*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Năm 2000, kinh tế cả nước khai phóng.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy phải về thôn tế tổ. Lần trước về đã là mười năm trước.
Nữu Nữu vừa nghe nói về quê tế tổ, vô cùng vui vẻ.
Mặc mấy chiếc váy bánh kem, hỏi Lục Ngọc cái nào đẹp nhất.
Lục Ngọc nói: “Con quay về mặc quần tiện hơn.”
Nữu Nữu nói: “Nhưng con có nhiều váy đẹp như thế mà!” Cô bé khó mà từ bỏ.
Phó Cầm Duy sủng con gái, vừa nghe nói lập tức nói: “Được, con mang hết về, cha cầm cho con.” Kết quả váy của Nữu Nữu đựng đầy một vali.
Hai người ra ngoài từ năm 1988, làm ăn ở Thâm Quyến mười hai năm, thành tựu phi phàm. Sau khi quay về được lãnh đạo huyện tiếp đãi.
Dù sao Phó Cầm Duy cũng là nhà doanh nghiệp nổi tiếng cả nước, còn xuất thân từ huyện của họ, phần vinh quang này người khác không có được.
Nhiều năm qua đi như vậy, lãnh đạo huyện đã đổi mấy đợt, tuy không còn lãnh đạo cũ, nhưng vẫn rất khách sáo với hai người họ.
Lục Ngọc đã quen với sự phát triển cao tốc ở Thâm Quyến, lại quay về nhìn huyện thành không khác gì với mười năm trước. Mỗi một con đường đều có hơi thở và mùi vị quen thuộc.
Phó Cầm Duy nói với lãnh đạo huyện, muốn sửa một con đường cho thôn.
Lãnh đạo huyện nghe xong rất vui: “Thôn dân quê nhà cảm ơn sự đóng góp của cậu, tốt quá rồi, muốn giàu phải sửa đường trước!”
Đường phải sửa từ sớm, nhưng vẫn luôn sửa rồi dừng, dừng rồi sửa.
Họ là huyện nghèo, tiền phân phối tới các bộ phận đều dòm ngó, một khi sửa đường, những bộ phận khác không đủ, chỉ có thể làm cái khác trước.
Từ thôn vào huyện chỉ có con đường bùn nhão, đi nhiều năm như vậy, mọi người cũng quen rồi.
Phó Cầm Duy bỏ tiền hỗ trợ là niềm vui bất ngờ, rất nhanh lãnh đạo chuyên môn đã quay về bàn bạc, lập tức ký hợp đồng.
Phó Cầm Duy nói chuyện gửi tiền sẽ bảo kế toán giải quyết, muộn nhất một tuần tiền có thể tới nơi.
Buổi trưa, lãnh đạo huyện còn muốn mời họ tới đơn vị cơ quan ăn món quê nhà.
Nhưng bị Phó Cầm Duy và Lục Ngọc uyển chuyển từ chối, nói: “Có chuyện cồn phải về thôn xử lý, xin lỗi.”
Lãnh đạo huyện níu kéo nhiều lần cũng không được, chỉ đành đồng ý để họ đi.
Phó Cầm Duy tới vội vã, còn gọi Lưu Bàng nói chuyện một lúc.
Lưu Bàng đã mập hơn trước.
Vốn tưởng anh ấy chưa kết hôn, kết quả đã kết hôn vào năm ba mươi lăm tuổi. Bây giờ con trai đã hơn ba tuổi rồi, cũng rất tinh nghịch đáng yêu.
Phó Cầm Duy hỏi, có muốn tới Thâm Quyến làm chung không.
Tuy Lưu Bàng từ chối, nhưng vẫn rất vui vì anh có thể mời mình.
Dù sao bây giờ Phó Cầm Duy cũng là nhà đầu tư bất động sản nổi tiếng cả nước.
Xưởng thực phẩm của Lưu Bàng cũng làm không tồi, không muốn đi xa.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy xuất phát từ huyện, không ai giúp đỡ, thế mà cũng có thể đứng vững chân ở Thâm Quyến. Quả nhiên, người lợi hại đi đâu cũng tỏa sáng.
Lưu Bàng nói: “Lãnh đạo huyện nhìn thấy anh về, không bảo anh cống hiến chút gì?”
Phó Cầm Duy nói: “Sửa đường.”
Những năm qua, tiền anh kiếm được nhiều, cũng liên tục làm từ thiện, có thể cống hiến chút ít cho quê nhà, vẫn rất vui.
Lưu Bàng kinh ngạc, sửa đường không phải số tiền nhỏ! Phó Cầm Duy lại cười nói không sao.
Lưu Bàng nhìn Nữu Nữu giống như tiểu công chúa, có hơi ngưỡng mộ: “Con gái nhà anh thật đáng yêu!” Ngồi ở một bên rất ngoan, không giống con trai anh ấy, từ nhỏ đã nghịch ngợm, hận không thể dỡ ngói trên mái nhà.
Mỗi lần Lưu Bàng muốn đánh con, cha anh ấy liền can ngăn. Bây giờ con ngày càng nghịch.
Phó Cầm Duy bình thường rất khiêm tốn, chỉ có khi người khác khen tiểu công chúa nhà anh, anh sẽ thừa nhận.
Lưu Bàng cũng biết lần này họ về quê phải làm rất nhiều chuyện, chỉ là chào hỏi một chút, dù sao quan hệ của họ tốt. Lần này không tụ tập được, lần sau tụ tập cũng như nhau.
Sau đó tạm biệt, họ quay về thôn, xa xa đã nghe thấy có tiếng pháo nổ.
Sau khi gia đình ba người xuống xe, các bác các thím nhiệt tình trong thôn đều tới.
“Dô, đây chính là con gái của Phó Cầm Duy và Lục Ngọc, thật xinh đẹp!”
Nữu Nữu ở bên cạnh nói: “Cảm ơn ông bà!” Cô bé mười tuổi, tự nhiên phóng khoáng, rất có dáng vẻ con gái.
Dọc đường được người ta khen, về nhà, Tiêu Thái Liên đã nấu cơm xong từ sớm, đợi họ về. Nhìn thấy Nữu Nữu vào nhà, vừa suýt xoa vừa tấm tắc, thế mà quên mất hai người lớn.
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy nhìn nhau, cũng đã quen rồi.
Nơi họ về vẫn là căn nhà ngày trước, sân trước sân sau đều được dọn dẹp, trồng chút cà chua và dưa leo.
Nữu Nữu nhìn đến sáng mắt, muốn đích thân đi hái một ít.
Nhưng không cho cô bé cơ hội, chẳng mấy chốc các anh trai đã tới, Nữu Nữu là em gái nhỏ nhất, anh trai lớn đã có người kết hôn rồi, anh trai nhỏ cũng hơn hai mươi.
Nữu Nữu liên tục chào mấy anh, cô bé nói chuyện giòn giã, khiến người ta yêu thích.
Nhà họ Phó thiếu con gái, cô bé lanh lợi như vậy, các bác đều thích cô bé.
Nữu Nữu nói: “Anh ơi, có thể dẫn em lên núi chơi không?”
Vừa nghe em gái muốn đi, các anh trai lập tức xắn tay áo lên, nói: “Được, chú út, thím út, con dẫn Nữu Nữu đi chơi.”
Lục Ngọc nói: “Nó đã muốn đi từ rất lâu rồi, Nữu Nữu thay quần rồi đi, chú ý an toàn.”
Nữu Nữu gật đầu chắc nịch: “Vâng, con còn muốn bắt cá!” Những việc này đều là nghe anh trai ruột Phó Tích Niên kể.
Nữu Nữu thèm lắm, có thể về thôn liền ra sức bung xõa.
Muốn chơi một hơi tận hứng.
Nữu Nữu vừa về, con trai con gái cả thôn đều muốn đi chơi với cô bé.
Nhưng không một ai dám bắt nạt Nữu Nữu, bên trên mười anh trai, ai không sợ hãi.
Nữu Nữu giống như tiểu công chúa được mọi người vờn quanh, ở đây chơi nửa tháng.
Đợi lúc đi, Nữu Nữu có hơi bướng, không muốn về.
Lục Ngọc nói: “Nếu con ngoan, năm sau vẫn dẫn con về, không ngoan thì không có lần sau.”
Nữu Nữu nhìn cha.
Phó Cầm Duy nói: “Nghe mẹ.”
Lúc này Nữu Nữu mới nhớ ra, trong nhà mẹ là người quyết định.
Nghĩ lại chỉ đành nói: “Vậy, con cũng nghe mẹ.”
Được Lục Ngọc ôm tới thơm một cái: “Cục cưng ngoan.”
Lúc này Nữu Nữu mới nở nụ cười.