Hùng Sơ Mặc động tâm rồi.
Mã Đức Đông nói: “Quang giáp có thể biến hình là một loại quang giáp đặc biệt trong Thiên Tế. Trên thực tế, không có cách nào có được loại công nghệ này, hoặc mức độ biến hình không thể thay đổi toàn bộ quang giáp.”
Hùng Sơ Mặc nghĩ đến Sax, thực tế hắn đã nhìn thấy quang giáp biến hình.
Mã Đức Đông: “Tôi nghe cha tôi nói rằng trong các ghi chép lịch sử có một loại quang giáp được gọi là quang giáp sinh học, thời điểm nhân loại gặp phải Trùng Tộc bọn chúng đã ra tay giúp đỡ, chúng nó trông giống như những con vật bình thường, nhưng nếu nó muốn, lại có thể ngay lập tức biến thành quang giáp… Nhận thức về quang giáp của con người bắt nguồn từ chúng nó, nhưng sau đó chúng nó lại biến mất, hình như do nhân loại muốn bắt bọn chúng về để nghiên cứu.”
Hùng Sơ Mặc: Chết tiệt, tôi đã biết được gì rồi vậy!
Mã Đức Đông cười ha ha, chỉ vào Hùng Sơ Mặc đang mang vẻ mặt khiếp sợ: “Cậu cũng tin được à, đấy là chuyện cha tôi kể trước khi đi ngủ thôi, chỉ để dỗ trẻ con thôi.”
Hùng Sơ Mặc thu hồi mỉm cười, kéo lấy Mã Đức Đông hỏi: “Người anh em, cậu biết quang giáp biến hình bao nhiêu tiền không?”
Mã Đức Đông: “Không quý, cái loại kiểu dáng biến hóa trăm loại này, trên Thiên Tế chỉ cần hai tỷ tinh nguyên là được.”
Sự động tâm của Hùng Sơ Mặc không dậy nổi nữa.
Mã Đức Đông nhìn sắc mặt của Hùng Sơ Mặc, hỏi: “Người anh em, cậu muốn mua mà không đủ tiền à?”
Hùng Sơ Mặc buồn bã gật đầu, Mã Đức Đông nói: “Nếu cậu thực sự muốn mua nó, tôi có thể giảm giá 70% cho cậu.”
Hùng Sơ Mặc: “Giảm giá 70% cũng mua không nổi…từ từ đã, vì sao cậu lại có thể giảm được 70%?”
Mã Đức Đông: “Thiên Tế là của nhà tôi.”
Hùng Sơ Mặc: “Hả?”
Mã Đức Đông: “Cậu không biết à, nơi phát ra tín hiệu của Thiên Tế là ở Đức Đông Tinh, à, do tôi chưa nói qua, cha tôi là Mã Hữu Tiền, chủ tinh cầu Đức Đông Tinh, tôi là con trai út của ông ấy.”
Trách không được lại nói có thể giảm 70%! Nhưng đứa con này cũng phá của quá rồi!
Hùng Sơ Mặc cho rằng nếu mình là con trai của Mã Hữu Tiền thì sẽ càng thêm xuất sắc.
Hắn kích động mà nắm lấy tay Mã Đức Đông: “Cha cậu còn thiếu con trai không?”
“…” Mã Đức Đông giật giật tay, nhưng giật không ra, “Không thiếu, cha tôi đã hơn 50 đứa rồi.”
Hùng Sơ Mặc không bỏ cuộc, không nản lòng, kiên trì đến cùng: “Vậy cậu có còn thiếu con trai không?”
Mã Đức Đông bối rối, “Cái này, cái này, cái này…”
Còn có thêm mấy người chơi khác nghe được đối thoại của bọn họ, nhất thời không phục hét lên: “Chúng ta cũng có thể làm con trai, còn là loại rất nghe lời! Còn kém mấy đứa con trai khác sao!”
Mã Đức Đông: “?”
Đôi mắt nhỏ của hắn ta tràn đầy sự hoang mang tột độ, chẳng lẽ người trên tinh cầu thuộc địa lại thích nhận người khác là cha mình đến vậy sao?
…
Thần Châu Tinh, nhà họ Liễu.
Sau khi Mạc Nhu tắt video, cô ấy nhắm mắt lại, xoa dịu cảm xúc hỗn loạn trong lòng.
Một nhà tạo mẫu đến nhà để trang điểm cho cô, thiết kế các loại trang sức khác nhau để phối hợp với chiếc váy tối nay.
Vừa trang điểm, nhà tạo mẫu vừa nói: “Liễu phu nhân vẫn rất xinh đẹp, thật ra ngài không trang điểm gì đặc biệt cả, chỉ cần tô một tí son màu sáng lên môi là được.”
Mạc Nhu không tỏ ý kiến.
Lúc này Liễu Thanh Hà bước vào phòng, hắn ta nhìn vào chỗ Mạc Nhu đang ngồi với ánh mắt kinh ngạc, bước tới cúi người xuống muốn hôn lên má cô ấy, nhưng chỉ cảm thấy có một cơn gió thoảng qua.
Nhìn lại, Mạc Nhu đã đứng dậy, không có ai trên ghế.
Nhà tạo mẫu cúi đầu, giả vờ như không nhìn thấy gì.
Liễu Thanh Hà mỉm cười, hắn ta đưa tay ra, muốn Mạc Nhu nắm lấy, “Em nhất định là người đẹp nhất đêm nay.”
Trong bữa tiệc tối, Mạc Nhu thực sự áp đảo mọi người, cô ấy đứng bên cạnh Liễu Thanh Hà, mỉm cười nhắc nhở Liễu Thanh Hà đến trò chuyện với những người có danh phận.