Biên dịch: Xoài
Chỉnh sửa: Yên Hy (13/10/2023)
Nghe câu nói đó, Thiệu Tinh Lan tức giận đỏ cả mắt, hung tợn trừng hắn, ngực phập phồng kịch liệt, thiếu chút nữa thở không nổi.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Hạ Lăng sớm bị y giết trăm ngàn lần.
Lễ vật do anh trai Thẩm Ngôn tặng.
Anh trai Thẩm Ngôn tặng……
Thiếu niên dựa vào cửa khoang, khó chịu ho khan, cảm giác Khu Não trướng đau một trận, còn có chút choáng váng, đành phải trở về phòng nghỉ một chút.
Nếu không phải do thể lực hiện tại chống đỡ hết nổi, y nhất định phải đánh nhau với tên kia ——
Đáng giận!!
“Nửa tiếng.” Dáng vẻ Hạ Lăng vẫn cao lãnh đạm mạc như cũ, ngoài việc sắc mặt hơi trắng bệch, đồ tác chiến vẫn chỉnh tề như cũ, hình tượng không chút rối loạn, “Đừng quên lời cậu đã nói lúc trước.”
Thiệu Tinh Lan hừ lạnh một tiếng: “Sẽ không.”
Còn không phải hạ chiến thư nhưng hoãn lại để nói chuyện, nhưng mà giữa bọn họ thì có chuyện gì mà nói?
Thiếu niên cắn chặt răng nanh, trong lòng vừa chua xót vừa ấm ức, bất chợt một suy nghĩ xuất hiện trong đầu: Chẳng nhẽ Hạ Lăng tới khoe khoang?
Khoe khoang món quà anh trai Thẩm Ngôn tặng hắn, khoe khoang việc hai người đã xác định mối quan hệ.
Nhất định là vậy!
Hạ Lăng vừa rồi chắc chắn cố ý chọc giận y.
Bông hoa cao lãnh cái quái gì chứ, phải là trà xanh tâm cơ mới đúng!!
Thiệu Tinh Lan một bên tức giận đối phương tâm cơ, một bên hối hận bản thân tại sao lại phải hỏi hắn để bị chọc cho một dao như vậy.
Anh trau Thẩm Ngôn vậy mà lại giúp Hạ Lăng cải tạo cơ giáp?
Đưa hắn lễ vật quý giá như vậy…
Là người thừa kế của Thiệu thị, Thiệu Tinh Lan tất nhiên biết cơ giáp Ngân Dực* cấp R đã dấy lên một đợt gió tanh mưa máu trong giới, cùng thuộc tính chưa từng xuất hiện kiến trúc độc đáo như vậy, không biết đã hao phí biết bao tâm huyết của người thiết kế ra nó.
(Ngân dực: Đôi cánh bạc)
Anh trai Thẩm Ngôn còn chưa từng tặng cậu món quà nào đâu.
Thiếu niên càng nghĩ lại càng khó chịu, càng nghĩ lại càng ủy khuất, hốc mắt tức khắc đỏ lên, mồ hôi chảy xuống dính ướt hàng mi dài, thoạt nhìn giống như vừa khóc một trận.
Ra khỏi sân huấn luyện, Thiệu Tinh Lan từ chối sự giúp đỡ của nhân viên y tế, một mình đi vào phòng nghỉ, nỗ lực duỗi thẳng lưng, sắc mặt quật cường.
Thiếu niên cắn chặt môi dưới, y còn lâu mới để tình địch lên mặt trước mặt mình!
Cuối tuần có không ít người xếp hàng ở đại sảnh sân huấn luyện cơ giáp.
Nhóm quân giáo sinh nhìn thấy Thiệu Tinh Lan có chút suy yếu đi ra từ bên trong, ngay sau đó Hạ Lăng cũng ra ngoài, khiến bọn họ nháo nhào cảm thấy tò mò.
Alpha vẫn mang bộ dạng lạnh lùng thoạt nhìn không khác bình thường lắm, nhưng hô hấp dồn dập lẫn quân phục mướt mồ hôi vẫn có thể nhìn ra là dấu vết sau khi đánh nhau.
Vậy nên, vừa rồi hai người đánh một trận trong phòng huấn luyện cơ giáp sao?
Oa, trùng hợp dữ vậy.
Cảnh tượng đối chiến hồi tân sinh viên vẫn còn rõ ràng trước mắt, bọn họ lúc ấy có thể nói đã đấu đến ngươi chết ta sống, cuối cùng là bị cưỡng chế dừng lại, song song được đưa vào bệnh viện.
Chẳng qua lần này… Hình như không khoa trương đến vậy.
Rất nhiều người đều đang suy đoán. Hai người đối chiến đến tột cùng là do tình cờ hay vẫn là vì lần trước chưa phân thắng thua thế nên mới phải đơn độc hẹn chiến nhau lần nữa?
Là những Alpha đỉnh cấp, nhân vật phong vân đứng đầu trường quân đội, nhất cử nhất động của Hạ Lăng cùng Thiệu Tinh Lan đều được chú ý.
Tính bát quái của nhóm quân giáo sinh Học viện Quân sự Đế quốc chắc chắn không kém hơn nhóm Omega tí nào, bọn họ thậm chí bắt đầu tự hỏi về nguyên nhân khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng như vậy.
Có phải liên quan đến Thẩm Ngôn hay không?
Rất có khả năng đấy!!!
Tục ngữ có câu, tình địch chạm mặt đỏ mắt.
Diễn đàn trên mạng lại trở nên náo nhiệt, rất nhiều quân giáo sinh lúc nhàn rỗi sẽ lướt một vòng diễn đàn học viện Tinh Nhã, trong lúc vô ý lướt tới những topic couple hot nhất.
Quả thực mở ra cánh cửa đến một thế giới mới.
Nào là [CP song thiên tài], [tình yêu đi ngược lại bản năng], [đàn em nhỏ cún con], khiến bọn họ hoa cả mắt, ánh mắt trở nên đăm chiêu.
Thì ra là vậy…
Không biết vì sao, bọn họ xem xong cảm thấy rất có lý, như vậy thì những biểu hiện của ba Alpha đỉnh cấp đều dễ hiểu.
Những hành động không rõ ràng trước kia cũng đã được lí giải.
Ví dụ như hiện tại.
Hai Alpha khẳng định đánh nhau vì Thẩm Ngôn rồi!
Không sai, chắc chắn là như vậy!
Đang lúc bọn họ mặc sức tưởng tượng, bị ánh mắt không chút độ ấm của Hạ Lăng đảo qua, mọi người ai nấy rùng mình, lập tức dừng những suy nghĩ miên man trong đâu.
Trừ bỏ những người ở ngoài, biểu tình các tân sinh khác kích động.
Việc đàn anh Hạ Lăng đến đây có nghĩa là có cơ hội đấu với hắn sao?
Có thể đối chiến cùng top một thực lực trường quân đội, bọn họ thật quá vinh hạnh!
Sau một hồi truyền miệng, đã có thêm rất nhiều người xếp hàng.
Rất nhiều người tràn đầy chờ mong nhìn số xếp hàng của mình, lại không nghĩ tới mục đích của Alpha được xưng “cuồng huấn luyện”, chưa bao giờ ở đây.
Không bao lâu, thân là trợ giảng Nhị hoàng tử điện hạ cũng tới rồi.
Lục Vân Thiên vẫn như cũ mặc một bộ lễ phục định chế cao cấp, thiết kế chỉnh tề khoe ra vóc dáng đẹp đẽ với bờ vai và vòng eo hẹp, cổ tay áo định thạch anh tím lấp lánh, mái tóc vàng trông đặc biệt chói mắt dưới ánh mặt trời.
Tuy nhiên, sắc mặt anh không được tốt, quai hàm căng cứng, lạnh lùng liếc nhìn Hạ Lăng khi đi ngang qua, sau đó chân dài đi đến phòng chờ chuyên dụng.
Mọi người:!
Nhìn dáng vể của Nhị điện hạ, chắc chắn là không phải đối chiến cơ giáp.
Cho nên, anh là tới để…
Không khí nhất thời trở nên yên tĩnh một cách quỷ dị.
Vào lúc đó, mọi người có mặt dường như đều cảm nhận được sự giằng co giữa hai Alpha đỉnh cấp.
Đôi mắt xanh của Hạ Lăng lạnh như băng, ngón tay thon dài đeo găng tay trắng nhẹ nhàng xoa nút không gian trên ngực, rất nhanh đã rời khỏi tầm mắt của mọi người.
Hướng đó chính xác là hướng mà Lục Vân Thiên đã rời đi.
Mọi người:!!!
Hai người bọn họ sẽ không đánh nhau ở trong phòng nghỉ đấy chứ?
Một lát sau, Thiệu Tinh Lan đã gần như hồi phục hoàn toàn, cũng lạnh mặt đi tới phòng nghỉ trong lời Hạ Lăng.
Mọi người:!!!
Ba người bọn họ sẽ không đánh nhau ở trong phòng nghỉ đấy chứ?
Vậy nên, có cần nhân viên y tế chờ ngoài cửa không?
*
Ba người không hề đánh nhau như mọi người nghĩ, nhưng bầu không khí chắc chắn không tốt chút nào. Họ ngồi những chỗ khác nhau trong phòng nghỉ, cách xa nhau, giống như ba hòn đảo biệt lập nổi trên biển, không có điểm giao nhau nào cả.
Thân hình cao lớn của các Alpha đang ngồi trên ghế sofa, cơ bắp căng thẳng, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, toàn thân tỏa ra khí lạnh.
Ánh mắt họ nhìn nhau sắc như dao, không khí cứng ngắc đến nỗi không khí đóng băng, nặng nề đến khó thở.
Từ lúc bước vào phòng khách, suốt năm phút không ai nói một lời, ngay cả tiếng thở cũng không nghe thấy, ba Alpha đỉnh cấp chỉ lạnh nhạt giằng co.
Các loại pheromone đủ loại hương vị từ trong cơ thể họ bay ra, tràn ngập một không gian, đều là pheromone cấp cao, ít nhất là cấp chín và gần đến cấp mười. Cảm giác áp bức mãnh liệt giống như sự tĩnh lặng trước cơn bão, như thể sắp đổ xuống trong khoảnh khắc tiếp theo. Không khí như sắp nổ tung, rất có khí thế người chết ta sống.
Thời gian trôi qua, Thiệu Tinh Lan là người đầu tiên lên tiếng: “Anh kêu bọn tôi tới đây nói chuyện gì?”
Giống như tín hiệu phá vỡ thế bế tắc, bầu không khí vô cùng căng thẳng chợt dịu đi.
Lục Vân Thiên dựa nửa người vào ghế sa lon, bắt chéo hai chân dài, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Có chuyện muốn nói thì nhanh chóng nói đi. Nói xong thì đến đấu trường.”
Nếu không phải bởi vì điều này, anh tuyệt đối sẽ không tới.
Vừa nhìn thấy Hạ Lăng, anh liền nhớ tới Thẩm Ngôn nói muốn thử với tên này, khớp xương ngón tay rõ ràng nắm chặt góc ghế sofa, chua chát và tức giận trong lòng khó thể đè nén, chỉ muốn đánh đối phương một trận.
Hạ Lăng đã sớm bật thiết bị chắn tín hiệu, dùng quyền của Hiệu trưởng Hạ để tắt thiết bị chụp ảnh và các dụng cụ khác, nên đây là không gian an toàn tuyệt đối, không có ai quấy rầy hay phát hiện.
Mái tóc bạc của alpha xõa trước ngực, bộ chiến phục màu trắng tôn lên vòng eo thẳng tắp, ánh mắt quét qua hai người, giọng nói lạnh lùng hơn trước: “Trước tiên tôi phải xác nhận một điều. Tinh thần lực được rút ra từ trong hộp nguồn là của của hai người, có đúng không?
Nếu đã tới đây, thì không có gì phải phủ nhận.
Lục Vân Thiên: “… Không sai.”
Thiệu Tinh Lan: “Đúng vậy.”
Tuy nhiên, sau khi hai người trả lời xong, bầu không khí rõ ràng còn tệ hơn trước một chút.
Kể từ giờ phút này, thân phận của ba người không còn che giấu được nữa, cũng không có khả năng lừa dối chính mình và người khác.
Hạ Lăng dừng một chút: “Các ngươi có từng mơ thấy Thẩm Ngôn không, hoặc là về… Người kia?”
Lời vừa dứt, bầu không khí càng lúc càng căng thẳng.
Hiển nhiên là bọn họ đều biết người kia là ai.
Sau một hồi im lặng đến ngột ngạt, Lục Vân Thiên nhắm mắt lại, nhớ lại: “Không nhiều lắm, chỉ là hình ảnh đứt quãng…”
“…Tôi có thể xác nhận, những mảnh vỡ cơ giáp màu trắng thuộc về anh trai Thẩm Ngôn.” Thiệu Tinh Lan cụp mắt xuống, giọng nói hơi run: “Để giúp anh ấy tìm tài liệu, tôi đã xem qua bản vẽ thiết kế cơ giáp. Cơ giáp màu trắng đó là gọi là – Linh Vũ.”
Linh Vũ?
Rõ ràng đây là lần đầu tiên họ nghe thấy cái tên này, nhưng hai người còn lại lại cảm thấy nó cực kỳ quen thuộc, tựa như đã nghe qua vô số lần.
Vậy là, trong tương lai Thẩm Ngôn sẽ điều khiển cơ giáp Linh Vũ, muốn tự bạo để tiêu diệt Vua Dị Thú, nhưng cuối cùng…
Vẫn chậm một bước.
Nhớ đến cánh bướm vàng gãy nát, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, sắc mặt của ba người đồng thời tái nhợt.
Cảnh trong mơ có phải là điềm báo hay không?
Trong đầu hiện lên một ý tưởng đáng sợ, nhất thời trong phòng nghỉ yên lặng đến độ có thể nghe được tiếng kim rơi, chỉ còn lại tiếng hít thở áp lực của ba người.
Hạ Lăng nhắm mắt, giọng nói đột nhiên trầm xuống: “Lúc bọn tôi ở thư viện, Thẩm Ngôn đã nhắc đến Vua Dị Thú với tôi. Đó là lần đầu tiên một hình ảnh lộn xộn hiện lên trong đầu tôi.”
Thẩm Ngôn vì sao lại biết?
Hắn từng dùng quyền hạn của cha mình để kiểm tra, có rất ít thông tin về việc này, dù là từ nguồn quân sự hay các kênh khác, cũng không có thông tin nào đề cập đến thuật ngữ Vua Dị Thú.
Đây là một thuật ngữ chung, mà không chỉ rõ về cái gì cả.
Khi đó khả năng cao đối phương đã trải qua chuyện đó rồi.
Alpha phải mất một thời gian dài mới chấp nhận được sự thật này, mãi đến khi lấy được hộp nguồn, hắn mới thoát khỏi cảm giác khó chịu đó.
Chỉ có điều, tinh thần thể của Thẩm Ngôn đã hồi phục như trước, điều đó cho thấy mọi việc đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Lần này hắn tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ.
Dù cho có phải trả giá bằng chính sinh mạng này.
Đầu ngón tay thon dài của Hạ Lăng vuốt ve nút không gian trước ngực, thanh âm khôi phục bình tĩnh: “Trước mắt nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta là tìm kiếm thông tin về Vua Dị Thú, tôi sẽ phụ trách Hộp tinh thần lực cao tầng.”
Cả ba tiếp tục xâu chuỗi những thông tin mình biết, đưa ra một số kết luận.
Ví dụ như người đó hẳn có thân phận và địa vị rất cao, đã nhiều lần sát cánh chiến đấu cùng Thẩm Ngôn, chăm sóc tỉ mỉ cho thanh niên. Cả hai thường cùng nhau thảo luận chiến thuật, là mối quan hệ còn thân thiết hơn cả tình bạn.
Lại ví dụ, bọn họ dường như đã biết nhau từ khi còn nhỏ, trong một bữa tiệc sinh nhật.
……
Tuy rằng đều là hình ảnh vụn vặt, nhưng không thể nghi ngờ đã khiến ba Alpha đỉnh cấp ghen tị đến rỉ máu trong lòng, sắc mặt bọn họ càng ngày càng kém.
Lục Vân Thiên hít sâu một hơi, đưa tay đè lại gân xanh trên thái dương: “…Những chuyện không liên quan này không cần nói nữa, đúng không?”
Thiệu Tinh Lan giọng điệu ê ẩm: “Vì sao tôi không quen biết anh trai Thẩm Ngôn từ nhỏ chứ, này thật không công bằng.”
Anh trai Thẩm Ngôn khi còn nhỏ nhất định rất đáng yêu.
Công bằng?
Lục Vân Thiên giễu cợt liếc nhìn Hạ Lăng, đây mới không công bằng.
Đều là một phần của người kia, dựa vào cái gì đối phương có thể nhận được sự ưu ái của Omega?
Thậm chí còn có những hành động thân mật như hôn môi, cứ như vậy…!
Chua xót trong lồng ngực dâng lên, alpha nhắm mắt lại, cảm thấy cơn tức giận mà mình vừa mới kìm nén được đang bộc phát một cách không thể kiểm soát.
Quả nhiên vẫn phải đến đấu trường.
Hạ Lăng không để ý tới ánh mắt của hai người, lông mày lạnh lùng càng thêm lãnh đạm: “Về phần liên kết tinh thần lực, tôi đề nghị các người nghĩ biện pháp cô lập nó.”
Hắn hoàn toàn không muốn biết những ý nghĩ của hai người này đối với Thẩm Ngôn.
Lục Vân Thiên: “……”
Thiệu Tinh Lan: “……”
Hai người đều nhớ tới nụ hôn trong giấc mơ nọ.
Mềm mại, ngọt ngào như mật đường, khiến cho bọn họ mê luyến đến không thể tự kiềm chế được nữa.
Hầu kết Lục Vân Thiên khẽ lên xuống: “Ừm, tôi sẽ nghĩ cách.”
Hai tai Thiệu Tinh Lan phiếm hồng, bất giác liếm môi: “… Khụ, tôi cũng vậy.”