Trong trò chơi nếu có cốt truyện gì lớn, hoặc sự kiện kỳ lạ, mấy người bọn họ sẽ thương lượng nhau trước.
Mấy người Hùng Sơ Mặc nhìn thấy phía sau Lục Thần có đứa nhỏ đang núp, không nói nên lời: “Hoa Lộ Thủy, anh mang Lộc Lộc đến đây làm gì? Có phải muốn cho chúng tôi xem bảo bối Lộc Lộc làm gì hả?”
Lục Thần điên cuồng gật đầu.
Lục Thần: “Lộc Lộc, mau cho mấy anh chị này xem bản lĩnh của em đi!”
Lý Lộc Lộc: “Nhưng cha mẹ nói em không thể làm như vậy…”
Lục Thần: “Không sao đâu, anh đảm bảo sẽ không nói cho cha mẹ em, tin tưởng mấy anh chị, tuyệt đối sẽ không nói bí mật của em cho người khác biết.”
Hắn ta nháy mắt với những người khác, bọn họ đều gật đầu.
Thấy người chơi vẻ mặt chân thành thành thật, Lý Lộc Lộc ngượng ngùng mở miệng.
Hùng Sơ Mặc và mấy người khác ban đầu không biết tại sao, nhưng rất nhanh đã thấy miệng của cô bé nhỏ ngày càng lớn hơn, để lộ ra một hàm răng sắc nhọn bên trong!
“Chết tiệt!”
Một tiếng lại một tiếng trùng lập lên nhau diễn tả cảm xúc biểu đạt cho sự khiếp sợ từ nội tâm của người chơi.
“Đây đây là cái gì!” Hùng Sơ Mặc run rẩy chỉ ngón tay vào sinh vật còn không thể gọi là cô bé kia.
Cả người Lý Lộc Lộc run lên, miệng hơi khép lại, giây tiếp theo Hùng Sơ Mặc vô cùng nhiệt tình vọt tới dịu dàng vuốt ve hàm răng miệng cô bé: “Cơn ác mộng tuổi thơ yêu thích của tôi, SugarPlum Fairy*, cuối cùng [bíp——] cũng chịu thừa nhận vẻ đẹp của cô ấy sao! Mấy người nhìn răng này thật đẹp làm sao, ăn gì cũng ngon.”
(*) Sugarplum Fairy: một bộ phim kinh dị
Người xem phòng livestream của Hùng Sơ Mặc loại phản ứng nào cũng có.
– “Vừa nhìn thấy răng của con bé, sợ đến mức điện thoại rơi xuống mặt.”
– “Của ông chỉ là cái điện thoại mà thôi! Tôi nằm trong khoang trò chơi đắm đuối xem livestream đây này, sợ vãi đái!”
– “Đột nhiên từ một trò chơi điêu khắc cát dễ thương chuyển sang phong cách kinh dị ma thuật, tôi thật thích tạo hình của Lộc Lộc! Bé loli miệng to!” – “Chà…Tôi cứ nghĩ có đám người Hắc Thổ ở đây, Tinh Cầu Của Chúng Ta sẽ mãi là điêu khắc cát dễ thương.”
– “Hahahahahahaha má! Lũ súc vật các người làm gì thế! Dừng lại đi!”
Hùng Sơ Mặc sờ sờ răng của Lý Lộc Lộc, sờ đến mức đột nhiên cô bé thấy ngứa, hàm răng co rụt lại, miệng cô bé khép lại, miệng vẫn có kích thước khủng khiếp như vậy.
Hàm răng sắc nhọn cắn trúng Hùng Sơ Mặc, nhưng lực rất nhẹ, không gây tổn thương cho hắn ta.
Lý Lộc Lộc cố nén nước mắt, “Ngứa, không phải cố ý.”
Hùng Sơ Mặc lập tức nói không sao, Lý Lộc Lộc lại mở miệng, chiếc răng bị đè đã biến thành chiếc răng mới, không ngứa nữa.
Ôi? Một phương pháp thay răng thật thần kỳ!
Mọi người bu lại đây, ba chân bốn cẳng mà sờ sờ hàm răng trong miệng Lý Lộc Lộc, sờ trúng chỗ ngứa, mọi người đều bị cắn.
Nhóm diễn viên này hét lên: “Ôi chao, tôi bị cắn, tôi bị cắn!”
Lý Lộc Lộc cười khúc khích, “Thật thú vị!”
Người chơi để Lý Lộc Lộc ngồi ở giữa, bọn họ xếp thành một vòng tròn, thay phiên nhau sờ răng vào miệng Lý Lộc Lộc, nếu sờ trúng răng ngứa khiến Lý Lộc Lộc ngậm miệng lại, người chơi sẽ bước ra biểu diễn một tiết mục.
Lý Lộc Lộc và người chơi chơi đến vui vẻ vô cùng, Hùng Sơ Mặc đặt tên cho trò chơi này là “Lý Lộc Lộc cắn tay”, đã giúp được cho Lý Lộc Lộc biết cách thay răng mới, đồng thời còn giúp bọn họ giải trí về thể chất và tinh thần.
Liêu Bàng Ti hỏi Lý Lộc Lộc liệu cô bé có muốn biểu diễn bán thời gian với những con sò trắng của hắn ta không, hắn ta sẽ trả cho cô bé mức lương một nghìn tinh nguyên mỗi ngày!
Vừa mới đề nghị, lập tức bị Dịch Kì Cẩu và Hạ Thối Tử bên cạnh đánh cho một trận, “Dám thuê lao động trẻ em, lương tâm cậu cho chó ăn rồi à!”
Hùng Sơ Mặc hỏi Lục Thần: “Nhãi con có biết không?”
Lục Thần lắc đầu, “Tôi đi tìm các cậu trước.”
Sau khi Lý Lộc Lộc nghe nói vậy, cô bé liền trở lại với vẻ ngoài như một cô bé gái bình thường, cô bé chắp tay cầu xin mấy người chơi đừng nói với cha mẹ và chị gái về chuyện này.
Chị gái là ám chỉ Vân Ca.