Liễu Thanh Hà không có thiên phú trong phương diện này, Mạc Nhu so với hắn ta thì giỏi hơn rất nhiều, cô ấy biết rõ sự mất cân bằng về quân sự và chính trị ở Thần Châu Tinh, đồng thời cũng biết rằng những gia tộc lớn như nhà họ Liễu cũng với mấy nhà lớn không hài lòng về chuyện nhà họ Thẩm đang cầm quyền hiện tại…
So với Liễu Thanh Hà, những vị khách này thích nói chuyện với Mạc Nhu hơn.
Liễu Thanh Hà đang cầm ly rượu, đột nhiên ánh mắt dừng lại, hiển nhiên là nhìn thấy ai đó, hắn ta nói với Mạc Nhu: “Anh đi đây một lát.”
Hắn ta cứ như vậy bỏ Mạc Nhu lại giữa một đám đàn ông.
Hắn ta biết Mạc Nhu là quang giáp sĩ, hắn ta biết Mạc Nhu rất lợi hại, cô tuyệt đối sẽ không có việc gì.
Nhưng không lẽ hắn ta không biết cái giới thượng lưu này vẫn sẽ tồn tại một ít quy tắc ngầm dơ bẩn sao?
Hành động của hắn ta như vậy, đồng nghĩa với việc mang vợ mình nhường ra, cho người khác chơi một chút.
Đối mặt với một nhóm người cười khác thường, cô tìm lí do uyển chuyển từ chối lời mời của đối phương, cô chậm rãi vận dụng tinh thần lực, tìm kiếm Liễu Thanh Hà.
Hắn ta đang ở trong một căn phòng, ngủ với một người phụ nữ xa lạ.
Mạc Nhu dùng đầu ngón tay vén sợi tóc trên má lên, nhẹ nhàng vén ra sau tai, nụ cười từ khóe mắt khiến những người đàn ông đang thầm để ý đến cô ấy cảm thấy ngứa ngáy.
Họ thầm mắng Liễu Thanh Hà là kẻ ngu dốt, để một người đẹp như vậy ở lại để ăn ba cái cháo trắng đồ ăn kèm kém chất lượng.
Sau bữa tiệc tối, Mạc Nhu nhận được tin nhắn từ Liễu Thanh Hà.
Hắn ta nói tối nay hắn ta nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ, thật ra hắn cũng không muốn làm, nhưng tất cả đều là lỗi của cô ấy, hắn ta là người con trai duy nhất của nhà họ Liễu, nhất định phải có một đứa bé, ai bảo do cô ấy không thể thụ thai.
Ngồi bên trong xe, tài xế nhìn thấy nụ cười dịu dàng của Mạc Nhu từ hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ xe, rõ ràng là một nụ cười rất đẹp, nhưng hắn ta lại thấy rùng mình, vô cớ cảm thấy lạnh lẽo.
Mạc Nhu trở về ngôi nhà trống không, vì cô không thích người hầu, nên không có một người hầu nào ở đây cả. Cô kéo xuống vòng cổ, châu báu rơi đầy đất.
Đột nhiên, bước chân cô ấy dừng lại, tinh thần lực đột nhiên đ.â.m về phía sau, hét lớn một tiếng: “Đi ra!”
“Không hổ là Liễu phu nhân, từng là quang giáp sĩ cao cấp, thật sự là lợi hại.” Một người phụ nữ cười ha hả từ trong bóng tối đi ra, phần lớn khuôn mặt đều bị bóng tối che khuất, cô ta hỏi, “Cô vẫn không muốn hợp tác với tôi sao?”
Mạc Nhu cười lạnh.
Người phụ nữ kia bước về trước một bước, lộ ra hoàn toàn khuôn mặt, là Bối Tĩnh Nhàn.
Bối Tĩnh Nhàn khó hiểu hỏi: “Tại sao lại không muốn hợp tác với tôi? Kế hoạch của tôi rất hoàn hảo, người mạo hiểm nhiều nhất cũng là tôi. Cô rõ ràng đã tâm động, giờ lại do dự vì cái gì?”
Mặt Mạc Nhu trầm xuống, “Cô là con gái của Bạch Ô Nha, cô là hải tặc tinh tế.”
Vân Ca rất ghét hải tặc tinh tế.
“À, thì ra nguyên nhân là do vậy, do thân phận hải tặc tinh tế à.” Bối Tĩnh Nhàn chống cằm, “Nhưng tôi cũng không thể quyết định xuất thân của mình… Kỳ thật, chuyện này tôi cũng đã cân nhắc qua, tôi cũng thường bị hiểu lầm vì có cha là hải tặc tinh tế, cho nên tôi đã cố gắng giải quyết nó.”
Mạc Nhu khó hiểu.
Sau đó, cô ấy nhìn thấy Bối Tĩnh Nhàn ném xuống cái bao trong tay cô ta vẫn cầm theo, một cái đầu người lăn ra.
“Thành ý này được không? Đầu của Bạch Ô Nha.” Bối Tĩnh Nhàn cười một cách vui vẻ.
“Người cha yêu dấu của ta, đầu ông ta.”
Mạc Nhu đè nén nỗi kinh hoàng trong lòng, “Đồ điên!”
Bối Tĩnh Nhàn cười càng vui vẻ, “Cô với chủ nhân TU787 là bạn tốt đúng không? Cha tôi bị trọng thương là nhờ cô ta, nếu không tôi sẽ không có cơ hội g.i.ế.c ông ta khi ông ta chạy đến chỗ tôi.”