Tống Duệ Nguyệt nghe xong, trợn tròn mắt, trong lòng vô cùng bất lực. Thì ra chuyện đổ tội ăn cắp linh kiện này không phải đổ lên đầu Chu Dương thì cũng đổ lên đầu cô? “Vậy mẹ anh Chu Dương thì sao? Bà ấy có tham gia vào chuyện này không?” Tống Duệ Nguyệt vừa hỏi xong, sắc mặt bà Chu đã không được tốt lắm. Chu Dương cũng không còn nụ cười trên mặt.
Tống Duệ Nguyệt còn không biết sao? “Nhưng mà, Trương Chính Cương là người thiếu thận trọng như vậy sao? Thậm chí còn nói hết toàn bộ kế hoạch cho nhà họ La nghe?” “Có thể là La Mạn Lệ vô tình lỡ lời nhưng chuyện này đều chưa xảy ra, chỉ có thể coi là chưa thành, hơn nữa, bên Chu Dương cũng không thực sự phát sinh quan hệ với La Mạn Lệ, vụ án này chỉ có thể định tội là tống tiền, còn có vấn đề về tối sống như quan hệ nam nữ tung tung, đưa đi cải tạo một năm ruỡõi là có thể thả ra. Về phần Trương Chính Cương, anh đã tiên tạc với bạn đang đi tính ở Chương Thành, quân đội cũng sẽ bắt đầu điều tra, nếu không có vấn đề gì thì nhiều nhất là mất chức, về hưu sớm. Nếu bên dân quân điều tra ra vấn đề… Trương Chính Cương có lẽ sẽ phải đi báo cáo dưới suối vàng sớm hơn cả con trai mình.”
Lục Yến Từ cũng nói ra suy đoán và những điều mình biết.
Tống Duệ Nguyệt nghe xong, cuối cùng cũng yên tâm.
DTV
Tiếp theo, cô chỉ cần chờ người quản lý mới của bách hóa tổng hợp và mấy chủ nhiệm hợp tác xã chủ động tìm cô.
Sau khi bận rộn xong việc ở Chương Thành, cô cũng có thể yên tâm trở về đảo Nam Châu.
Trở về còn một đống việc phải bận rộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
Ăn cơm xong, bà Chu lấy ra một tờ giấy đưa cho Tống Duệ Nguyệt.
Tống Duệ Nguyệt nhìn, trên đó là một số thực đơn, cần chuẩn bị một số thứ gì đó.
“Cháu không phải nói đã kết hôn sao, muốn mời một số người đến ăn cơm? Bà đã bàn bạc với ông Chu, chuẩn bị mười món ăn. Bên cháu không có gì cả, đến lúc đó cứ làm ở bên bà, mang đồ ăn sang bên cháu ăn. Cháu thấy thế nào? Nhân mấy ngày này, bảo Tiểu Lục cùng ông Chu đóng một chiếc bàn tròn lớn ở nhà, đóng thêm mấy chiếc ghế dài, đến lúc đó cũng có chỗ ngồi.”Ông Chu không học nghề mộc nhưng lại thích, bà Chu cũng biết từ miệng Tống Duệ Nguyệt rằng Lục Yến Từ cũng biết một số nghề mộc.
“Được, lát nữa ăn cơm xong, cháu sẽ đi lấy ít gỗ về.”Tống Duệ Nguyệt nhìn thực đơn: “Những món cần thiết ở đây cháu sẽ mua về, hôm nay hay mai mời mọi người ăn cơm?”
Bà Chu biết cô có cách lấy được đồ ăn, lại lật lịch xem, ngày kia đi, ngày kia là ngày tốt.Tống Duệ Nguyệt:… Được thôi!Hai ngày tiếp theo, ban ngày Lục Yến Từ đi đóng đồ đạc cùng ông Chu, trước tiên là đóng một chiếc bàn tròn lớn, ban đầu định đóng loại bàn nguyên tấm mặt tròn lớn, kết quả Tống Duệ Nguyệt đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói có thể làm bàn tròn có thể gấp lại, khi ít người thì là bàn vuông, khi đông người thì kéo từ dưới lên thành bàn tròn, không chiếm diện tích.Ý tưởng này rất hay, chỉ là khiến hai ông cháu phải nghiên cứu bản vẽ gỗ cả buổi trời mới cuối cùng hiểu được nguyên lý bên trong.
Lục Yến Từ nói muốn đóng mấy bộ tủ quần áo để trong phòng, mấy phòng dưới thậm chí còn không có giường, đều bị nhà họ Lý kéo đi hết, cả căn nhà trống rỗng.Tống Duệ Nguyệt nghĩ rằng cho dù anh có giỏi đến mấy thì trong vài ngày có thể đóng xong hết đồ đạc cần dùng không?Nhưng mà, cô lại để ý đến ông Chu, ông cụ chắc là do Tống Duệ Nguyệt ngày nào cũng cho uống Ngọc dịch nên cơ thể rất khỏe mạnh, làm cả ngày đồ mộc mà không thấy mệt mỏi.Bà Chu cũng thấy lạ, nói rằng bây giờ bà trồng cả ngày rau, nhổ cả ngày cỏ mà không thấy mệt.
Ăn cũng ngon, ngủ cũng ngon, những căn bệnh mãn tính trước đây không còn tái phát nữa.Nói đến đây, Tống Duệ Nguyệt thấy hơi chột dạ! Cô nhìn Lục Yến Từ mấy lần nhưng Lục Yến Từ chỉ cúi đầu bào gỗ, không nói gì.