Tưởng Chí Hổ lại nhớ tới thái độ của mình từng nhiều lần rất không khách khí với Vân Ca, thậm chí không lâu trước đây còn muốn dạy dỗ Vân Ca…
Hắn lại nhìn về phía những người bionic đang giơ ngón giữa với người của quân kháng chiến Trùng tộc và trung tâm kiểm tra đo lường. “Nhìn rõ chưa, dám gây sự ở bên trong căn cứ của chúng ta, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng, g.i.ế.c đến chỉ còn lại tro cốt.”
Tưởng Chí Hổ: Mình có thể sống đến tới bây giờ thật sự là quá may mắn rồi.
Sau chuyện này, trong căn cứ ngoài những người chơi ra, không ai dám hó hé gì. Mỗi khi đi ngang qua Vân Ca, họ đi rất khẽ, lo sợ sẽ bị g.i.ế.c ngay tại chỗ.
Tưởng Chí Hổ nói vụ này với Quý Quảng Bình, hắn nói Vân Ca không hề trông dịu dàng như vậy, cô là một người cuồng sát, Quý Quảng Bình nhất định phải chú ý đến lời nói và cử chỉ của mình, không được làm phiền cô.
Quý Quảng Bình cảm thấy kỳ lạ, hắn ngạc nhiên nhìn Tưởng Chí Hổ: “Anh dựa vào đâu để nghĩ một người còn trẻ tuổi đã có thể trở thành một quang giáp sĩ đặc cấp như vậy sẽ là một người dịu dàng? Trước đây tôi nghĩ chỉ có Cố Cốc ăn phải cỏ long lợi lúc còn nhỏ, không ngờ anh cũng ăn không ít.”
Cố Cốc cười khúc khích.
Tưởng Chí Hổ nghẹn lời, không nói được gì.
Lời của Quý Quảng Bình có lý. Quang giáp sĩ đặc cấp chỉ chiếm 5% trong số các quang giáp sĩ, đều là những người thuộc hàng top. Làm sao một cô gái bình thường lại có thể là một trong số những người xuất sắc như vậy… Hắn luôn quên mất sức mạnh kinh khủng ẩn dưới vẻ bề ngoài của Vân Ca.
Tưởng Chí Hổ tìm ra lý do: “Nếu cô ấy là đàn ông, tôi sẽ không bao giờ coi thường cô ấy.” Quý Quảng Bình dừng công việc đang làm và ngẩng lên nhìn Tưởng Chí Hổ: “Khi các anh thích chia người thành các giai cấp khác nhau, liệu anh đã từng nghĩ đến vị trí của mình ở đâu trong đó? Những tư bản, quân nhân, chính trị gia, doanh nhân, công dân; Quang giáp sĩ, người có được tinh thần lực cao, những người có thể lực tốt, và người thường; nam giới, nữ giới, và người bionic. Anh thuộc loại nào trong đây?”
Tưởng Chí Hổ nghe đến giai cấp cuối cùng, mỉm cười. “Hiệp ước Liên minh đã nói rõ từ lâu rằng, người bionic không được coi là con người. Quý Đại Sư, anh cũng bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ ngây thơ của Vân Ca. Anh cũng coi những cỗ máy này là con người à?”
Quý Quảng Bình bình tĩnh đáp lại: “Đó là vì con người làm chủ được dư luận, nên họ quyết định rằng người bionic không phải là con người. Do đó, người bionic không được coi là con người. Nhưng nếu một ngày nào đó người bionic làm chủ được dư luận…”
Tưởng Chí Hổ ngắt lời một cách kiên quyết: “Sẽ không có ngày đó. Một khi chúng có những suy nghĩ như vậy, chúng sẽ bị tiêu diệt ngay lập tức.”
Sau khi nói xong, hắn cảm thấy hơi phẫn uất: “Quý Đại Sư, anh hãy xem lại những gì anh vừa nói. Đang yên đang lành lại phân chia giai cấp con người, đây chẳng phải là lời nói gây chia rẽ sao? Hiện tại Liên minh rất tốt, mọi người sống chung với nhau không xảy ra chuyện gì… Nếu nam giới thực sự đối xử không công bằng với phụ nữ, thì phụ nữ đâu còn cơ hội nào, như cô Vân, cô Sử, họ sẽ không bao giờ có được cơ hội phát triển.”
Hắn tức giận nói: “Trong xã hội hiện nay, nam giới đã cho nữ giới quá nhiều đặc quyền.”
Sau khi Tưởng Chí Hổ nói xong, hắn thấy Quý Quảng Bình giơ lên năm ngón tay, mặt không cảm xúc và nói: “Thời gian hợp tác giảm bớt năm tháng.”
Tưởng Chí Hổ: “Mẹ nó!” Tất cả những nỗ lực trước đây của hắn trở nên vô ích!
Hắn không có thời gian để cứu vớt tình hình, Quý Quảng Bình đột nhiên nổi giận, vất công cụ sửa chữa quang giáp vào vị trí hắn đang đứng, hắn cảm thấy rất tức giận.
Sau khi đuổi Tưởng Chí Hổ đi, Quý Quảng Bình hỏi Cố cốc: “Bây giờ anh còn nhìn nhận như vậy không?”
Cố Cốc không còn là Cố Cốc luôn khinh thường phụ nữ như trước khi tham gia TU787 nữa, hắn đã trải qua những trận đòn trừng phạt và nhận ra mình đã quá sai.