Ngọn đèn vừa tắt chưa đầy một khắc, vạn vật đều tĩnh lặng, ánh trăng mờ ảo xuyên qua khe hở của rèm giường, làm cho đêm tối thêm phần yên bình. Giang Nguyệt nằm nghiêng, để mặc Nhiếp Chiếu cầm tay mình mà chơi đùa.
Hắn thỉnh thoảng nhẹ nhàng bóp nhẹ từng đầu ngón tay của nàng, hoặc vuốt ve móng tay của nàng, như thể tay nàng là một món đồ ngọc dễ vỡ. Cuối cùng, hắn đan tay mình vào tay nàng.
Giang Nguyệt vẫn im lặng, không biết đang nghĩ gì, nhưng rõ ràng nàng chưa ngủ. Nhiếp Chiếu nghĩ rằng nàng đã mệt mỏi sau bao ngày rong ruổi, nên cũng không ép buộc. Hắn nhẹ nhàng hôn lên đầu ngón tay của nàng, như thể thoả mãn, rồi thở dài một tiếng, giọng nói chậm rãi, mang theo chút hồi ức: “Thời gian trôi nhanh quá, giờ ta vẫn còn nhớ khi nàng hỏi ta có thể ăn thêm một bát mì nữa không. Khi đó nàng chỉ bé như thế này, suốt ngày chạy theo ta, gọi ‘Tam ca, Tam ca’ không ngớt, thật đáng yêu.
Bây giờ nàng đã trưởng thành, có thể tự lo liệu mọi việc, không còn hỏi ta tối nay ăn gì, cũng không cần ta giúp nàng xắn tay áo nữa. Bây giờ nghĩ lại, ta thấy thật tiếc, nếu nàng lớn chậm hơn một chút, ta có thể chăm sóc nàng thêm vài năm nữa.”
“Ừ, Tam ca cũng đáng yêu.” Giang Nguyệt hiếm khi đáp lại hắn một câu, nhưng giọng nói có phần lơ đãng. Nhiếp Chiếu không hề cảm thấy bị phớt lờ, hắn tiếp tục nói chuyện của mình. Đột nhiên, Giang Nguyệt như nhớ ra điều gì đó, liền ngồi bật dậy, vội vã rút tay ra khỏi tay hắn, rồi nhanh chóng khoác áo và xỏ giày.
Nhiếp Chiếu chợt cảm thấy bàn tay mình trống rỗng, vô thức ngồi dậy và thắc mắc: “Sao vậy?”
Giang Nguyệt vội vàng vừa mặc quần áo vừa đáp: “Tự dưng ta nghĩ đến việc địa lao lạnh lẽo ẩm ướt, Trần Lạc bị giam ở đó, Bảo Âm chắc chắn không yên tâm, có thể lén lút đến thăm và mang đồ cho hắn. Ta sợ hắn lại nói lời mê hoặc để dụ dỗ Bảo Âm, nên ta sẽ qua phòng cô ấy ngủ tối nay.”
Nhiếp Chiếu sớm biết tính cách nhân hậu của Giang Nguyệt, nhưng không ngờ nàng lại đến mức này. Hắn đưa áo cho nàng, giọng có chút ghen tị: “Thế là nàng nằm trên giường của ta mà trong lòng lại nghĩ đến người khác, không bằng cưới luôn cô ấy về, ba chúng ta sống chung một nhà. Ta nói bao nhiêu câu, nàng lại chẳng nghe lấy một lời, chỉ toàn nghĩ đến nữ nhân kia. Cùng giường khác mộng cũng chẳng khác gì. Nhưng ta vốn rộng lượng, nam nhân còn dung nạp được nhiều, huống hồ gì một nữ nhân…”
Giang Nguyệt mỉm cười, quấn áo lại, tiến đến hôn nhẹ lên má hắn một cái bên trái, rồi bên phải. Hắn im lặng như một con vịt bị nắm cổ. Giang Nguyệt lại chủ động hôn lên môi hắn, khiến hắn chỉ có thể đáp: “Đêm mai không được như vậy nữa.”
Hắn dễ dỗ dành như vậy, Giang Nguyệt đã thử và không bao giờ thất bại.
Sau khi làm lành với Nhiếp Chiếu, nàng bước ra khỏi cửa. Quả nhiên, nàng bắt gặp Lý Bảo Âm đang lén lút định mang chăn gối cho Trần Lạc ở cửa phòng mình.
Bảo Âm lúng túng, cố tìm cách giấu chăn đi, nhưng chăn quá lớn, không cách nào che giấu được, đành phải thú nhận.
Giang Nguyệt kéo nàng ta về giường, hai người nằm cạnh nhau, Bảo Âm ngượng ngùng nắm lấy một lọn tóc của Giang Nguyệt mà tết: “Ta nghĩ dù gì cũng đã quen biết, trời thu lạnh lẽo thế này, lỡ hắn bị lạnh thì sao.”
“Ngươi thích hắn?” Giang Nguyệt hỏi thẳng.
Lý Bảo Âm tỏ ra khó xử, nhớ lại: “Ta cũng không rõ lắm, khi đó hắn bị thương, ở nhà ta nửa tháng. Hắn ít nói, nhưng mỗi sáng sớm đều đi lấy nước, chặt củi, giặt đồ. Ta thấy hắn rất thật thà, đáng tin cậy, hơn nữa mỗi lần chặt củi về, hắn đều mang một bó hoa tặng ta.
Mẹ ta định đánh ta, hắn cũng âm thầm chắn trước mặt.”
“Chắc là có chút thích, thêm vào đó là không đành lòng.” Giang Nguyệt, vốn đã có kinh nghiệm, nhận xét. Bảo Âm vội gật đầu: “Đúng đúng, chắc là vậy.”
“Nhưng ta thấy hắn còn nhiều điều đáng nghi. Những lời hắn nói không thể tin hết, sau bài học từ Hoắc Minh Ái, chúng ta vẫn nên cẩn thận.”
Nhắc đến Hoắc Minh Ái, Lý Bảo Âm vẫn còn sợ, vô thức ôm c.h.ặ.t t.a.y Giang Nguyệt, gật đầu: “Ngươi nói đúng, nhưng làm sao để thử hắn đây?” Mặc dù Trần Lạc có vẻ thật thà ít nói, nhưng dù có tám Trần Lạc xếp chồng lên nhau cũng không thể so với Giang Nguyệt. Nàng đương nhiên nghe theo Giang Nguyệt.
Giang Nguyệt nghĩ ngợi, rồi thì thầm vào tai nàng ta vài câu.
Địa lao luôn u ám, không thấy ánh sáng, ẩm ướt và lạnh lẽo. Phía sau cửa lao, một thanh niên co ro trong góc tối.
Cửa lao bất ngờ mở ra, vài tia sáng lửa le lói chiếu vào.
Đặng Phượng Kiều bước lên trước, theo sau là bốn người hầu cầm đuốc, chậm rãi dừng trước mặt Trần Lạc.
“Ngươi là thằng nhóc dụ dỗ con gái ta bỏ trốn? Ngẩng đầu lên.”
Trong mắt Trần Lạc thoáng qua một tia cảm xúc khó lường, hắn chậm rãi ngẩng đầu, để lộ đôi mắt chân thành như đá vỏ chai, không tỳ vết.
Đặng Phượng Kiều hừ lạnh, ra hiệu cho người đưa lên ba món đồ: “Chọn một đi, gia đình ngươi chúng ta sẽ chăm lo thay ngươi.”
Trần Lạc liếc qua, thấy đó là một con d.a.o găm, một sợi dây thừng và một chén thuốc độc.
“Ngươi không phải đã nói sẵn sàng c.h.ế.t vì con gái ta sao? Giờ ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc ngươi thực sự c.h.ế.t đi, hoặc cút khỏi Phủ Tây, cút thật xa, đừng để ta thấy ngươi nữa. Ngươi là cái thứ gì mà dám mơ tưởng đến con gái ta?” Đặng Phượng Kiều nói những lời độc ác, chỉ cần là người bình thường lúc này cũng sẽ bị chọc giận.
Nhưng Trần Lạc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nói: “Ta muốn gặp chủ quân, ta đến để chiêu an, hắn sẽ không để ta chết.”
Đặng Phượng Kiều lắc đầu, giọng nói vẫn sắc bén đầy khiêu khích: “Ngươi thật tự cao tự đại, như ngươi chỉ là một tên cướp núi bình thường, trên đời này không thiếu gì. Dù gì ngươi cũng chỉ được bảo vệ nhờ Bảo Âm cầu xin. Đừng giả vờ ngây thơ vô tội trước mặt ta.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Ta đã bẩm báo chủ quân, ngay lập tức xử tử ngươi. Chủ quân tất nhiên sẽ nể mặt ta mà đồng ý, để ngươi không còn cơ hội dụ dỗ con gái ta nữa.”
“Bà không sợ nàng ấy sẽ từ đó oán hận bà sao?” Trần Lạc mím chặt môi khô nẻ, giọng nói như một câu hỏi nhưng thực chất là một lời đe dọa.
Đặng Phượng Kiều làm ngơ trước lời đe dọa của hắn, khinh bỉ nhìn xuống: “Một thằng nhóc như ngươi thì làm sao có thể chia rẽ tình cảm mẹ con ta? Hơn nữa ta sẽ nói với con bé rằng ngươi tự nguyện ra đi, nó sẽ không nghi ngờ…”
Bà chưa nói hết câu, đã thấy Trần Lạc như một tia chớp vọt lên, uống cạn chén thuốc độc: “Phu nhân đã đánh giá thấp ta, ta vốn không tiếc mạng sống của mình.”
Đặng Phượng Kiều sững sờ nhìn hắn ôm bụng ngã xuống đất, không ngờ hắn lại tàn nhẫn với bản thân như vậy.
Trần Lạc chắc chắn rằng tất cả đây chỉ là một âm mưu, đối phương không tin tưởng hắn, nên mới dàn dựng để lộ sơ hở của hắn. Dù mới quen biết Lý Bảo Âm không lâu, nhưng hắn hiểu rõ tính cách của nàng ấy, nếu hắn chết, nàng ấy chắc chắn sẽ không để yên, sẽ làm loạn lên.
Đặng Phu nhân sẽ không dùng hắn, một người ngoài, để phá hoại mối quan hệ mẹ con của họ. Có lẽ Lý Bảo Âm đang ở đâu đó trong bóng tối quan sát tất cả.
Hắn giành lấy chén thuốc mà không do dự uống cạn, nhưng thứ chờ đợi hắn không phải là Lý Bảo Âm đến ngăn cản, mà là cơn đau đớn, chóng mặt, rồi cảm giác lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể, tứ chi co giật, thị giác mất đi khả năng tập trung. Đây là triệu chứng của việc trúng độc, và chất độc này có tác dụng rất nhanh, cực kỳ mạnh, có lẽ là kịch độc.
Trần Lạc run rẩy ôm lấy ngực, mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn Đặng Phượng Kiều, ánh mắt đầy kinh ngạc.
“Ngươi nghĩ ta đang đùa với ngươi sao? Độc là độc thật, kiếp sau đừng làm kẻ liều lĩnh nữa.”
Trần Lạc lớn từng này, lần đầu tiên gặp phải người không theo lẽ thường như vậy. Hắn thực sự đã thua cuộc, cơn đau và sự mất dần sinh lực khiến hắn nằm rạp trên mặt đất, cười khổ: “Phu nhân thà g.i.ế.c lầm còn hơn bỏ sót, thực sự có hiệu quả. Nhưng cũng chỉ vì mạng của chúng ta thấp kém, g.i.ế.c đi cũng chẳng hề hấn gì.”
“Đúng vậy, tất cả đều là kế hoạch của ta, từ lúc gặp gỡ cho đến bây giờ, đều là ta muốn lợi dụng cô ấy. Nhưng tình cảm ta dành cho cô ấy là thật. Trước khi chết, ta chỉ mong phu nhân tha cho những huynh đệ của ta.”
Biết rằng mình sắp chết, Trần Lạc cố gắng gượng dậy, cúi đầu trước Đặng Phượng Kiều.
Trong ánh mắt của Đặng Phượng Kiều hiện lên một chút cảm xúc khó tả: “Ngươi cần gì phải cầu xin ta? Người đã bị giam giữ tại Ẩm Ba Cốc, ngươi đã đào không ít địa đạo, thật là chu đáo mọi mặt.”
Trần Lạc giật mình, còn chưa kịp suy nghĩ xem bà ta biết điều này từ đâu thì cánh cửa nhà giam kêu lên khi bị đẩy mạnh từ bên ngoài, Lý Bảo Âm đứng trước mặt hắn, vẻ mặt lạnh lùng, ánh sáng từ phía sau làm bóng cô đổ dài: “Ta quả thật ngu ngốc đến mức ai cũng tìm thấy điểm yếu từ ta phải không?”
“Xin lỗi.” Trần Lạc yếu ớt đáp, không dám nhìn vào biểu cảm của nàng, cũng không thể nhìn thấy.
Lý Bảo Âm quay đầu đi, không biết phải nói gì với hắn, sau đó quay lưng bước đi.
Giang Nguyệt ra hiệu cho người lính đưa hắn ra ngoài.
Khi Trần Lạc tỉnh dậy, hắn nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng đơn sơ.
Hắn chưa chết…
“Có hối hận không? Chỉ chút nữa thôi là thành công rồi.” Một giọng nói mỉa mai vang lên từ phía bên cạnh. Trần Lạc nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một nam nhân mặc áo trắng, khoảng hai mươi tuổi, gương mặt tuấn tú, ánh mắt khẽ cong lên, không để lộ cảm xúc, nhưng trên người hắn tỏa ra một luồng sát khí m.á.u lạnh, hoàn toàn không hợp với vẻ ngoài của hắn, khiến người ta khó có thể bỏ qua.
Trần Lạc ban đầu bị vẻ ngoài của hắn làm cho kinh ngạc, sau đó nghĩ kỹ lại, đoán được hắn là ai, không nói một lời, lặng lẽ ngồi dậy từ giường, quỳ xuống trước mặt người đàn ông này, chờ đợi hắn lên tiếng.
“Nói đi, kể câu chuyện của ngươi một cách đáng thương hơn, có lẽ ta sẽ động lòng.” Nhiếp Chiếu nhón một quả nho bỏ vào miệng, nghiêng người trên ghế, ra hiệu cho hắn.