Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1495: Chân tướng tòa nhà số năm



“Một ngày sau, trường học liền bùng nổ rối loạn, không phải vì thứ khác, mà là… cương thi.

Cương thi cắn người khắp nơi, người bị cắn chết, cũng sẽ biến thành cương thi, cũng may trường học lúc ấy là quản lý kiểu phong bế, tường vây rất cao, cổng cũng khóa, hạn chế cương thi rời khỏi, hơn nữa trường học phát hiện rất sớm, lúc ấy cũng bất ngờ không kịp đề phòng, báo cáo cho cảnh sát.

Cảnh sát cũng không có cách nào, lại báo cáo lên trên, sau đó đặc công tới, cầm súng phun lửa đi vào, bao vây tầng tầng, lúc ấy cũng có pháp sư trình diện, hợp đồng hợp tác, đem cương thi ép hết vào tòa nhà số năm. 

Nghe cha tôi nói, lúc ấy tường ngoài tòa nhà số năm chảy ra máu, đem toàn bộ tường ngoài bôi đầy, trong đó có tiếng gào khóc thảm thiết, giống như địa ngục nhân gian, cực kỳ đáng sợ, lúc ấy một bộ phận người xông vào, cũng không đi ra nữa, ngay cả một số pháp sư đi vào, cũng chết ở bên trong.

Lúc ấy trên không mái nhà hiện ra một đám khí đen, như sương mù đem cả tòa nhà đều bao phủ, sau đó biến mất từng chút một, cuối cùng hình thành một vòng xoáy, dần dần biến mất, sau đó, toàn bộ dị tượng cũng đều biến mất.

Trong tòa nhà số năm một mảng tĩnh mịch. Có người đánh bạo lao vào, kết quả… mọi người đoán thế nào?” 

Tạ Vũ Tình nói: “Người đã chết hết?”

Lưu Minh lắc đầu.

“Đều còn sống?” Trương Tiểu Nhị đoán ngược. 

Lưu Minh vẫn lắc đầu, cũng không thừa nước đục thả câu nữa, hít sâu một hơi nói: “Không có ai, trong tòa nhà số năm, một người cũng không có, dùng một câu châm ngôn chính là sống không thấy người chết không thấy xác.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lộp bộp một cái, hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói loại tình huống thần bí này, nếu sự tình là thật, vậy chỉ có thể dùng bốn chữ “kể chuyện đêm khuya” để hình dung.

“Sẽ không là xuyên việt chứ, còn là xuyên tập thể!” Trương Tiểu Nhị lớn mật đoán. 

“Không biết, chuyện này, cho tới hôm nay, vẫn đang là một điều bí ẩn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 45

Nói xong, ba người cùng nhau nhìn Diệp Thiếu Dương.

“Không nên nhìn tôi, tôi cũng không biết cần làm như thế nào, nhưng duy nhất có thể khẳng định là, bọn họ khẳng định là đã đi một cái thời không khác.” 

Trương Tiểu Nhị đột nhiên kêu lên: “Sư phụ, chúng ta từng đi cái không gian đó! Đám cương thi kia, có phải bị đưa tới trong không gian kia hay không?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, loại chuyện không hợp logic này, căn bản là không có cách nào đi phỏng đoán, đơn giản tạm thời không đi nghĩ nữa, hỏi Lưu Minh: “Sau đó thì sao?”

“Sau khi chuyện xảy ra, chính phủ cũng không biết thu dọn như thế nào, bởi vì lúc ấy trong học sinh ở lại trường học, một nửa đã thành cương thi, còn có một nửa biến mất vào hư không, lúc ấy trong đám pháp sư kia, có một cao nhân, cũng chính là hòa thượng kia, ra cái chủ ý, mang toàn bộ cương thi bị giết chết, đều bỏ vào trong tòa nhà số năm, sau đó phóng hỏa… 

Thứ nhất nói là trong tòa nhà này thi khí lan tràn, cần dùng lửa để thanh trừ, thứ hai cũng có thể dùng lửa lớn để che dấu chân tướng thần quái…”

Ba người nghe đến đó, bừng tỉnh đại ngộ, thì ra trận hỏa hoạn lớn đó, lại là con người làm ra!

Cứ như vậy, không còn ai sống sót, cùng sau đó không có bất cứ kết quả điều tra nào của nhà nước cũng liền có thể lý giải. 

“Trách không được trong tư liệu chị cho không đầu không đuôi.” Diệp Thiếu Dương nhìn Tạ Vũ Tình một cái nói.

Trương Tiểu Nhị nhíu mày, hướng Lưu Minh nói: “Các ông mang những thi thể đó vào trong tòa nhà lại thiêu một lần, không cảm thấy tàn nhẫn sao?”

“Sao có thể thiêu một lần nữa, những cương thi đó vốn chính là bị súng phun lửa thiêu chết, cũng không có gì khác biệt với bình thường chết cháy, chỉ là đặt trong tòa nhà làm bộ chút, bằng không người lớn của đám học sinh bên kia không có cách nào ăn nói…” 

Lưu Minh buông tay nói: “Tôi không phải giải vây cho chính phủ cùng trường chỗ cha tôi lúc ấy, ai cũng không muốn giấu diếm quyền được biết của đám trưởng bối đó, nhưng vì xã hội ổn định, là chuyện không có cách nào. Hơn nữa đây là tình huống đột phát, sự tình nháy mắt đã trở nên không thể vãn hồi, phía nhà trường cũng là hết sức bổ cứu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 149: Một mình Thời Tấc Cẩn là một đoàn (lầm to)

Ba người đều gật gật đầu.

Diệp Thiếu Dương nói: “Tôi có thể lý giải, sự kiện thần quái, không phải người thường bọn ông có thể xử lý, chỉ có thể nói mấy pháp sư kia thực lực quá kém, hoặc là tà vật đối phương quá lợi hại. Đúng rồi, sau đó thì sao, không tiếp tục điều tra?” 

“Chính phủ cũng đã điều tra, nhưng toàn bộ mọi người đều mất tích, căn bản là không có cách nào tra… Chúng tôi chỉ tìm được mấy tờ ghi chép này, còn có hộp kim loại này. Lúc ấy chính phủ đem tất cả hồ sơ rút đi rồi, trên địa phương không có lưu lại, cho nên mấy người không có khả năng tra được.

Còn nữa, ngay lúc đó truyền thông chưa phát triển như bây giờ, chuyện này xử lý cũng kịp thời, cũng không có quá nhiều tin tức chảy ra, sau đó chúng tôi liền dỡ bỏ tòa nhà số năm, coi như nó chưa từng có, cũng không lưu lại bất cứ hồ sơ nào.

Sau đó thiền sư kia nói cái hộp này không đủ an toàn, cho nên thêm giấy niêm phong. Hắn nói, tương lai nếu chuyện này lại nổi lên gợn sóng, nhất định phải có người pháp lực thông thần, mới có thể ngăn cơn sóng dữ, bằng không vẫn là không nên điều tra tiếp, miễn cho hại người hại mình, cho nên…” 

“Cho nên lúc trước ông không muốn để cho tôi biết, ông sợ tôi không xử lý nổi?” Diệp Thiếu Dương cười.

“Không, tôi là tâm lý giấu bệnh sợ thầy, tôi đầy tình nguyện cho rằng, sự kiện lúc trước gặp, không có quan hệ với năm đó, dù sao đã yên lặng hơn ba mươi năm, tôi cho rằng không có khả năng có vấn đề gì nữa, thật không ngờ…”

“Hòa thượng kia vì sao cho rằng, tòa nhà số năm sẽ lại nổi gợn sóng? Bằng không hắn không cần thiết lưu lại mấy thứ này.” 

Tham Khảo Thêm:  Chương 273: Tà thú cuồng hóa

“Phải, nghe cha tôi nói, vị thiền sư kia là cảm thấy, những người đó, còn có cương thi cái gì biến mất vào hư không, nhất định là có duyên cớ, có khả năng nhất chính là tạm lánh mũi nhọn, tương lai có lẽ còn có thể ngóc đầu trở lại…”

“Nhổ cỏ không tận gốc, gió xuân thổi lại sinh. Tà vật không diệt, thì nhất định còn có thể đến sinh sự, mấy thứ này rất ghi thù, hơn nữa rất cực đoan, căn bản không có đạo lý để giảng.”

Diệp Thiếu Dương đặt một tay lên trên vai Lưu Minh nói: “Tôi không biết hắn nói pháp lực thông thần, là khái niệm gì, dù sao chuyện này để tôi gặp được, sẽ liều mạng đến cùng, cuối cùng không phải nó chết, thì tôi vong.” 

Lưu Minh nặng nề gật gật đầu: “Diệp tiên sinh, tôi tin tưởng cậu, hiện tại trông cậy hết vào cậu, nếu chuyện này có thể giải quyết, tôi trả một khoản tiền thù lao lớn cho cậu.”

“Hắc hắc, nếu không giải quyết được, ông có thể hoá vàng mã cho tôi.”

Thấy Lưu Minh hoảng hốt, Diệp Thiếu Dương lập tức vỗ vỗ bờ vai của hắn: “Nói giỡn thôi, vợ còn chưa lấy, tôi cũng không muốn chết, tà vật nhân gian có thể giết chết tôi, còn con mẹ nó chưa sinh ra đâu.” 

Lưu Minh kể, giúp Diệp Thiếu Dương giải quyết rất nhiều nghi hoặc trước đó, vì thế sốt ruột không chờ được bắt đầu đọc vài tờ tư liệu kia.

Đây là dùng hình thức nhật kí, ghi lại sự việc:

Ngày 21 tháng 7. 

Gần đây xảy ra mấy sự kiện thần quái, tuy thành công xử lý, nhưng trong lòng ta bất an mãnh liệt, luôn có một loại dự cảm tai nạn sắp xảy ra.

Tư Tư đã mất tích vài ngày, ta tìm khắp mọi nơi cũng không thấy nàng, nhưng ta biết, nàng nhất định sẽ trở về. Ta tin tưởng, nàng nói câu nói kia, tuyệt đối không phải trò đùa.

Nhưng ta lo lắng nhất, thật ra không phải bản thân ta, bởi vì ta biết, nàng là một con người độc ác, nàng biết ta là pháp sư… 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.