Nhiếp Chiếu dùng lời lẽ khéo léo, nửa thật nửa giả, khiến Giang Nguyệt hoàn toàn tin tưởng. Nàng liền truy hỏi: “Vậy, vậy phải làm sao? Chuyện này ta không hiểu rõ lắm, Tam ca là người thông minh nhất, chàng nghĩ ra cách nào giúp cô ấy đạt được giá trị bản thân?”
Nhiếp Chiếu đặt tay lên vai nàng, tự tin vén tóc: “Giao cho ta.”
Giang Nguyệt đặt hai miếng bạc vừa nhận vào tay hắn, rồi xúc động nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn: “Ta và Bảo Âm đều trông cậy vào chàng.”
Lý Bảo Âm nửa đêm mới ngủ được, trưa lại bị người ta đánh thức. Tỳ nữ báo rằng chủ nhân có việc khẩn triệu đến, trông vẻ vô cùng gấp gáp.
Nàng đành dụi mắt, mơ màng đến gặp Nhiếp Chiếu.
Vừa tới nơi, Nhiếp Chiếu cười như hồ ly, bảo người mang ra một đĩa lựu, nói: “Hiện giờ Phủ Tây mới định an, nhưng trong thành còn thiếu một chức vụ quan trọng. Ta suy đi tính lại, cảm thấy cô là người thích hợp nhất.”
Lý Bảo Âm mơ màng bước vào, mơ màng cầm hai quả lựu, lại mơ màng nhận chức Thành Hiệp Sứ, rồi bị người ta gấp gáp đưa đi nhậm chức.
Khi nàng đến nơi, thấy một bà lão và một người con dâu đang quấn lấy nhau giữa đường, giống như hai con chồn hôi đánh nhau, vừa đánh vừa mắng chửi lẫn nhau.
“Ngươi nói xem! Trứng gà sáng nay có phải ngươi trộm ăn không!”
“Ngươi nói bậy! Ta sáng sớm đã ra chợ mua thức ăn, ai ăn trộm trứng gà của ngươi chứ!”
Lý Bảo Âm đứng ngây ra, đây chính là chức trách mà Nhiếp Chiếu nói, gánh vác hòa bình và ổn định của cả thành, liên quan đến hạnh phúc và hòa hợp của hàng ngàn hộ gia đình sao?
Người quản sự bên cạnh nhẹ nhàng đẩy nàng: “Thành Hiệp đại nhân, mau đi xử lý đi.”
Nhưng hai người đã đánh đến mức đó, dù không phải là Thành Hiệp Sứ, Lý Bảo Âm cũng không thể chịu được, nắm chặt tay, lập tức lao lên.
Nhiếp Chiếu ngồi trong thư phòng, chân dài bắt chéo đặt trên bàn, nghe tin Lý Bảo Âm đã nhậm chức, hắn hài lòng cười khẽ, ngả người vào lưng ghế, tùy ý mở một cuốn sách Giang Nguyệt đưa cho hắn sáng nay, chậm rãi thưởng trà, đọc sách.
Con người khi sống tất sẽ nảy sinh mâu thuẫn, tự đóng cửa lại cãi nhau, hôm sau lại làm lành tự nhiên chẳng liên quan đến ai, nhưng nếu làm phiền đến hàng xóm, tự nhiên cần có người hòa giải.
Nữ nhân, sống động, lương thiện chính trực, biết chút võ công, một lòng nhiệt huyết, việc này không phải Lý Bảo Âm làm thì ai làm? Huống hồ nàng ấy có thể nhìn thấy những câu chuyện đời thường, để rèn luyện trí óc.
Phương pháp của Nhiếp Chiếu ngay lập tức phát huy tác dụng, đến bữa tối, Lý Bảo Âm vốn đã ba ngày không ăn uống gì, nay lại cúi đầu ăn ba bát cơm, không nói được câu nào, ăn xong liền yên ổn đi ngủ. Giang Nguyệt không nhịn được mà giơ ngón cái về phía Nhiếp Chiếu: “Thần y!”
Đối phương nhếch miệng cười gượng gạo, không hề động đến chút cơm canh nào: “Quá khen. Nhưng nàng có thể nói cho ta biết, những cuốn sách mà nàng bảo là ‘tâm huyết’, rốt cuộc ‘tâm huyết’ ở chỗ nào không? Ta đọc nửa ngày trời…”
“Ồ, cuốn đó tên là *Khuynh Thế Vương Phi*, nam chính yêu người có bệnh tim, vì thế mà nam chính đã m.ó.c t.i.m của nữ chính, còn cuốn kia…”
“Tâm huyết của ta và tâm huyết của nàng có giống nhau không? Vậy là vì bị móc tim, nữ chính sống lại một đời mà vẫn ở bên nam chính sao? Một người móc tim, một người vô tâm.” Nhiếp Chiếu không nhịn được đập bàn, hắn cầm những thứ đó đọc cả buổi chiều, còn mong nữ chính sẽ xé nát tên nam chính, kết quả lại là họ ở bên nhau, lại là ở bên nhau!
Giang Nguyệt hân hoan giơ tay về phía hắn: “Có cảm thấy mới mẻ không? Thật sự là khác biệt đúng không?”
Nhiếp Chiếu hất tay nàng ra khi nàng định chạm vào mình, lạnh lùng hừ một tiếng: “Nàng chờ đó, ta phải tìm A Quỳ mua thêm hai cái óc để nấu, sớm muộn gì nàng cũng sẽ đọc đến hỏng óc mất.”
Giang Nguyệt không tin, nhưng nàng tin rằng sau khi trải qua “tinh hoa” của mình, Tam ca chắc chắn sẽ không bao giờ muốn đọc mấy cuốn thoại bản của nàng nữa.
Ngày tháng yên bình chưa kéo dài được bao lâu, nội gián trong triều truyền tin rằng Công Tôn Kế Minh đã không hài lòng với hành động của Hoàng Hiền từ lâu. Vài ngày trước, cuộc chiến giữa quân Giang Bắc và quân Công Tôn giằng co, nay quân Công Tôn đã chiếm thế thượng phong, có khả năng thu hồi lại Giang Bắc.
Hoàng Hiền sợ rằng Công Tôn Kế Minh sẽ mang công lao trở về triều, gây bất lợi cho mình, nên đã mượn lời quốc sư và các cận thần, hậu phi liên tục dèm pha trước mặt hoàng đế. Hoàng đế vốn dĩ đã mê muội, hậu cung mất đi quyền kiểm soát của hiền hậu, tất nhiên nghe lời kẻ tiểu nhân, liên tục ban lệnh vàng triệu hồi Công Tôn Kế Minh về triều.
Việc này thành công, tất nhiên là điều tốt cho các chư hầu, nhưng bất kỳ vị anh hùng nào có khí tiết trong thiên hạ cũng không vui vẻ gì, xưa nay anh hùng trọng anh hùng, ai cũng không muốn thấy gia tộc Công Tôn diệt vong dưới tay kẻ gian nịnh.
Nhiếp Chiếu gấp lá mật thư lại đốt đi, tàn tro bay lên bám vào ngón tay hắn, hắn không khỏi chà xát: “Cả gia tộc Công Tôn Kế Minh đều là trung thần lương tướng, lẽ ra nên c.h.ế.t trên chiến trường.”
“Gia tộc Công Tôn quả thật trung thành, ta nghe nói nhiều chư hầu đã đưa ra cành ô liu, sẵn sàng trọng đãi, nhưng vì không gặp được minh chủ, sự trung thành này khiến người ta cảm thấy đau lòng,” Giang Nguyệt thở dài, cửa sổ bỗng kêu lạch cạch, nàng vội vàng đứng lên mở cửa, nhận bồ câu, tháo lá thư buộc trên chân nó.
Là thư của Trần Lạc từ Quảng Bình gửi đến.
Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗
Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
Follow Fanpage FB “Xoăn dịch truyện” để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Truyện CHỈ đăng trên Fanpage “Xoăn dịch truyện” và web MonkeyD. Vui lòng KHÔNG reup.
Hắn là kẻ giỏi đóng giả ngây thơ, lại rất mưu mô, chưa bao lâu đã xâm nhập vào bên cạnh Phò mã.
“Công chúa Quảng Bình gửi mật thư cho Công Tôn Kế Minh, đề nghị con trai thứ của ông ta là Công Tôn Thái Bình vào kinh. Nàng cũng sẽ lập tức lên đường, quay về kinh thành để đàm phán giúp họ,” Giang Nguyệt chuyển lời của Trần Lạc cho Nhiếp Chiếu, trong chốc lát nàng không rõ rốt cuộc nàng đứng về phía phe nào, nhưng với tình cảnh hiện tại của gia tộc Công Tôn, bị cô lập không ai giúp đỡ, thù trong giặc ngoài, biết rõ không thể nhưng vẫn muốn giúp đỡ, dù là đối lập cũng không nhẫn tâm, huống hồ là Công chúa Quảng Bình.
“Kế hoạch tồi tệ nhất chính là hy sinh Công Tôn Thái Bình, nhưng dựa theo tính cách của Công Tôn Kế Minh, ông ta sẽ làm điều đó để bảo toàn lợi thế hiện tại của Giang Bắc.”
“Thật sao?” Giang Nguyệt hỏi.
Nhiếp Chiếu gật đầu: “Thật.”
Nàng suy nghĩ một lát, rồi đốt lá thư: “Vậy ta sẽ dẫn người mai phục trên đường Công Tôn Thái Bình vào kinh, trước tiên bắt cóc hắn về Phủ Tây, giữ mạng cho hắn, không để hắn c.h.ế.t dưới âm mưu của những kẻ trong kinh thành.”
Khi Giang Nguyệt ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy của nàng như hòa quyện với ánh sao, sáng ngời và chân thành. Nàng vừa thận trọng suy tính, vừa hành động theo cảm tính.
Nếu Công Tôn Thái Bình thực sự c.h.ế.t trong đại ngục ở Kinh Kỳ, thì đó sẽ bớt đi một đối thủ mạnh, điều này ai cũng hiểu. Tuy nhiên, sau một lúc im lặng, Nhiếp Chiếu vẫn gật đầu: “Đi đi, nhớ cẩn thận.”
Đối với kẻ tiểu nhân thì lấy tiểu nhân mà đối phó, còn với quân tử thì dùng cách của quân tử mà ứng xử.