Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 1: Ngài rụng tóc đi, tôi có thể trị!...



Năm 2098, căn cứ Giang Nam.

Mặt trời chói chang, một chiếc xe cảnh sát chạy bằng điện phóng qua con đường nhựa, nhanh chóng chạy về phía lối vào duy nhất của căn cứ.

Năm phút trước, cục cảnh sát nhận được tố cáo nói có một đối tượng buôn bán thuốc giả, bời vì bày sạp ven đường thu hút rất nhiều lính đánh thuê, không ngừng có xe dừng ở giữa đường gây mất trật tự an toàn giao thông.

Cảnh sát Vương từ quân đội lui đến cục cảnh sát giữ gìn trị an căn cứ cũng đã mười năm, đây là lần đầu tiên gặp phải một tên buôn thuốc giả kiêu ngạo như vậy.

Nửa giờ sau, cảnh sát Vương từ xa đã nhìn thấy địa điểm xảy ra sự cố.

Giữa đường chính quả nhiên có mấy chiếc xe việt dã dừng lại, mười mấy tên mười mấy lính đánh thuê tụ tập dưới một gốc cây đại thụ bên đường, đang vây xem cái gì đó.

Xe cảnh sát dừng lại, những lính đánh thuê kia nhìn thấy ba đồng chí cảnh sát xuống xe cũng không giải tán mà chỉ nhường ra một khoảng trống.

Cảnh sát Vương đang chuẩn bị rống lên thì một giọng nói vang lên khiến cảnh sát Vương ngây ngẩn cả người.

Căn cứ kinh nghiệm lâu năm, những kẻ buôn thuốc giả như vậy cơ bản đều là những người đàn ông khí chất hèn mọn tóc húi cua nam, nhưng hôm nay chủ bày sạp đang ngồi dưới bóng cây hóa ra lại là một cô gái trông chỉ có mười bảy mười tám tuổi tuổi, cô mặc một bộ chiến giáp nam rõ ràng không vừa người, thậm chí chiến giáp kia cũng không phải một bộ, mà là chắp vá lung tung.

Chiến giáp thoạt nhìn chật vật nhưng cô gái này xinh đẹp đến ngỡ ngàng, da thịt lộ ra bên ngoài trắng như sữa, mềm như cánh hoa mới nở. Thời đại ngày nay chỉ có thiên kim tiểu thư khu nhà giàu mới có thể tồn tại có được một làn da tốt, ngay cả mái tóc dài được cô tùy ý buộc lên cũng tản ra đen nhánh mượt mà.

Bằng một cái liếc mắt, cảnh sát Vương kết luận, đây nhất định là thiên kim tiểu thư từ khu nhà giàu trốn chạy ra. Nhân loại trong căn cứ, dù là dị năng giả hay người bình thường, hầu như đều đều vì sinh tồn bận rộn bôn ba, chỉ có những con cháu nhà giàu từ nhỏ an nhàn sung sướng này mới có thể bởi vì cùng người nhà cãi nhau, trong cơn tức giận rời nhà trốn đi.

“Nhìn cái gì mà nhìn, mau về căn cứ đi, thật đúng là muốn mua thuốc từ chỗ cô ấy sao?”

Cảnh sát Vương đuổi đám lính đánh thuê đỗ xe lung tung này đi trước.

Đám lính đánh thuê nhìn cánh tay trái bị đứt của ông không nói gì, nhao nhao lên xe rời đi.

Con đường khôi phục yên tĩnh, cảnh sát Vương lúc này mới ngồi xổm đến trước sạp của cô gái, một bên lật xem các loại bình sứ đủ màu sắc, một bên tán gẫu giống như hỏi: “Cô gái tên gì? Nhà ở đâu?”

Nhìn thấy người vừa tới không phải là khách hàng, Cố Phồn có chút lo lắng người này sẽ làm vỡ bình thuốc, nhìn chằm chằm tay ông ấy nói: “Tôi tên là Cố Phồn, không có nhà, hôm nay mới từ bên ngoài tới căn cứ Giang Nam.”

Cảnh sát Vương giật nhẹ khóe miệng, lừa gạt ai, nếu cô thật sự từ bên ngoài tới thì sớm đã bị đám quái thú ngoài kia ăn.

Ông kiên nhẫn khuyên nhủ: “Đừng khua môi múa mép với tôi, tôi đã nhìn thấy nhiều quái thú hơn cô ăn cơm rồi. Nghe tôi nói, bên ngoài nguy hiểm lắm mau về nhà đi.”

Cô bộ dáng như thế này, đây là ở căn cứ, nếu như rời căn cứ, quái thú không ăn cô thì những lính đánh thuê nam cũng muốn ăn cô. Phụ nữ, đặc biệt là phụ nữ xinh đẹp, thời đại nào cũng khiến người người thèm muốn.

Cố Phồn nhìn những tòa nhà phía xa, nói: “Tôi thực sự không có nhà, cho nên tôi muốn bán một ít thuốc đổi điểm huân công, sau đó vào bên trong mua nhà.”

Cảnh sát Vương xem như đã hiểu, cô gái nhỏ kiên quyết không nói thật, ông cười cười, chỉ vào đống lọ sứ trên mặt đất hỏi: “Được rồi, vậy cô giới thiệu cho tôi những loại thuốc này dùng để làm gì?”

Cố Phồn thật sự rất cần điểm huân công lưu thông trên thế giới này, liếc nhìn đỉnh đầu thưa thớt tóc của người đàn ông, Cố Phồn cầm lấy một bình sứ nhỏ màu đen, đưa cho ông nói: “Đây là thuốc mọc tóc, chú uống ngay đi, nửa giờ…Một giờ sau nó sẽ có hiệu lực. Bên trong có hai viên, tổng cộng hai trăm điểm huân công.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 19

Cảnh sát Vương: “…..”

Phía sau truyền đến tiếng cười nghẹn của hai cảnh sát nhỏ, cảnh sát Vương ngoài cười nhưng trong không cười, đẩy tay Cố Phồn ra, đứng lên nói: “Được rồi, đừng nói nhảm gì nữa, còng tay cô ấy đưa về đồn cảnh sát.”

Cố Phồn nóng nảy, một bên thu hồi bình sứ bỏ vào ba lô nhặt được, một bên giải thích với cảnh sát Vương: “Ngài có phải hiểu lầm không? Thuốc của tôi rất tốt, tôi thật không phải bán thuốc giả!”

Cảnh sát Vương đã đi tới bên cạnh xe cảnh sát, cũng không quay đầu lại, mở cửa xe lên xe.

Cố Phồn còn muốn nói gì nữa, nhưng một cảnh sát đã lấy còng tay ra, ra hiệu cho cô đưa tay ra.

Cố Phồn dừng một chút, cuối cùng lựa chọn phối hợp.

Cô cũng không nắm chắc có thể dùng vũ lực để chạy thoát, hơn nữa vị cảnh sát Vương này có vẻ là một người tốt.

Trên xe, cảnh sát Vương ngồi ở vị trí phó lái phía trước, ánh mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào, da đầu ông trắng bệch phản quang.

Cố Phồn tiếp tục thuyết phục: “Chú ơi, không bằng như vậy, chú ăn một viên mọc tóc trước đi. Nếu một giờ sau tóc trên đỉnh đầu chú thật sự mọc ra thì chú có thể cho tôi điểm huân công được không? Tôi nói thật đấy, tôi thật sự cần điểm huân công, nếu không tặng không chú một viên cũng được.”

Khóe miệng cảnh sát Vương run rẩy.

Người cảnh sát trẻ tuổi đang lái xe nhịn cười vất vả, còn người ngồi cạnh Cố Phồn ít nhất còn có thể lấy tay che miệng cười trộm. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Chú, chú thử một chút không được sao?”

“Câm miệng! Cô không nói lời nào, tôi chỉ giam cô ba ngày, phê bình giáo dục, nếu cô dong dài, tôi giam cô ba năm!”

Cố Phồn: “……”

Nhưng cô cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra cảnh sát bắt cô đi chỉ giam giữ ba ngày.

Xem ra thế giới này cũng có đạo lý, bày hàng bán thuốc loại chuyện này đã quen lắm rồi, ở bên này tuy rằng phạm pháp nhưng cũng không phải tội lớn.

Xe cảnh sát cách khu thành chính của căn cứ càng ngày càng gần.

Đan dược bán không được, Cố Phồn dựa lưng vào ghế, nghiêng đầu yên lặng nhìn mọi thứ ngoài cửa sổ.

Cô không phải là người của thế giới này.

Cô đến từ Tu Chân Giới.

Ở Tu Chân Giới có rất nhiều môn phái, cũng có rất nhiều người tu hành cường đại, nhưng Cố Phồn chỉ là một đệ tử ngoại môn ngũ linh căn bình thường không có gì lạ trong một môn phái nhỏ. Tự biết căn cơ quá kém, ngoại trừ hoàn thành nhiệm vụ khô khan do môn phái quy định, thời gian còn lại cô đều liều mạng tu luyện. Cuối cùng ở thời điểm tám mươi tuổi, cô đã tu luyện tới tầng thứ sáu Luyện Khí Kỳ, linh lực có thể phóng ra ngoài, tuổi thọ cũng đạt tới hai trăm tuổi.

Tư chất phế vật tuổi tác lại lớn, Cố Phồn tiếp tục tu luyện cũng rất khó tiến bộ.

Vì thế hai mươi năm kế tiếp, Cố Phồn bắt đầu chuyên tu thuật luyện đan.

Tu vi của cô thấp, chỉ có thể tinh chế một số loại đan dược cho người bình thường, tu chân giả cấp thấp sử dụng, nhưng đan dược chính là đan dược giá tốt rẻ tiêu thụ mạnh, Cố Phồn vẫn dựa vào đó mà trải qua cuộc sống tương đối an nhàn giàu có. Bởi vì lớn lên xinh đẹp đã uống Trú Nhan đan nên thân thể của cô vẫn giữ bộ dáng ở năm mười tám tuổi, lại còn có một số tu chân giả vô dụng muốn cùng cô kết làm đạo lữ.

Cố Phồn toàn bộ từ chối.

Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé, tất cả tình cảm đều không đáng tin cậy, nếu có thời gian không bằng luyện chế một ít đan dược, dựa vào môn phái đủ để bảo vệ tính mạng.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1814

Đáng tiếc môn phái của cô quá yếu, yếu thì yếu đi còn thích rêu rao, một vị trưởng lão ở bên ngoài gây chuyện thị phi, đắc tội cường giả, cường giả cầm kiếm giết tới, nửa môn phái bị san thành đất bằng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cố Phồn may mắn sống sót nhưng trên đường đi tìm môn phái mới gặp một con yêu thú cường đại, không còn đường trốn, Cố Phồn thả người nhảy xuống vách núi xuyên qua một màn sương mù đến đại lục xa lạ này.

Cô đã đến đây nửa tháng trước.

Suốt nửa tháng qua, Cố Phồn luôn lắc lư bên ngoài căn cứ, may mắn thay cô không gặp phải quái thú lợi hại nào, ngược lại chạm trán với một tiểu đội lính đánh thuê ba thành viên. Ba tên lính đánh thuê đều có ý đồ với cô, may mắn thực lực không bằng cô, Cố Phồn thừa dịp chưa chuẩn bị giết hai người để lại một người còn sống, sau đó mượn miệng đối phương tìm hiểu thế giới này.

Lính đánh thuê kia nói cho cô biết, Trái Đất đã từng là một hành tinh hòa bình thịnh vượng, năm mươi năm trước đột nhiên xảy ra một trận đại phóng xạ, phóng xạ qua đi, các chủng loài toàn cầu biến dị ở mức độ khác nhau, đại đa số động vật đều biến dị thành quái thú, nhân loại lại chỉ có một phần nhỏ bộ phận có được dị năng.

Quái thú tấn công, nhân loại thương vong vô số. Cuối cùng dưới sự lãnh đạo của một số cường giả cấp S, nhân loại may mắn còn sống sót của Hoa Hạ quốc lần lượt chuyển dời đến ba căn cứ thành phố, căn cứ Giang Nam chính là một trong số đó.

Năm mươi năm qua đi, ba căn cứ lớn xây dựng càng ngày càng hoàn thiện, cư dân bên trong mỗi người một chức, chỉ cần không rời khỏi căn cứ trên cơ bản cũng đạt được hòa bình cùng an bình.

Cố Phồn thích hòa bình, nếu như cô không tìm được cách trở về Tu Chân Giới có thể định cư trong căn cứ tiếp tục bán thuốc kiếm tiền, vậy không trở về cũng không sao, dù sao cô lẻ loi một mình không có người thân bạn bè, ngay cả môn phái cư trú cũng bị hủy, ở Tu Chân Giới không có bất kỳ vướng bận gì.

Đã đến cục cảnh sát.

Bởi vì Cố Phồn nhiều lần nhắc tới việc rụng tóc của mình nên cảnh sát Vương không cho Cố Phồn sắc mặt tốt, cũng rất không khách khí với đối với Cố Phồn. Ông kéo khóa ba lô của Cố Phồn, sắp xếp một nữ cảnh sát thẩm vấn Cố Phồn một hồi, sau khi không nhận được bất kỳ tin tức hữu dụng nào, cảnh sát Vương liền kêu người nhốt Cố Phồn vào phòng giam.

Cố Phồn vẫn chưa từ bỏ ý định, một bên bị người đẩy đi về phía trước một bên quay đầu lại lý lẽ với cảnh sát Vương: “Sao ngài cũng phải tìm người thử thuốc của tôi chứ? Ngài còn chưa thử qua sao có thể nói thuốc của tôi là giả? Chờ ngài thử xong phát hiện thuốc của tôi là thật, ngài phải nhớ thả tôi ra, trả lại thuốc cho tôi!”

Mặt cảnh sát Vương tối sầm lại, kiêu ngạo, cô gái nhỏ này quá kiêu ngạo!

“Lão Vương, người ta nói cũng có lý, anh gọi người kiểm tra thành phần của những viên thuốc này có lẽ thật hữu dụng.”

“Hữu dụng con khỉ, cô gái đó nói tóc của tôi sẽ mọc lại trong vòng một giờ sau khi tôi ăn nó, cậu có tin không?”

“…. Thử nghiệm là cách duy nhất để kiểm chứng sự thật, haha.”

“Vậy thì cậu ăn đi, tôi thấy tóc cậu cũng không nhiều lắm.”

“Hơn anh là được rồi….”

Tiếng cười cợt của các cảnh sát, Cố Phồn không hề nghe thấy.

Cô bị nhốt vào một phòng giam, ba mặt phòng giam là tường, mặt trước là một hàng rào sắt, Cố Phồn nắm chặt một hàng rào len lén thử một chút, lấy lực lượng tầng sáu Luyện Khí kỳ của cô, thế nhưng chỉ để lại một vết lõm nhẹ bằng ngón tay, loại độ cứng này cho dù cô phóng thích Kim Kiếm Thuật nhất thời cũng khó có thể chặt đứt.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1313: Kẻ Không Bình Thường

Cố Phồn cẩn thận không ra tay.

Dựa theo những gì cô nghe được, trình độ của cô ở chỗ này chỉ có thể xem như dị năng giả cấp C, trên cấp C còn có cấp B, cấp A và cấp S. Trong căn cứ Giang Nam tổng cộng có năm vị cường giả cấp S, ngàn cường giả cấp A, vạn cường giả cấp B, trăm vạn quân đội cấp C, Cố Phồn trong căn cứ Giang Nam làm sao cũng không có tư cách lỗ mãng xúc động. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Trong phòng giam có một cái giường đơn, Cố Phồn đang chuẩn bị lên trên nằm một lát, trong phòng giam đối diện đột nhiên truyền đến một tiếng hít thở thật thấp, như thể ai đó đang bị thương rất nghiêm trọng.

Cố Phồn nhìn về phía đối diện, lúc này mới phát hiện, trên giường gỗ trong phòng giam đối diện có một người đàn ông trẻ tuổi đang nằm, nhiều nhất là hai mươi tuổi.

Người đàn ông chậm rãi chống ván giường ngồi dậy, tầm mắt đối diện Cố Phồn, cậu ta ngẩn người một lúc, thấy ánh mắt Cố Phồn di chuyển đến đùi mình, người đàn ông mím môi trừng mắt liếc cô một cái.

Cố Phồn chú ý tới người đàn ông này rất tuấn tú, chiến giáp lính đánh thuê trên người vừa nhìn đã biết là hàng cao cấp, chứng tỏ người này có tiền.

Trên cổ tay còn đang đeo một chiếc đồng hồ có thể liên lạc trong căn cứ.

Những phạm nhân khác bị giam giữ cũng không được đãi ngộ như vậy, điều đó có nghĩa là gì, cho thấy cậu ta không chỉ có tiền sau lưng còn có chút thế lực.

Cố Phồn lặng lẽ lấy ra một viên đan dược màu đỏ từ trong vòng ngọc trữ vật, sau đó giả vờ lục lọi túi áo trong chiến giáp, nhìn đối phương nói: “Chân của cậu bị thương, nếu như không tổn hại đến xương cốt thì có thể uống thuốc của tôi, tôi cam đoan với cậu sẽ cầm máu ngay lập tức, ngay cả vết sẹo cũng không có.”

Người đàn ông trẻ:……

Cố Phồn thấy được biểu tình giống như cảnh sát Vương trên mặt cậu ta.

Cô không để bụng, đầu ngón tay bắn ra, viên đan dược màu đỏ tròn trịa kia liền xuyên qua hàng rào kim loại của hai gian phòng giam, rơi vào lòng ngực của cậu ta.

Cố Phồn: “Nửa giờ, nếu không có tác dụng thì mạng tôi cho cậu, nếu có hiệu quả thì cậu cho tôi một ngàn điểm huân công.”

Đối với việc này người đàn ông trẻ tuổi khịt mũi coi thường, còn ghét bỏ đem đan dược ném trên mặt đất.

Đúng lúc này đồng hồ của cậu ta chợt lóe lên một chút ánh sáng đỏ, ngay sau đó một giọng nói lạnh như băng nghiêm nghị từ bên trong truyền ra: “Anh nói rồi, em không được phép rời khỏi căn cứ.”

Người đàn ông trẻ tuổi sắc mặt trắng bệch.

“Sáu giờ tối anh đến đón em.”

Tích một tiếng, liên lạc kết thúc.

Cố Phồn còn đang phỏng đoán quan hệ của hai người này, người đàn ông trẻ tuổi đột nhiên trừng mắt, uy hiếp nói: “Thuốc của cô nếu như không có tác dụng thậm chí sinh ra tác dụng phụ khác, tôi có một trăm biện pháp khiến cô chết.”

Cố Phồn:…

Trông chốc lát cô vui vẻ đứng lên, nhìn đối phương khập khiễng xuống giường nhặt thuốc của cô lên, nhắm mắt ném vào trong miệng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

___

Tác giả có chuyện muốn nói: Hắc hắc, đây là một quyển văn tận thế thoải mái, bối cảnh tương tự “Mỹ nữ kiều nhuyễn tranh đoạt bá chủ”, hi vọng mọi người thích ~

~ Tái bút: Nhân vật nam chính đã xuất hiện, đoán xem là người nào?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.