Nhưng cho dù phải có người ở lại, cũng phải là người mình quen thuộc, nếu không Ôn Diệp sợ ngủ trưa sẽ không yên.
Đào Chi rất nhanh tiến vào, Ôn Diệp bảo nàng ấy tìm một cái ghế ngồi, cẩn thận trông chờ đến lúc Từ Ngọc Tuyên ngủ.
Từ Ngọc Tuyên bị che kín chỉ lộ ra một cái đầu, con ngươi tròn xoe, nghi hoặc: “Nương?”
Ôn Diệp đắp chăn lên, nằm xuống đồng thời đáp lại: “Sao vậy?”
“Không phải, cùng nhau ngủ sao?” Từ Ngọc Tuyên nói xong, bàn tay bé nhỏ dưới chăn cùng nhau động đậy.
Ôn Diệp nghiêng người, tay chống đầu, nhìn cậu bé, khẽ mỉm cười: “Bây giờ chúng ta không phải nằm chung giường sao?”
“Chỗ con ngủ chính là chỗ của cha con, đắp chăn cha con thường ngày đắp, không phải sao?”
Từ Ngọc Tuyên nháy mắt bị vòng qua, ngơ ngác lẩm bẩm: “Được…”
Ôn Diệp: “Vậy nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ đi.”
Từ Ngọc Tuyên nghe lời, lập tức nhắm mắt lại, nhưng con ngươi vẫn đang chuyển.
Nhưng tiểu hài nhi ngủ rất lẹ, rất nhanh đã ngủ say.
Ôn Diệp nhìn thấy liền ngáp một tiếng, ôm chăn lăn vào trong, chỉ để lại phần sau đầu ở bên ngoài.
Sau bữa trưa không lâu, Lục thị mới từ thôn trang trở về, chợt nghe người ta nói Từ Ngọc Tuyên ngủ trưa ở tây viện.
Lục thị nghe xong, không để ý, bởi nàng ấy phải chạy về phủ dùng bữa trưa, cả buổi sáng nàng ở thôn trang cũng không nghỉ ngơi.
“Tuyên Nhi muốn ngủ trưa ở đâu thì để nó ngủ ở đó.” Lục thị vào Noãn Các, ngồi trên ghế, Thanh Tuyết rót cho nàng một chén trà nóng.
Lục thị uống vài ngụm, trong ngoài thân thể cuối cùng cũng bắt đầu nóng lên.
Bạch Mai bên cạnh nói: “Kỷ ma ma nói, tiểu công tử ngủ cùng Nhị phu nhân, bây giờ còn chưa dậy.”
Động tác uống trà của Lục thị dừng lại, ngước mắt nói: “Vẫn chưa dậy?”
Bạch Mai: “Vâng.”
Lục thị lại hỏi: “Cả ngày hôm nay Tuyên nhi đều ở Tây viện sao?”
Bạch Mai gật đầu: “Buổi sáng Nhị phu nhân sai người dựng xích đu dưới hành lang, dẫn tiểu công tử đi chơi một lát, Kỷ ma ma nói tiểu công tử rất vui vẻ, bữa trưa cũng ăn thêm vài bát.”
Lục thị đặt chén trà xuống, ngay cả điểm tâm Thanh Tuyết đưa tới cũng không có khẩu vị ăn, bất tri bất giác nói chuyện cũng mang theo chút chua xót: “Hai nương con thật biết hưởng thụ.”
Từ Quốc công thay Hoàng thượng kết thúc huấn luyện binh lính tại đại doanh Tây Giao, y cũng không chịu ngồi yên mà tới công bộ lĩnh chức, làm việc với công Bộ để nghiên cứu vũ khí phù hợp hơn với tướng sĩ Đại Tấn, nghe nói mấy ngày nay rất có hiệu quả, thường xuyên đi sớm về trễ.
Từ Nguyệt Gia thì càng không cần phải nói, một năm mười hai tháng, chưa bao giờ thấy hắn thực sự nhàn rỗi dù chỉ một tháng.
Mà chính Lục thị, thời điểm này hàng năm, là một khoảng thời gian bận rộn nhất của nàng ấy, kiểm tra trang vụ, danh sách ngày tết, kiểm kê thông gia lui tới để tặng lễ vân vân, không có một khắc thanh nhàn.
Ngay cả Từ Cảnh Dung cùng Từ Cảnh Lâm đều theo đuổi việc học mà tiên sinh bố trí trước khi rời đi, vì kế tiếp có thể qua năm mới.
Toàn bộ Quốc công phủ trước mắt đại khái cũng chỉ có Ôn Diệp nhàn nhã nhất.
Không đúng, hiện tại hẳn là còn phải thêm Từ Ngọc Tuyên.
Lục thị gả vào Quốc công Phủ chín năm, hàng năm đều như vậy, năm nay có thêm Ôn thị, chỉ sợ so sánh, nàng ấy mỗi ngày vất vả vì một đại gia tử, Ôn thị lại có thể ở tây viện vui chơi giải trí, còn đu dây.
Cái xích đu kia, nàng ấy đã nhiều năm không ngồi qua.
Đương nhiên, Lục thị hiện tại cũng không có cái tâm tư chơi xích đu, nàng chỉ cảm thấy cuộc sống của Ôn thị cũng quá thoải mái.
*
Ngày lành quả nhiên phải khiêm tốn một chút, bằng không nói không chừng sẽ đưa tới phiền toái.
Ôn Diệp mới từ trong giấc ngủ trưa tốt đẹp tỉnh lại, đã được báo cho biết trên phủ còn có ba thôn trang còn chưa tuần tra, nàng phải đi.
Ba thôn trang này đều trên danh nghĩa của Nguyệt Gia, theo lý nên thuộc về Ôn Diệp quản.
Ôn Diệp rất muốn hỏi, viết tên nàng chưa?
Nhưng ai kêu Lục thị bị bệnh, cũng không thể để cho một bệnh nhân mang bệnh đi làm.
Tuy rằng nàng hoài nghi Lục thị rất có thể là đang giả bệnh.
Cũng may Ôn Diệp hỏi thăm một chút, chỉ đi kiểm tra xem có sai sót gì trong vụ thu hoạch của trang trại và sổ sách kế toán mà trưởng thôn giao lại hay không.