*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhà của Phó Cầm Duy bán rất tốt.
Chất lượng và tiêu chuẩn của anh vượt xa chất lượng của người khác, dần dần cũng làm ra tiếng tăm.
Bây giờ nhà của anh chỉ cần tung ra, không cần tuyên truyền gì nhiều đã có người tới mua, cho dù giá đắt một chút cũng nguyện ý.
Mua nhà là chuyện lớn, đều muốn mua căn nhà chất lượng tốt, cộng thêm đất Phó Cầm Duy giữ mấy năm trước đều là vị trí rất tốt, càng thêm bán chạy.
Từng đơn đả độc dấu, bây giờ còn thành nhà đầu tư trọng điểm tầm cao.
Mỗi lần Lục Ngọc đều sẽ mua một hai chỗ trong số nhà của anh, giống như sưu tầm vậy, mua xong trang trí đơn giản rồi cho thuê.
Phó Cầm Duy biết Lục Ngọc có thói quen trữ nhà này, mỗi lần đều tặng cặn xịn nhất cho Lục Ngọc.
Bây giờ giá nhà tăng vèo vèo.
Lục Ngọc đã trữ mấy chục căn nhà ở Thâm Quyến, tài sản đã sắp vượt qua nghìn vạn, đặc biệt là những mặt tiền đó, giá tăng lên thực sự quá choáng váng.
Mắt nhìn của Lục Ngọc tốt, cuối cùng tính tài sản, thực ra xấp xỉ ngang Phó Cầm Duy.
Mấy hôm trước Tiêu Thái Liên đã về nhà, nói tới đây hơn một năm, phải về nhà một chuyến.
Bà cụ lưu luyến Nữu Nữu, còn khóc một trận.
Trẻ nhỏ lớn nhanh, một thời gian còn phải ôm, bây giờ đã có thể tự bò rồi, không biết nói chuyện nhưng lại khiến người ta yêu thích.
Hơn nữa cô bé trắng trẻo, mắt to giống như anh trai, cộng thêm ngũ quan thanh tú, đứa trẻ mới mấy tháng đã có thể nhìn ra sau này chắc chắn là một tiểu mỹ nữ.
Phó Tích Niên vẫn có chút hư vinh, trước đây khoe khoang mẹ, bây giờ khoe khoang em gái.
Nghe nói đội huấn luyện ở trường thể thao đều bị cậu khoe khoang một lượt, còn lấy hình của em gái cho người khác xem!
Khiến người khác thèm la oai oái, cũng muốn có em gái.
Phó Tích Niên còn chọc tức họ nói: “Đáng tiếc, Nữu Nữu là em gái tớ!”
Quay về nói với Lục Ngọc, Lục Ngọc nói: “Con đó, sau này không được lấy Nữu Nữu khoe khoang, phải khiêm tốn.”
“Vâng ~” Phó Tích Niên nói.
Thấy con trai và con gái chơi với nhau, Phó Cầm Duy ngồi bên cạnh Lục Ngọc, nói với cô: “Sau này cũng không biết hời cho thằng nhãi nào!” Vừa nghĩ tới chuyện này, cha vợ đã có hơi tức giận.
Tâm thái sinh con trai khác với sinh con gái. Vừa nghĩ tới mười mấy năm sau, sẽ có một người lừa con gái mình yêu thương nâng niu đi, liền không vui.
Lục Ngọc nói: “Cũng phải nhiều năm nữa, bây giờ ghen tuông cái gì chứ?”
Phó Cầm Duy nói: “Đợi nó lớn lên, anh sẽ nói với nó, đàn ông không có một ai tốt cả.”
Lục Ngọc trầm mặc một lúc, nói: “Không cần đâu.”
Phó Cầm Duy nói: “Mấy hôm nữa công ty phải tham gia một bữa tiệc từ thiện, chúng ta cùng đi dự tiệc đi!”
Phó Cầm Duy là thanh niên tài tuấn, bình thường cũng không thấy anh đưa Lục Ngọc đi dự tiệc, mọi người đồn không ít tin đồn nhảm.
Lần trước Lục Ngọc tham gia một lần, lập tức khiến tất cả mọi người chấn kinh.
Trước đây họ chỉ nghe nói, Lục Ngọc và Phó Cầm Duy quen nhau ở quê, tự động tưởng tượng cô thành một người rất quê mùa.
Vừa nhìn thấy Lục Ngọc không thua kém gì minh tinh, cộng thêm dáng người và khí chất, tin đồn nhảm đó lập tức biến mất. Chẳng trách Phó Cầm Duy có thể kháng lại những mê hoặc đó, hóa ra trong nhà còn giấu một mỹ nhân.
Thân phận địa vị hiện tại của Phó Cầm Duy thường xuyên bị người ta đồn đãi gì đó, nhưng không biết vì sao vừa có người nói hôn nhân của anh và Lục Ngọc không ổn định, cho dù là tin đồn nhảm, đều sẽ chọc anh nổi giận, muốn chứng minh hôn nhân của họ không có bất cứ vấn đề gì.
Lục Ngọc nói: “Không muốn đi!”
Phó Cầm Duy nói: “Đi đi mà, coi như đi dạo.”
Giọng nói của Phó Cầm Duy trầm thấp, từ bên tai nhẹ nhàng hôn tới má, Lục Ngọc có hơi không đỡ nổi.
Ho khan một tiếng nói: “Đừng quậy.”
Phó Cầm Duy gãi ngứa trái tim cô, tựa như là ám hiệu gì đó.
Lục Ngọc lườm anh một cái.
Bây giờ con trai con gái đều chơi ở phòng khách, không tiện.
Đợi sau khi về phòng, liền không kiêng dè gì.
…
Bây giờ Lục Ngọc làm một số chuyện như đầu tư cổ phiếu, cũng sẽ đi kiểm kê một số mặt tiền, hùn vốn, thi thoảng dẫn con gái đến chỗ mẹ nuôi Phó Chi chơi.
Phó Chi rất thương Nữu Nữu, mỗi lần đầu mang váy mua ở vùng ngoài cho cô bé. Cùng ở Thâm Quyến, bởi vì có Lục Ngọc ở đây, bà ấy không cảm thấy cô đơn chút nào.
Điểm duy nhất Lục Ngọc không thích ứng chính là những bà vợ phú hào kia đều thích hẹn Lục Ngọc đi uống trà chiều.
Lục Ngọc từng đi hai lần, không thích đi, cái giới đó quá sân si rồi.
Phó Cầm Duy là thanh niên tài tuấn, nổi tiếng ở Thâm Quyến, rất nhiều người đều nói Lục Ngọc mệnh tốt.
Ý ngầm chính là Lục Ngọc trèo cao anh.
Lời này đồn xa, ngay cả Phó Cầm Duy cũng nghe.
Phó Cầm Duy về nhà trịnh trọng nói với Lục Ngọc: “Bọn họ đều nói bậy, rõ ràng là anh không xứng với em.”
Lần trước Lục Ngọc đến Hồng Kông còn được đàn ông bắt chuyện, đối phương không hề nhìn ra cô đã có hai con.
Thanh xuân xinh đẹp như vậy, sao có thể không khiến người ta ngưỡng mộ chứ.
Lục Ngọc vừa nghe anh lải nhải chuyện xưa, dở khóc dở cười: “Đây đã là chuyện bao nhiêu năm trước rồi?”
Chẳng qua là được hai người bắt chuyện, Phó Cầm Duy lại giống như đổ thùng giấm, nhớ lại, hầm hừ ở bên cạnh nói.
Trước đây cô cũng không ngờ Phó Cầm Duy có tính cách như vậy, có hơi phúc hắc.
Phó Cầm Duy nói: “Em xem anh ở bên cạnh em lâu như vậy, em chỉ lo đọc báo trên tay em, cũng không ngó ngàng tới anh?”
Lục Ngọc nghe vậy, đặt báo xuống, ngẩng đầu nhìn Phó Cầm Duy, rất khó hiểu.
Đường đường là Phó tổng, thế mà còn ghen tuông với một tờ báo.
Lục Ngọc nói: “Thật hi vọng cấp dưới của anh cũng nhìn thấy bộ dạng vô lại này của anh!”
Phó Cầm Duy hôn tay của Lục Ngọc nói: “Anh chỉ vô lại với em!”
(Hoàn chính văn)