Ngay lúc hắn đứng dậy, miếng ván gỗ chiếu sáng trên đỉnh đầu hắn nhấp nháy lúc sáng lúc tối, tiếng điện xẹt xẹt liên tục, hình như hắn nghe được tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại, cửa buồng giam vẫn đang đóng chặt.
Miếng ván gỗ trở lại bình thường, Tống Dân kiểm tra tất cả thiết bị bên trong buồng gia, từ chiếc tủ quần áo không có tay nắm, đến phòng vệ sinh đơn sơ nằm ở trong góc…
Dưới gầm giường à?
Tống Dân ngồi xổm xuống, hắn từ từ cúi eo, dưới gầm giường và bên trong khe hở dưới mặt đất không có bất cứ thứ gì cả, huống chi khe hở này rất nhỏ, không đủ cho một người nằm.
Trừ hắn ra, ở đây không có bất cứ người nào cả.
Thật sự kỳ lạ.
Hắn nghe thấy ảo giác rồi à?
Tống Dân lại ngồi lên trên giường, giọng nói thều thào gọi tên hắn lại xuất hiện lần nữa, chỉ là lần này giọng nói đó cách hắn rất gần, giống như ở ngay bên tai hắn.
Có người đang hít thở nhẹ nhàng ngay bên tai trái hắn, Tống Dân mạnh mẽ quay đầu qua, cái gì cũng không có.
Lại có người hít thở ngay bên tai phải hắn, hắn lại quay đầu, vẫn không thấy bất cứ thứ gì cả.
Hắn bật dậy khỏi giường, kề sát vào bức tường đối diện chiếc giường, sợ hãi nhìn về chiếc giường không người bên kia.
Ánh mắt của hắn đột nhiên đờ đẫn, nhìn về dưới gầm giường, đó là tóc đúng không?
Chỉ nhìn thấy một đoạn tóc lộ ra từ dưới giường, giống như nhìn thấy tầm mắt của Tống Dân, đoạn tóc như giống như bị ai đó kéo mạnh, lùi xuống gầm giường.
Tống Dân rất chắc chắn, lúc nãy hắn kiểm tra dưới gầm giường đã nhìn thấy rất rõ ràng, dưới gầm giường hoàn toàn không có sự tồn tại của đoạn tóc gì đó.
Tống Dân: “Ai, ai, ai đang ở đó!”
Hắn bước lên trước một bước, từ từ đi lại gần chiếc giường, sau đó chậm rãi ngồi xổm xuống, tầm nhìn của hắn từ từ hướng xuống dưới đáy giường… trống rỗng.
Tống Dân: Tôi nghe thấy ảo giác xong lại nhìn thấy ảo giác à? Hắn đang định đứng dậy, chợt một cái bóng màu đen xuất hiện trong tầm mắt của hắn, ngay trên vai hắn cũng hiện ra vài sợi tóc dài.
Còn có một cánh tay màu xám xanh chậm rãi ôm lấy hắn, sau đó một giọng nữ thều thào truyền vào tai hắn.
“Tống Dân, chúng tôi ở đây thích nhất là những tội phạm giống như anh, chúng ta phải vui vẻ ở chung với nhau nhé.”
Hơi thở lạnh lẽo từ bàn chân hắn lan dần lên, toàn bộ tinh lực của Tống Dân đều tập trung vào cánh tay kia, nên hắn hoàn toàn không nhìn thấy dưới sàn nhà có một mảnh nhỏ được nâng lên, một cái máy tạo gió và máy giảm nhiệt đang thổi điên cuồng vào chân hắn.
Tống Dân chỉ cảm thấy cẳng chân của hắn lạnh cóng, hắn không thể di chuyển, rốt cuộc là thứ gì đang ở sau lưng hắn?
Cánh tay đó đột nhiên buông lỏng, Tống Dân chỉ cảm thấy cả người dần ấm lên, hắn đứng yên tại chỗ nhìn tới nhìn lui, trong buồng giam trừ hắn ra không có bất cứ thứ nào khác cả!
Nhưng khi hắn an ủi chính mình tất cả đều là ảo giác, giọng nói vừa rồi lại vang lên.
Tống Dân lai về phía cửa, hắn giờ đây đang rất sợ hãi.
Hắn không biết bản thân rốt cuộc đã gặp phải thứ gì, hắn muốn rời khỏi chỗ này, hắn không muốn ở lại đây nữa!
Tống Dân vội vàng nhấn vào nút trợ giúp khẩn cần bên cạnh cửa buồng giam, hắn vẫy tay về phía camera kêu cứu, hắn nằm bò trên ô cửa nhỏ trong buồng giam cố gắng nhìn ra ngoài, xem thử bên ngoài có đội tuần tra nào có thể giúp đỡ hắn không.
Trên ô cửa nhỏ có một lớp thuỷ tinh mờ khiến cho hắn nhìn không rõ cảnh tượng bên ngoài.
Hình như có một cái bóng đang đi tới.
Tống Dân vội vàng hét lớn: “Cứu tôi với! Ở đây có thứ gì đó rất đáng sợ! Mau cứu tôi với!”
Hắn không biết âm thanh ở bên trong buồng giam không thể truyền ra bên ngoài được.
Tống Dân nhìn thấy cái bóng đó dừng lại, sau đó đi về phía hắn. Hắn được cứu rồi!
Tống Dần nhìn qua lớp kính mờ thấy càng bóng kia cách hắn ngày càng gần, sau đó một màu đỏ xuất hiện trên lớp kính mờ, đây là đồng phục màu đỏ mà đội tuần tra mặc à?
Tống Dân suy nghĩ lại, không đúng, ở độ cao này không thể nhìn thấy màu sắc của đồng phục được…