Ho sợ rằng để nhận được phần thưởng từ chủ, những người nông dân sẽ khai gian về thu hoạch của mình và áp bức tá điền.
Trang Tử ở ngoài thành, có chút xa, nhưng nếu thuận lợi vẫn có thể trở về trong ngày.
Ngoại trừ việc đi xe mệt nhọc một chút, những thứ khác thì không có gì.
Ôn Diệp là một người biết tìm niềm vui trong cuộc sống, coi như là đi trải nghiệm sự giải trí ở nông thôn cổ đại là được rồi.
Ôn Diệp bảo Vân Chi và Đào Chi nhanh chóng thu dọn mấy bộ xiêm y.
Đào Chi vừa thu dọn vừa hỏi: “Phu nhân, Quốc công phu nhân không phải nói ba thôn trang kia không xa, một ngày là có thể trở về, người bảo bọn ta thu dọn xiêm y làm gì?”
Ôn Diệp sâu kín liếc nhìn nàng ấy: “Tẩu tẩu chỉ nói “Nếu thuận lợi, vậy vạn nhất không thuận lợi thì sao?”
Nói xong, nàng suy nghĩ một chút, nhắc nhở một câu: “Hai người cũng mang thêm hai bộ đi.”
Sáng sớm hôm sau, Ôn Diệp quấn áo choàng dày, ôm lò sưởi, lên xe ngựa.
Trong xe đã sớm chuẩn bị xong nước trà nóng và bữa sáng mới ra lò không bao lâu, Ôn Diệp không cẩn thận dậy muộn, bữa sáng chỉ có thể dùng qua loa trong xe.
Ba thôn trang nối liền với nhau, Ôn Diệp chọn thôn trang ở giữa làm điểm dừng chân.
Ở trong xe ngủ một giấc, sau khi Ôn Diệp tỉnh lại hỏi, biết được mới đi được một nửa đường.
Xe ngựa ước chừng đã chạy hơn hai canh giờ, sau khi đến nơi cũng sắp giữa trưa.
Ôn Diệp đi xuống xe ngựa, nhìn ra xa, xa xa trắng như tuyết, mênh mông vô bờ.
Cảnh đẹp đấy.
Ôn Diệp đang dừng chân thưởng thức, một trận gió lạnh thổi qua.
Ôn Diệp: “…”
Quên đi, vẫn là nhanh chóng vào xe thôi.
Quốc công Phủ.
Hôm nay Lục thị đặc biệt dậy muộn hơn thường ngày, chậm rãi dùng bữa sáng, ngồi ở trên Noãn các, trong tay cũng cầm quyển sách, nhưng là một quyển kinh thơ, trên bàn bày một bình trà nóng cùng một đĩa điểm tâm.
Đợi lật xem vài trang, Lục thị mới hỏi: “Người ra khỏi phủ chưa?”
Tiển ma ma nói: “Luc Phu nhân người còn chưa dậy, Nhị phu nhân đã xuất phát đi thôn trang rồi ạ.”
Lục thị nhếch môi: “Cuối cùng đến phiên nàng ta bận rộn còn ta được nghỉ ngơi rồi.”
Đừng nói, loại cảm giác này thật đúng là không tệ, không trách được Ôn thị nguyện ý cả ngày làm ổ ở Tây viện không ra.
Tiển ma ma cũng không biết nói cái gì cho phải, bà ấy cũng là lần đầu tiên thấy phu nhân như vậy, phảng phất về tới tuổi nhỏ, vẫn là tính tình nũng niu của tiểu cô nương. Nhị phu nhân thật đúng là có năng lực.
Lục thị thoải mái uống một ngụm trà nóng, vừa mới cầm một miếng điểm tâm chuẩn bị nếm thử, Thanh Tuyết từ bên ngoài đi vào, nói phía sau nàng ấy: “Phu nhân, đại cô thái thái đến Thịnh Kinh.”
Điểm tâm trong tay nàng không phải để ăn cũng không phải để cất, rõ ràng là một ngày tốt lành, cho nên nàng ấy mới cố ý chọn hôm nay cáo “Bị bệnh.
Lục thị hỏi: “Không phải nói rõ ngày mai mới đến sao?”
Thanh Mai hồi đáp: “Nói là trên đường thiếu chút nữa gặp tuyết lở, đại cô thái thái sợ lại xảy ra tai nạn bên ngoài, nên để cho xe phu chạy suốt đêm, giờ phút này phỏng chừng đã sắp vào thành.”
Người đến Quốc công phủ báo tin chính là thị vệ đi theo đại cô thái thái nhiều năm, Thanh Mai nhận ra hắn.
Vị đại cô thái thái này là muội muội ruột thịt khác của lão quốc công, lớn hơn Từ cô mẫu gả vào Xương Nam Hầu phủ hai tuổi.
Năm đó gả lúc tuổi còn nhỏ, điều bất hạnh chính là, không tới hai năm lang quân vì bệnh mà qua đời.
Đại cô thái thái mấy năm nay theo nhi tử ra ngoài, vẫn chưa từng hồi kinh.
Năm ngoái nhi tử tại hôm nhậm chức cưới thê tử, bởi vì đường xá xa xôi, Lục thị đem quà mừng tăng gấp đôi, phái người cấp bách đưa qua.
Con dâu vào cửa, đại cô thái thái liền cảm thấy năm nay dù thế nào cũng phải mang con dâu về kinh nhận người.
Vì thế mẹ chồng nàng dâu liền bỏ lại nhi tử/lang quân, mang theo một đám tôi tớ thị vệ, phong trần mệt mỏi, từ lăng ngoài thành ngàn dặm khởi hành về Thịnh Kinh.
Sáng sớm liền gửi thư ước định, mẹ chồng nàng dâu vào kinh, tạm trú ở Quốc công phủ, phòng cho khách Lục thị đều chuẩn bị tốt, chờ các nàng ngày mai đến sau đó vào ở