Vân Ca: “Lui một bước rồi sẽ lui thêm nhiều bước nữa, tôi một khi đã nếm thử mùi vị đấy, tôi làm sao có thể biết được liệu tôi có thể quay trở lại làm tôi của ban đầu hay không?”
Ông chủ tiệm đặt tay lên túi hạt giống bao bì đứa nhỏ: “Cô thật sự quyết định như vậy? Cô không sợ sau này sẽ bị mọi người chỉ trích sao?”
Vân Ca: “Ông rốt cuộc là ai?”
Chủ tiệm cười lớn, để lộ hàm răng trắng: “Tôi chỉ là một ông chủ bán hạt giống mà thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều, đừng suy nghĩ nhiều.”
Ông ta bỏ tay ra.
Vân Ca nhìn thấy cơ thể của đứa nhỏ trên bao bì dần dần thay đổi, cuối cùng biến thành những sinh vật có hình dạng khác nhau, những con quái vật lần lượt di chuyển, cuối cùng dừng lại ở một con chim đang dang rộng đôi cánh rực lửa.
Nó vốn dĩ nên là một con chim xinh đẹp, bây giờ lại mọc ra một cái đầu trẻ con, đôi cánh giương lên che kín bộ dạng đau đớn của đầu người.
Vân Ca lại nháy mắt lần nữa, những cảnh tượng đáng sợ đó đồng loạt biến mất, trở lại thành bao bì hình đứa nhỏ như cũ, cô nhìn về phía chủ tiệm.
Chủ tiệm giống như chưa từng xảy ra việc gì, lấy lại túi hạt giống, nói: “Ai da, tôi hiếm khi mới hào phóng như vậy, cô bé lại không cần, chẳng lẽ nhìn bộ dạng của tôi rất giống người xấu à?”
Thiển Hạ nghe thấy liền quay đầu lại: “Chú có vẻ ngoài rất khí phách! Có cảm giác giống như Hỏa Vân Tà Thần.”
(Hỏa Vân Tà Thần: Nhân vật phản diện trong phim “Tuyệt đỉnh KungFu”)
Chủ tiệm không biết Hỏa Vân Tà Thần ai, nhưng nhìn dáng vẻ thành thật của cô gái nhỏ, nhất định là đang khen ngợi ông ta, ông ta liền cười hi hi đồng ý.
Thiển Hạ hỏi: “Đây là sâu gì thế, hình dáng tròn tròn trông thật đáng yêu.”
Chủ tiệm nói: “Trùng tộc đấy.”
Vân Ca: “?”
Thiển Hạ: “?”
Ông chủ tiệm thấy cả hai người đều là vẻ mặt ngơ ngác liền cầm sâu nhỏ bên trong, trêu đùa bọn chúng, nói: “Thật ra đối với đa số Trùng tộc, con người không phải thực đơn quan trọng không thể thiếu của bọn chúng, bọn chúng thật ra không thích ăn thịt người, có đúng không, bé cưng có phải bị hiểu lầm rồi không?”
Con sâu kia há to chiếc miệng lớn gấp bảy, tám lần cơ thể nó, để lộ hàm răng hình xoắn ốc, thân thiết cắn vào tay của ông chủ tiệm. Chủ tiệm: “Ai da, lại làm nũng, ta biết mi lập công lớn rồi.”
Thiển Hạ: Tôi phải chịu đả kích không nhỏ.
Vân Ca: Tôi còn chịu đả kích nhiều hơn cô.
Bên trong lá chắn phòng hộ của TU787.
Lục Thần nhìn thấy Lý Lộc Lộc lại đang ăn phòng nấm, hắn vô cùng bất đắc dĩ đi tới, bế cô bé nhỏ từ trên cửa xuống.
Lục Thần: “Em không thể ăn uống lung tung, đã nhớ chưa?”
Lý Lộc Lộc ấm ức chỉ vào hàm răng của mình: “Anh ơi, răng em ngứa, muốn cắn gì đó.”
Lục Thần: “Sao? Có phải mọc răng rồi không, để anh xem xem.”
Lý Lộc Lộc há miệng ra, Lục Thần ngồi xổm xuống xem cả nửa ngày, trong miệng đen như mực, cái gì cũng không nhìn thấy, theo lý thuyết đáng lẽ không phải như vậy.”
Lục Thần: “Há miệng lớn hơn chút nữa.”
Lý Lộc Lộc suy nghĩ, sau đó há miệng lớn hơn.
Đứa bé gái trước mặt, giống như một con rắn không ngừng há to miệng, cái miệng tưởng chừng như to gấp mười mấy lần so với cơ thể.
Lục Thần trợn tròn mắt: “Lộc Lộc à, có phải em có thể mọc hơn một trăm triệu cái răng không?”
…
Hùng Sơ Mặc, Quảng Trúc Kỷ, Dịch Kì Cẩu, Hạ Thối Tử, cùng với Khuyết Hân Nghiên và ba anh em, Phượng Hoàng, Liêu Bàng Ti nhận được một cuộc gọi thần bí từ Lục Thần, Lục Thần nói muốn cho bọn họ xem thứ tốt.
Một đám người bọn họ, còn có Nam Phu và Thiển Hạ được xưng là nhóm dẫn đầu trong số những người chơi, đại diện cho các phong cách chơi khác nhau.
Về cơ bản, bọn họ đều online mỗi ngày, không giống như mấy người chơi khác còn phải đi chuyển gạch hoặc bị trì hoãn bởi những thứ khác, bọn họ không bao giờ bỏ lỡ bất kỳ tiến trình trò chơi nào và tìm hiểu sâu hơn về trò chơi so với mấy người chơi khác, bọn họ đều rất được người chơi khác rất tin tưởng.
À, còn nhóm phế vật bàn tay vàng hoàn toàn do ăn may, dân chơi tay đen dù có xui đến đâu cũng “yêu” bọn họ như cá koi chuyển tiếp, mong một ngày nào đó mình có thể sở hữu bàn tay vàng như vậy.