Mạt Thế Hầm Cá Mặn

Chương 49: Luận phong độ bạn trai cũ



“Thịnh tiên sinh, đã lâu không gặp.”

Sau khi đáp xuống đất, Cố Phồn quét mắt nhìn một vòng tiểu đội căn cứ, chủ động chào hỏi Thịnh Hi đã từng gặp mặt vài lần.

Thịnh Hi dường như có chút bất ngờ với thái độ của Cố Phồn, sau đó cũng dịu dàng nở nụ cười: “Cố tiểu thư quá khách khí, bây giờ chúng ta là người một nhà rồi, cô cứ gọi tôi bằng tên là được.”

Người một nhà?

Cố Phồn không hiểu lắm.

Thịnh Hi nắm tay Lục Dao, giải thích: “Ngày đầu năm mới tôi và Dao Dao đã kết hôn rồi, chờ cô gả cho Lục đội, chúng ta còn không phải là người một nhà.”

Cố Phồn bừng tỉnh nhận ra, mặc dù cô rất ngạc nhiên với tốc độ kết hôn của hai người họ, nhưng cô vẫn dựa theo kế hoạch, lạnh lùng liếc Lục Nhai, rời xa vài bước nói: “Chúc mừng hai người, nhưng mà tôi và Lục thiếu đã sớm chia tay, hiện tại nhiều nhất cũng chỉ là bạn bè bình thường.”

Công tác tìm kiếm ở căn cứ Giang Nam đã kết thúc, theo lý thuyết cô nên theo  Lục Nhai trở về, nhưng hết lần này tới lần khác cô đi theo tiểu đội Tinh Hà rèn luyện, nguyên nhân rõ ràng chỉ có thể là cô cùng Lục Nhai đỗ vỡ, nếu cô cùng Lục Nhai phủi sạch quan hệ, về sau nếu cô từ chối làm việc cho căn cứ, nhà họ Lục cùng với quân đội Lục gia cũng không cần chịu sự lên án về mặt đạo đức.

Thịnh Hi có vẻ vô cùng kinh ngạc: “Chia tay rồi?”

Lục Dao cũng nghi ngờ nhìn Cố Phồn, cho dù cô ta không thích Lục Nhai, cũng phải thừa nhận Lục Nhai là người đàn ông mà tất cả phụ nữ trong căn cứ muốn gả nhất, Cố Phồn lại cam lòng chia tay với Lục Nhai?

Cố Phồn khịt mũi, thăm dò nhìn Lục Nhai: “Lục thiếu, em có thể nói lý do chia tay không?”

Lục Nhai mím môi, trầm mặt bỏ đi.

Cố Phồn phối hợp giải thích cho đám dị năng giả xung quanh đang dựng thẳng tai nghe bát quái: “Lục thiếu tính cách gì mọi người hiểu rõ hơn tôi, lúc đầu anh ấy theo đuổi tôi, tôi cho rằng ở bên anh ấy có thể an hưởng thanh nhàn, ai biết thú triều kết thúc, anh ấy lại chỉ đối xử với tôi như một quân y bình thường, một câu lời ngon tiếng ngọt cũng không có, kiểu người không biết chăm sóc bạn gái này, tôi ở bên anh ấy có ích gì?”

Hạ Tinh: “Cho nên cô không chào hỏi mà đi, ngay cả căn cứ cũng không muốn về?”

Cố Phồn gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã đi thành phố An hai lần, rất tồi tàn, xây dựng lại căn cứ một đống việc, tôi không muốn làm quân y cho anh ta nữa, vừa lúc nhóm Tinh Hà muốn đi giúp căn cứ thu thập vật tư, tôi liền đi theo bọn họ.”

Lời giải thích này không hề có sơ hở, Hạ Tinh cùng với đội trưởng hai nhà Lý, Vương liếc mắt nhìn nhau, tạm thời cũng không thể nghi ngờ gì.

Lục Dao bỗng nhiên lành lạnh hỏi: “Nếu cô đã chia tay với anh hai của tôi, bây giờ lại gần là có ý gì?”

Mạnh Liên Doanh bước đến bên cạnh Cố Phồn, cau mày nói: “Tất cả mọi người đều là dị năng giả, lần này đi ra ngoài đều là thay căn cứ thu thập vật tư, cùng nhau hành động có thể giảm thiểu tổn thất ở mức độ lớn nhất, cô vẫn là người Lục gia bồi dưỡng ra, điểm đạo lý này cũng không hiểu?”

Lục Dao bị Mạnh Liên Doanh mắng đỏ mặt.

Thanh Đằng nhìn về phía Hạ Tinh: “Nếu các người không hoan nghênh, chúng tôi lập tức rời đi.”

Hạ Tinh biết thực lực của đám người Tinh Hà, Thanh Đằng, cũng biết tiểu đội lính đánh thuê này vẫn luôn rất phối hợp với kế hoạch thanh trừ quái thú của căn cứ, nghiêm túc nói: “Tôi đại diện tiểu đội Hạ gia chúng tôi, hoan nghênh các bạn gia nhập.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 70: Tiến vào bẫy rập

Ba nhà Lục, Lý, Vương cũng nhao nhao tỏ thái độ. Lần này xuất hành, Lục Nhai chỉ phụ trách đối phó quái thú cấp S cùng cá tầm những loại thủy quái trốn dưới nước khó đối phó, nếu như trên mặt đất gặp phải quái thú bình thường, Lục Nhai cũng sẽ không ra tay, có năm người Tinh Hà gia nhập, dị năng giả khác sẽ thoải mái một chút.

Cuối cùng, Thịnh Hi cũng thay mặt tiểu đội Thịnh gia bày tỏ hoan nghênh năm người Cố Phồn đến.

Lục Dao mất hết thể diện, nghiêm mặt đi xa một chút.

Thấy bọn họ giải quyết xong, Lục Nhai nói: “Mỏ quặng bên kia đã thu thập xong, tiếp tục xuất phát đi thành phố Thường.”

Bây giờ mới giữa trưa, còn lâu mới tới lúc nghỉ ngơi.

Lục Nhai đi ở phía trước nhất, năm người Cố Phồn đi ở cuối cùng.

Tố chất thân thể của dị năng giả đều rất mạnh, hiện tại Cố Phồn là thành viên yếu nhất trong đội ngũ của bọn họ, thể lực cũng không tệ, ba mươi mốt người vừa đi vừa nghỉ ngơi, hai giờ chiều đã đến thành phố Thường.

Mỗi tiểu đội trưởng trong tay đều có máy tính bảng, thành phố Thường lớn như vậy, Hạ Tinh phụ trách chia làm sáu khu vực, mỗi tiểu đội phụ trách một khu vực thu thập vật tư có thể dùng được, chủ yếu là máy móc thiết bị trạng thái còn tốt, dụng cụ nghiên cứu khoa học, kim loại quý, vũ khí đạn dược, cuối cùng ước định sáu giờ chiều tập hợp tại tòa nhà thị chính ở giữa thành phố.

Nhân loại trong thành phố đã sớm tử vong, đại đa số quái thú đều sẽ đến môi trường núi rừng để sinh sống, lúc này mức độ nguy hiểm của thành phố bị bỏ hoang không cao, khả năng quái thú S cấp tồn tại gần như bằng không.

Lục Nhai dẫn năm người tiểu đội Lục gia xuất phát đầu tiên, cân nhắc đến thực lực của anh, khu vực Hạ Tinh phân cho anh lớn nhất, thảm thực vật cũng rậm rạp, tóm lại hệ số nguy hiểm cao nhất.

“Nhiệm vụ không công bằng như vậy Lục đội cũng không thèm để ý, xem ra Lục đội rất nể mặt Hạ đội a.” Thịnh Hi cười trêu chọc, khóe mắt liếc về phía Cố Phồn.

Cố Phồn đã xuất phát theo bốn người Tinh Hà, khu vực bọn họ phụ trách nằm ở khu vực trung tâm thành phố Thường.

Thịnh Hi suy đoán, sau khi trải qua nguy cơ của quái thú cấp S, năm người Cố Phồn tạm thời sẽ không bỏ trốn, cho nên anh ta cũng yên tâm chấp hành nhiệm vụ của mình.

Năm giờ rưỡi chiều, năm người Cố Phồn đến tòa nhà thị chính đầu tiên.

Bọn họ thu hoạch không lớn, rất nhiều thiết bị đã hư hao đến không thể sử dụng, ngược lại là nhặt được một ít súng ống rải rác, có thể tưởng tượng năm đó đại phóng xạ bất ngờ ập đến, hình ảnh một số người đã cầm súng để phòng thủ.

Tòa nhà thị chính đã đổ, một tòa nhà ngân hàng bên cạnh coi như hoàn chỉnh.

Mạnh Liên Doanh, Phong Hỏa đi vòng quanh bên trong, giết một ít quái thú cấp thấp, thu hoạch một nhóm kim loại quý, về phần những tờ tiền giấy cũ kia, chúng bây giờ chỉ là giấy vụn vô dụng.

Sáu giờ, năm tiểu đội khác cũng vội vàng chạy tới, có người hình dung chật vật, chắc là gặp quái thú cấp cao.

Các đội trưởng muốn trao đổi tình huống, Tinh Hà thay mặt tiểu đội của bọn họ cũng đi qua.

Tham Khảo Thêm:  Chương 137

Ánh mắt Cố Phồn nhìn về hướng khác, thần thức lặng lẽ tản ra, thấy Lục Nhai và Hạ Tinh đứng rất gần, khi hai người nói chuyện hoặc trao đổi ánh mắt, vô cùng ăn ý, giống như bốn người Tinh Hà, đó là sự quen thuộc chỉ có trải qua thời gian dài kề vai chiến đấu mới có thể được như vậy.

Cuộc họp rất nhanh kết thúc, Hạ Tinh và Lục Nhai nói riêng vài câu, Cố Phồn có thể nhìn thấy cũng có thể nghe rõ, đều là công việc.

Không lâu sau, Lục Nhai tách khỏi Hạ Tinh.

Cố Phồn thu hồi thần thức.

Màn đêm nhanh chóng buông xuống, ba mươi mốt người thay phiên gác đêm, tạm thời không cần nhóm Cố Phồn.

Bốn người Tinh Hà nằm nghỉ ngơi, Cố Phồn như trước ngồi xếp bằng, tiến vào trạng thái tu luyện.

Thịnh Hi và Lục Dao vẫn ngủ một mình trong một căn lều.

Thịnh Hi dù sao cũng là một người đàn ông trẻ tuổi, có nhu cầu sinh lý mãnh liệt, tính cách Lục Dao tuy không được anh ta thích, nhưng dung mạo dáng người đều thuộc về mỹ nhân hàng đầu, ngoại trừ không bằng Cố Phồn.

Dùng nước trong không gian lau qua người, Thịnh Hi ngồi xuống giường, đè lên người Lục Dao đang nằm yên lặng.

Lục Dao trực tiếp nhấc người rời đi.

Thịnh Hi cố nén giận, cười kéo cánh tay cô ta: “Em lại tức giận cái gì?”

Trong lều không có đèn, nhưng cũng không ngăn được Lục Dao nhìn rõ bộ mặt đạo đức giả của Thịnh Hi, trước khi thú triều xảy ra, cô ta thật sự cho rằng mình đã nắm chắc trái tim Thịnh Hi, hơn nữa nhà họ Thịnh lại xuất hiện một người mạnh cấp S, mặc dù Thịnh Hi đề xuất ngày kết hôn không thích hợp, cô ta vẫn tràn ngập chờ mong gả cho anh ta.

Nhưng mà bắt đầu từ hôn lễ, Lục Dao dần dần nhận ra sự thay đổi của Thịnh Hi, hơn nữa lần này ra ngoài thu thập vật tư, Lục Dao càng thêm xác định Thịnh Hi đối với cô không có bao nhiêu tình cảm.

Nếu nhà họ Lục có người nguyện ý làm chỗ dựa vững chắc cho cô ta, Lục Dao nhất định sẽ rời khỏi Thịnh Hi, nhưng nhà họ Lục không, ông cụ yêu thương cô ta nhất đã hy sinh, nguyên soái Lục Anh và Lục Nhai người mạnh nhất của quân đội Lục gia hiện nay đều chưa từng để cô ta vào mắt.

Lúc này cô ta rời khỏi Thịnh Hi, có thể đi đâu?

Lục Dao tạm thời không muốn rời khỏi nhà họ Thịnh, nhưng cũng không muốn bị Thịnh Hi gọi tới gọi lui, Thịnh Hi muốn cô cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là phải tôn trọng cô.

“Anh đối với Cố Phồn rốt cuộc là có ý gì?” Đẩy tay Thịnh Hi ra, Lục Dao lạnh mặt hỏi.

Thịnh Hi: “Có ý gì? Bây giờ ở bên ngoài, anh chỉ có thể duy trì hòa khí bên ngoài với cô ta, đợi trở về căn cứ, quân đội sẽ cùng nhau gây áp lực với cô ta, cuối cùng cô ta vẫn rơi vào tay Thịnh gia chúng ta, đến lúc đó bất kể cô ta luyện chế loại đan dược nào, đều phải ngoan ngoãn giao ra.”

Lục Dao: “Lục Nhai sẽ trơ mắt nhìn cô ta bị các người hạn chế tự do?”

Thịnh Hi: “Nhất định sẽ, người nhà họ Lục luôn dùng khẩu hiệu thay căn cứ cống hiến cho nhân dân, anh ta sẽ không công khai thiên vị Cố Phồn.”

Lục Dao hừ một tiếng: “Cố Phồn đã từng ở bên cạnh anh ta chạy một lần.”

Thịnh Hi: “Lần này không giống, người của năm gia tộc lớn đều ở đây, Cố Phồn muốn bỏ chạy, Hạ Tinh là người đầu tiên phản đối, chỉ là bây giờ còn chưa tới thời điểm, mọi người cũng đều ăn ý ngậm miệng không đề cập tới.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 87: Chương 87

Nếu thật sự tới thời điểm, Lục Nhai chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, năm người Tinh Hà làm sao có thể là đối thủ của hơn hai mươi người.

Lục Dao chợt nhớ tới: “Chỗ Cố Phồn có một đôi giày phi hành hạng S ông tặng.”

Thịnh Hi chợt nhớ ra chuyện này, lúc trước Lục Thắng vừa đưa giày phi hành cho Cố Phồn, Lục Dao đã thông báo cho anh ta.

Thịnh Hi cau mày, không sợ Cố Phồn có thể đánh, chỉ sợ cô chạy quá nhanh.

“Có thể kích thích cô ta chủ động trả giày phi hành lại cho Lục Nhai không?” Thịnh Hi thấp giọng nói, Lục Nhai tuyệt đối sẽ không đòi quà bạn gái cũ.

Lục Dao: “Là cô ta, cô ta sẽ giao ra chứ?”

Cố Phồn lúc theo quân cũng có thể từ chối ra tiền tuyến mạo hiểm, da mặt dày như vậy, cam lòng giao ra một món bảo bối?

Thịnh Hi trầm tư một lát, nở nụ cười: “Quên đi, không cần lãng phí công sức đi làm chuyện này, anh tự có biện pháp.”

Nhà họ Thịnh lấy dị năng hệ mộc tìm chỗ đứng trong căn cứ, dị năng hệ mộc ngoại trừ chữa bệnh chữa thương, cũng có thể dùng để nghiên cứu phát triển các loại độc dược.

Chờ chuyến đi thành phố C kết thúc, anh ta sẽ tìm cơ hội trộn thuốc vào hộp cơm của tiểu đội Cố Phồn, đến lúc đó tinh hạch của Cố Phồn cũng phải nộp lên.

Năm giờ sáng, Cố Phồn tỉnh.

Đến Trái Đất lâu như vậy, cô đã hình thành thói quen tự động kết thúc tu luyện của mình vào khoảng năm giờ sáng.

Xung quanh yên tĩnh, Cố Phồn chậm rãi nằm thẳng trên giường của mình, không có việc gì làm, cô nhắm mắt lại phóng thích thần thức.

Lều trại của năm tiểu đội còn lại đều ở trong vòng một trăm mét, hầu như ai cũng mặc chiến giáp ngủ, cho nên cùng một tiểu đội cơ bản đều ở cùng một chỗ.

Thần thức tràn qua lều trại của Thịnh Hi và Lục Dao, hai vợ chồng trẻ nằm đưa lưng về phía nhau, chiến giáp mặc nghiêm túc như vậy, nghĩ đến tối hôm qua không làm chuyện thân mật gì.

Cố Phồn không có hứng thú rình mò chuyện riêng tư của người khác, ngoại trừ ở chỗ “bạn cũ” Thịnh Hi chậm trễ vài giây, lực chú ý của cô rất nhanh đã tới Lục Nhai.

Anh cùng các đồng đội ngủ chung một chỗ, giường hành quân vô cùng đơn giản, mặc chiến giáp mà không phải áo ngủ tơ tằm anh từng mặc qua.

Ngoại trừ một người gác đêm, những người khác đều đang nghỉ ngơi.

Cố Phồn thu hồi thần thức.

Trời hơi sáng, mọi người thu dọn vệ sinh cá nhân, tụ tập cùng nhau ăn cơm.

Mỗi tiểu đội đều chuẩn bị hộp cơm riêng.

Hộp cơm tiểu đội Tinh Hà bên này đều là ngày trước Phong Hỏa làm cơm tập thể, tổng cộng năm sáu loại, đổi qua đổi lại ăn cũng phát chán.

Phong Hỏa chính mình cũng chán, nhìn Mạnh Liên Doanh nháy mắt.

Mạnh Liên Doanh liền chạy tới Lục Nhai bên kia “xin cơm”.

Lục Nhai đưa cho cậu ta một hộp.

Mạnh Liên Doanh: “Anh họ, đội chúng em có năm người, anh có thể đừng keo kiệt như vậy được không?”

Lục Nhai mặt không chút thay đổi lại cho cậu bốn hộp.

Mạnh Liên Doanh dùng cánh tay ngăn hai hàng dưới hộp cơm, hít vào nói: “Không có Phồn Phồn? Anh họ, anh cũng quá không có phong độ đi?”

Giọng cậu ta không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe thấy, đồng loạt nhìn về phía Lục Nhai, ngược lại cũng không đi xác minh xem Mạnh Liên Doanh rốt cuộc ôm mấy hộp.

Lục Nhai:…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.