Tống Duệ Nguyệt nghĩ răng Lục Yến Từ có nhiêu sức lực như vậy, cũng là nhờ Ngọc dịch đúng không? Người đàn ông này từ khi nếm mùi đời, mỗi tối đều hành hạ cô hai ba lần, khiến cô đã hai ngày liên tiếp phải ngủ đến tận trưa mới dậy. Hôm qua còn nói hôm nay sẽ làm cho cô một cái thùng gỗ để tắm, có thể tắm chung. Không phải chứ, hôm nay dậy, cô đi chợ mua hết đồ ăn về thì thấy anh đã bắt đầu bận rộn, nhìn những tấm ván gỗ rõ ràng có độ cong, cô dùng ngón chân cũng có thể nghĩ ra, đây chắc chắn là đang làm thùng tắm. Quả nhiên, bà Chư cất hết đồ ăn cô mua vào bếp, rồi ra ngoài nghỉ ngơi một lát, thấy Lục Yến Từ đã bào rất nhiều ván gỗ, không khỏi tò mò hỏi: “Tiểu Lục à, cháu định làm gì vậy? Sao bào nhiều ván gỗ thế này mà vẫn chưa đủ?”
“Làm thùng tắm, Kiều Kiều thích tắm bồn.” Tống Duệ Nguyệt nghe xong, không nhịn được trợn mắt, nghĩ rằng anh đúng là treo đầu dê bán thịt chó. Bà Chu cười ha hả nói: “Cháu cứ chiều chuộng cô ấy đi! Cô ấy ở đây không được mấy ngày nữa, còn cố tình đóng một cái thùng tắm, vậy khi hai đứa về đảo Nam Châu thì không phải tại phải đóng thêm một cái sao?”
Lục Yến Từ đặt những tấm ván vừa bào xong xuống, đứng thẳng người nói: “Ở đảo Nam Châu đã có rồi.”
Tống Duệ Nguyệt ngẩn người: “Anh làm như có thời gian làm cái đó vậy!”
“Anh không có thời gian, lúc đó phải đi làm nhiệm vụ nên đã lấy những bản vẽ em vẽ, tìm một xã viên làm nghề mộc rất giỏi ở địa phương làm, bây giờ trong nhà mới của chúng ta, đồ đạc đã đóng xong hết, mùi dầu trẩu cũng đã khô.”
Tống Duệ Nguyệt vốn còn đang lo lắng sau khi về đảo, lên đảo rồi thì đến cả giường ngủ cũng không có, thật không ngờ có người vì muốn cưới vợ mà tích cực thật!
Buổi chiều, bà Chu chuẩn bị trước những món ăn cần chuẩn bị, món thịt kho tàu phải chần qua nước sôi rồi xào qua dầu, gà phải hầm trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com – .]
Tống Duệ Nguyệt nhàn rỗi không có việc gì làm, liền vào phòng vẽ bản vẽ, tiện thể đo đạc kích thước của từng phòng.
Ngôi nhà này là nhà của cô, sau này cho dù có định cư ở đảo Nam Châu nhưng mỗi năm cô vẫn phải về ở một thời gian, đồ đạc cần chuẩn bị trong nhà phải chuẩn bị trước.
Đợi Lục Yến Từ đóng xong thùng tắm, lại bôi dầu trẩu lên rồi phơi khô vào nhà uống nước, đi ngang qua phòng, thấy vợ mình đang cúi xuống vẽ bản vẽ.Anh đi tới nhìn một cái, lại cầm lên xem thì không khỏi nhíu mày.
“Kiều Kiều, nhiều thế này, chúng ta sợ là làm không hết.”Tống Duệ Nguyệt không ngẩng đầu lên, đáp lại một câu: “Em không bảo anh làm, em định nhờ ông Chu đóng hết những đồ đạc này cho em. Than ôi, bây giờ không được mở xưởng tư nhân, không thì mở một xưởng đồ gỗ thì tốt biết mấy!”
Lục Yến Từ:… Không hiểu sao lại có chút cảm giác khủng hoảng, sau này có khi muốn gặp vợ mình một lần cũng khó?”Em đã mở một xưởng kẹo rồi, lại muốn mở một xưởng may, còn muốn mở xưởng đồ gỗ, em bận rộn như vậy có làm xuể không?”
DTV
“Xưởng kẹo thì bây giờ em quản lý, đợi khi hoạt động ổn định rồi, em sẽ để người khác quản lý, còn xưởng may thì bây giờ em không muốn làm, xưởng đồ gỗ thì chỉ nghĩ thôi, những bản vẽ này đưa cho ông Chu, ông ấy muốn làm thế nào thì làm!”Trước đây, những chiếc xe đồ chơi mà ông Chu làm cho Lục Kim An cũng là cô vẽ bản vẽ, chỉ là bình thường cô dẫn Lục Kim An ra phố chơi, đã có không dưới mấy chục người hỏi họ, thời gian này, ông Chu đã nhận riêng rất nhiều việc, chỉ trong vài ngày, ông đã kiếm được nhiều hơn cả một tháng lương của Chu Dương.
Lục Yến Từ thở phào nhẹ nhõm.Bên này, Tống Duệ Nguyệt vẽ xong bản vẽ, Chu Văn Phi cũng dẫn vợ và ba đứa con đến.
Trên tay còn xách theo một cặp rượu trắng, hai hộp điểm tâm và một giỏ trứng gà.Không lâu sau, Lý Thắng Nam, Hứa Kiến Trung đến, theo sau còn có Trần Dư Hoài và Tiểu La, trên tay đều xách quà.