vừa không ngừng nhìn xung quanh, cuối cùng bắt gặp bóng lưng của Lê Kiều gần như biến mất ở lối ra, vội vàng nắm lấy cổ tay Diệp Du Ca, kéo đi. Song song ba bước, hắn đuổi theo: “Đợi đã, bạn của cậu có chuyện muốn nhờ!!”
—— Tuy rằng thân phận của ông đã bị giữ kín một tầng, nhưng không có gì đảm bảo ngoại gián sẽ không biết, ông còn phải nghĩ biện pháp dùng tấm khiên bảo vệ Lê Kiều trước mặt mọi người.
Diệp Du Ca sững sờ bị Quản Lai kéo qua, lắng nghe người mà mình cho là kẻ chống lưng sắt thép, siêu kim chủ cao cấp thấp giọng cầu xin Lê Kiều: “Tổ tông của tôi ơi, ngày mai là phải đi rồi, ai kia gấp đến độ ăn bữa cơm cũng không ngon. Thôi thì cậu đến an ủi tâm lý cậu ấy một chút, được không?”
Lê Kiều nói: “Tôi có thể cho cậu ta tâm lý thoải mái thông qua WeChat.”
Diệp Du Ca lắng nghe cuộc trò chuyện của họ như thể đang chơi trò đố chữ, và điều duy nhất y có thể hiểu là Lê Kiều rất quan trọng với Quản Lai, cực kỳ quan trọng… Y có thể cảm thấy ngày càng nhiều ánh mắt đổ dồn về phía họ, và khuôn mặt của y ngày càng trở nên xấu hổ, bị giằng xé giữa việc kiên quyết bám lấy hay bỏ chạy.
Quản Lai cũng phát hiện càng ngày càng có nhiều người nhìn bọn họ, đương nhiên bởi vì thân phận ăn chơi lộ liễu, ánh mắt này cũng là trêu chọc.
Ông ta trong lòng đau đớn kêu lên, muốn kéo Lê Kiều đến một nơi vắng vẻ hơn để nói chuyện, cánh tay ông vừa đưa ra đã bị bàn tay khác vươn đến hất mạnh.
“Không phải em ấy vừa nói, không rảnh sao?” Thẩm Phong nhướng mày đứng chắn trước mặt Lê Kiều.
Quản Lai đang muốn mở miệng, lại phát hiện cổ họng giống như bị bóp nghẹn, không phát ra được âm thanh nào.
Một thanh âm lạnh lùng vang lên trong đầu ông: “Nếu không muốn chết, thì đừng có làm loạn.”
Quản Lai:! Lại đến thêm một tên!
Lê Kiều cùng hệ thống hiển nhiên không có nghe được âm thanh trong đầu Quản Lai, Thẩm Phong nắm lấy cổ tay Lê Kiều, thấp giọng nói: “Hình như tôi thấy em chưa ăn tối?”
Lê Kiều: “Ừm…”
“Dẫn em đi ăn đồ ngon, nhé?”