Hùng Sơ Mặc: “Mẹ kiếp, lúc chúng ta không ở đấy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bên trong căn cứ?”
Phượng Hoàng lắc đầu: “Đăng xuất xem thử?”
Hùng Sơ Mặc đăng xuất xem xét tình hình, Liêu Bàng Ti và Mễ Tử Điền đi tới khu vực buffet của khách sạn, Thiển Hạ đưa Tiểu Tỏa Niệt tới phòng của Vân Ca.
Vân Ca sử dụng tinh thần lực kiểm tra toàn bộ căn phòng, không có bất cứ điều gì khác thường.
Hải Hoàng: “Đói, đói, đói, đói, đói…” Sau đó bị Vân Ca đạp hai cái mới im miệng.
Có tiếng gõ cửa, Vân Ca đón lấy Tiểu Tỏa Niệt, hỏi Thiển Hạ có muốn ra ngoài đi dạo không.
Thiển Hạ gật đầu.
Vân Ca đi hỏi những người chơi khác, Hùng Sơ Mặc không online, những người chơi khác đều nói bọn họ không đi.
Vân Ca cũng không quen thuộc khu cấp A Thần Tinh Châu, học sinh của học viện Quang Giáp Thần Châu đều ở khu B, trong thời gian còn đi học, trừ khi phải hành động ở bên ngoài, cô hầu như không bước chân ra khỏi khu B.
Thỉnh thoảng có vài chiếc xe Phong Toàn dừng lại, hỏi Vân Ca và Thiển Hạ có muốn đi nhờ xe hay không, hai người đều cự tuyệt.
Hai người cũng tìm thấy địa điểm thích hợp để thư giãn, giải trí theo như lời của Lý Đào, đó là một tòa hội sở cao tầng, phía ngoài tòa nhà được bao bọc bởi những dải ánh sáng rực rỡ, trông vô cùng hấp dẫn.
Mỗi tầng lầu có mục đích sử dụng khác nhau, phía trước hội sở có rất nhiều xee Phong Toàn đang đậu.
Thiển Hạ nhỏ giọng: “Trông có vẻ rất đắt, nhãi con cô đã từng tới đây bao giờ chưa?”
Vân Ca nhỏ giọng: “Chưa tới bao giờ.”
Thiển Hạ à một tiếng: “Người có kia phải là Mạc Nhu trước kia từng gọi video call với em không?”
Vân Ca nhìn lại, quả thật là Mạc Nhu.
Mạc Nhu vô cùng xinh đẹp, cho dù đứng từ xa chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cô trong đám đông. Trạng thái hiện giờ của cô có vẻ không tốt, đi đường cũng phải để người đàn ông đi bên cạnh đỡ, người đàn ông kia chính là người đã xuất hiện trên tinh hạm – Thẩm Bồi An, bọn họ đi vào trong hội sở.
Vân Ca muốn đuổi theo, lại bị bảo vệ của hội sở ngăn lại, hắn nói: “Thưa cô, phụ nữ không có nam giới đi cùng không thể vào trong hội sở.”
Thiển Hạ liên hệ với bọn Phượng Hoàng nhưng lại không liên hệ được, cô nói để mình quay về tìm bọn họ, còn Vân Ca ở lại đây chờ.
Vân Ca lo lắng Mạc Nhu sẽ xảy ra chuyện, cô muốn nhanh chóng đi vào hội sở, nhưng cô cũng không thể tùy tiện bắt một người đàn ông ở trên đường, đe doạ hắn đi vào hội sở với cô.
Hải Hoàng: “Để tên này biến lớn lên, dù sao hình dáng của hắn cũng là nam giới nhân loại.”
Hải Phòng đang nói đến Cảnh Trí.
Vân Ca hỏi Cảnh Trí: “Cậu có thể biến lớn không?”
Cảnh Trí chần chừ một hồi, gật đầu: “Nếu ký chú không ngại tôi xuất hiện với dáng vẻ bình thường…”
Khi Cảnh Trí nhận được tư liệu về ký chủ của mình, biết được Vân Ca ghét bỏ đàn ông, vì vậy hắn lúc nào cũng sử dụng hình dáng người tí hon.
Sau khi được Vân Ca đồng ý, bọn họ tìm một chỗ vắng không bị theo dõi, tạo ra một lá chắn tinh thần lực.
Người tí hon tóc vàng đứng trên mặt đất, cơ thể dần dần thay đổi, biến lớn lên, cuối cùng trở thành một thanh niên tóc vàng, mặc tây trang phẳng phiu, khuôn mặt tinh xảo.
Hắn đưa tay cài lại cúc tay áo, sau đó đưa tay về phía Vân Ca: “Ký chủ, lớn như vậy đã được chưa?” Trong động tác ẩn chứa sự ưu nhã không nói nên lời.
Cơ thể bình thường của Cảnh Trí cao hơn Vân Ca rất nhiều, sau khi hắn biến lớn, Vân Ca mới nhận thấy hai con mắt màu lam của hắn màu sắc đậm nhạt khác nhau.
Bị Vân Ca và Hải Hoảng nhìn chằm chằm vào đôi mắt của mình, Cảnh Trí chớp chớp mắt hỏi: “Không đi à?”
Vân Ca kéo tay Cảnh Trí, sau khi đưa hội phí, thuận lợi đi vào hội sở.
Sau khi đi vào trong hội sở, Cảnh Trí lại biến về thành người tí hon, ngồi ở trên vai Vân Ca.
Vân Ca thử dùng tinh thần lực, nơi này có máy che chắn tinh thần lực nên cô không thể dùng tinh thần lực được.
Hải Hoàng nói: “Cô muốn tìm người phụ nữ lúc nãy đúng không? Tôi biết cô ta ở chỗ nào!”