Nàng Dâu Cực Phẩm

Chương 186: Hồ Tiểu hi và lang tiểu chinh thảo luận về vấn đề mang thai



Đàm Hi quay đầu đi, rì rầm một tiếng, không thèm để ý tới anh, vừa buông nước trái cây ra liền ôm lấy hai cái gối mân mê không ngừng.

“Tiểu hồ ly ơi tiểu hồ ly…”

Vuốt ve lông tơ đỏ như lửa, Đàm Hi híp mắt lại, “Mềm quá…”

Kéo hồ ly ra trước mặt, mắt người nhìn vào mắt hồ ly, một long lanh như nước, một vô cùng tinh ranh.

Đàm Hi quay đầu nhìn Lục Chinh: “Có giống không?”

Người đàn ông bớt chút thời gian liếc sang, “Giống.”

Tinh ranh y như nhau!

Đàm Hi lại ôm cái gối hình con sói ra, dí tới trước mặt người đàn ông như dâng vật quý, cố gắng không chắn hết tầm mắt của anh.

“Nhìn xem, cái này có giống anh không?”

Lục Chinh nhướng mày: “Anh?”

“Đúng thế! Một con là Hồ Tiểu Hi, một con là Lang Tiểu Chinh, tên em đặt đấy, nghe hay không?”

Người đàn ông khẽ nhếch môi nở một nụ cười nhạt nhẽo, “Hay.”

“Về sau chúng nó sẽ đặt ở trong xe của anh, không được vứt ra! Dù sao, nhìn thấy Hồ Tiểu Hi thì nhất định phải nhớ tới em.”

Cười nhẹ một tiếng, “Nhóc con nhà em không phải bá đạo bình thường đâu!”

“Tất nhiên rồi! Ngoài ra, Hồ Tiểu Hi còn phải giúp em theo dõi xem anh có thừa dịp không có em mà lêu lổng với đám phụ nữ khác không!”

Sắc mặt Lục Chinh tối sầm.

Đàm Hi không thèm để ý tới anh, đặt một hồ ly một sói ra băng ghế sau, “Ngoan nha, nhiệm vụ của các em rất gian khổ, nhất định phải ngoan ngoãn theo dõi người chằm chặp cho chị, lần sau chị sẽ mang thịt cho các em ăn!”

Lục Chinh: “…”

Dặn dò hai con vật nhỏ xong, Đàm Hi mới lấy đồ uống, hai ly lớn.

“Kiwi và dưa hấu, ly nào?” Đàm Hi chạm hai ly vào nhau để anh chọn trước.

“Nào cũng được.”

“Vậy anh nếm thử kiwi đi.” Đàm Hi đưa ống hút ghé vào miệng người đàn ông.

Lục Chinh: “…”

“Không cần, để anh tự uống…” Hầu kết khẽ trượt, hơi tỏ vẻ thẹn thùng.

Đàm Hi cố gắng nhịn cười, thừa dịp anh há miệng nói chuyện liền nhét cái ống hút vào miệng anh, người đàn ông hơi kinh ngạc.

“Có gì phải xấu hổ chứ? Quen dần là được… phúc lợi của bạn trai mà!”

“Khụ khụ…” Người đàn ông vẫn nhìn thẳng phía trước, gương mặt cố tỏ vẻ nghiêm túc, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được sự ngượng ngập ngây ngô của mình.

Hơi hoảng loạn, hơi có vẻ trở tay không kịp…

Ừm! Tốt lắm!

Đàm Hi âm thầm gật đầu, y như cô gái lúc lên kiệu về nhà chồng, ngọn núi băng này quả thực ngây thơ đến mức không thể tưởng tượng nổi…

À, trừ lúc ở trên giường ra.

Cũng không biết ngộ tính của anh từ đâu ra nữa, ừm… Chẳng lẽ với đàn ông thì loại chuyện đó không thầy cũng tự thông sao?

Bắt nạt cô xem ít phim cấm nên đến giờ vẫn chưa lĩnh ngộ ra tinh túy, vì thế đối với thế giới của cầm thú, cô có vẻ còn khá ngây thơ.

“Ngon không?” Thấy anh hút vào một ngụm, Đàm Hi chớp mắt.

“Chua.” Nhíu mày.

“Nước kiwi là thế mà… Hay là, anh uống nước dưa hấu nhé? Cái này ngọt!”

Nói, lại giúp anh uống thêm một ngụm nước dưa hấu.

Lục Chinh: “…”

Xin hỏi diện tích bóng ma tâm lý khi một người đàn ông già đầu được một thiếu nữ trẻ đút nước trái cây cho uống?

Tham Khảo Thêm:  Chương 1990: Người Thái Âm Sơn Tới (1)

“Anh uống ly nào?”

“Dưa hấu.”

“Được thôi!” Đàm Hi rất hào sảng, cô vốn muốn uống nước kiwi.

Gần đây cô khá là thích đồ chua, hôm nào có thời gian phải đi ăn canh cá nấu dưa chua và ớt mới được, nghĩ thôi mà miệng cũng bắt đầu chảy nước miếng rồi…

Khoan đã! Một tia sấm sét nổ đoành lên trong óc, Đàm Hi lập tức đần người ra.

Chua?

Cay?

Lục Chinh đã thấy sự khác thường của cô, “Sao thế?”

“Toi rồi, toi rồi…” Cả người Đàm Hi lập tức trở nên nóng nảy, vẻ mặt cũng bắt đầu méo mó.

Két két —

Xe dừng lại bên đường.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cô lắc đầu nguầy nguậy, ánh mắt hoảng loạn.

“Đàm Hi! Nhìn anh, nói rõ ràng!”

“Em… thân thích của em chưa tới…”

Lúc đầu người đàn ông hơi sửng sốt, đến khi hiểu ra thì toàn thân cứng đờ.

Đàm Hi vẫn luôn chú ý tới phản ứng của anh, thấy thế liền híp mắt lại: “Phản ứng của anh thế kia là sao? Có phải anh không muốn có đứa bé này đúng không?”

Lục Chinh: “…”

Đàm Hi như chú chó nhỏ bị bỏ rơi, hai mắt lập tức đẫm lệ: “Đồ vô lương tâm! Có phải anh không muốn thừa nhận, không muốn chịu trách nhiệm đúng không?”

Lục Chinh: “…”

Cô khụt khịt cái mũi, cố nén nước mắt: “Anh yên tâm, em sẽ tự mình sinh nó ra, sẽ không có bất kỳ liên quan gì tới anh hết!”

Lục Chinh: “…”

“Quả nhiên, đàn ông mà đáng tin thì heo nái cũng biết trèo cây! Hu hu hu… Anh là đồ sở khanh…”

“Đủ rồi!”

Đàm Hi dừng lại, giây tiếp theo: “Hu oa oa! Anh quát em ư? Đồ xấu xa! Khốn kiếp!”

“Đừng ầm ĩ nữa, cái con bé ngu ngốc này!”

“Hừ! Sao lúc sướng anh không nghĩ tới hậu quả hôm nay đi? Sự tình đã xảy ra rồi, muốn tránh cũng không tránh được.”

Lục Chinh dở khóc dở cười, ôm người vào trong ngực, nhẹ nhàng dỗ dành: “Em nghe anh nói đã, chuyện không như em nghĩ đâu…”

“Đừng có khua môi múa mép với em nữa đi, em biết, anh muốn lừa em để đi bỏ đứa bé này! Em không nghe, em không nghe, em không nghe!”

“Em suy nghĩ nhiều rồi!”

Soạt —

Đàm Hi dừng lại, nước mắt vẫn còn đang cuồn cuộn trên vành mắt.

“Cái gì?”

“Lần trước em “bị” là ngày 10 tháng 8, nay mới ngày 7 tháng 9, chưa nói tới việc chưa tròn một tháng, mà cho dù có muộn mấy ngày cũng là bình thường.”

Ơ, hình như là thế…

“Vậy sao gần đây em toàn thích ăn chua với cay thế?” Mũi nhỏ hít hít, hai tròng mắt long lanh vì được nửa rửa qua.

“Chẳng phải em vẫn luôn thích ăn cay à?”

“Chua thì sao?”

“Khẩu vì của mỗi người ở mỗi giai đoạn sẽ hơi thay đổi một chút.”

“Hu oa oa… Ngụy biện! Tất cả chỉ là ngụy biện! Rõ ràng là anh chỉ không muốn nhận trách nhiệm thôi!”

Khóe miệng người đàn ông run rẩy: “Em nghĩ lại xem, có lúc nào chúng ta làm mà không dùng áo mưa không hả?”

Éc… Hình như lần nào cũng có…

Rõ ràng là không nhịn được nhưng cứ đến cuối cùng, người đàn ông này vẫn có thể kịp đeo chiếc bao kia lên, Đàm Hi từng nhìn thấy anh dùng miệng xé bao một lần, có thể nói là đẹp trai ngút trời…

“Vậy là em không mang thai hả?”

Tham Khảo Thêm:  Chương 9

“99% không có.”

Đàm Hi xấu hổ.

Mấp máy môi, bỗng chốc nhớ ra cái gì, lại hừ lạnh một tiếng, mặt cũng trầm xuống theo: “Lục Chinh, em phát hiện ra anh có vấn đề!”

“Anh? Có vấn đề á?”

“Đúng thế!”

Anh tức đến phì cười, tắt máy, khoanh tay trước ngực, “Em nói cho rõ xem, anh có vấn đề gì?”

“Lúc đầu khi nghe em nói có thể em đã có em bé rồi, anh có phản ứng thế nào hả? Bị dọa choáng váng? Hay sợ hãi?”

Anh gật đầu, âm sắc trầm và nghiêm túc: “Đúng là như thế.”

Đàm Hi giận sôi máu, duỗi tay cào anh, “Khốn nạn! Sao anh lại không vui vẻ tí nào chứ hả?”

“Tại sao anh phải vui vẻ chứ?” Người đàn ông xụ mặt.

Đàm Hi không thể tin nổi: “Đó cũng là con anh cơ mà, anh không quan tâm chút nào sao?”

“Sao với con, anh càng quan tâm em hơn.”

Hả?

Đàm Hi sững sờ, logic kiểu gì đây?

“Bây giờ em vẫn còn trẻ quá, không thích hợp cho chuyện sinh em bé.”

“Lỡ như có thì sao?”

“Không có khả năng đó.”

Đàm Hi:…

Được rồi, cô cũng biết là khả năng đó không lớn lắm.

Người đàn ông này cực kỳ biết tự hạn chế, quả thực canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.

Bình tĩnh lại, cô cũng cảm thấy mình đã suy nghĩ quá nhiều rồi, nhưng trong lòng vẫn cứ có thứ gì đó vướng vướng không cởi bỏ được.

Dừng một chút, xoắn ngón tay lại và nói tiếp: “Mọi người đều nói, yêu một người là phải sinh con cho người đó. Anh không thích em nên cũng không thích em sinh con…”

“Ai nói?”

Sặc…

“Ông đây bắn nó một phát chết tươi!”

Cả người Đàm Hi run lên.

“Đồ ngu ngốc! Em còn chưa đầy hai mươi tuổi, cuộc sống đại học vừa mới bắt đầu, sao có thể để em mang thai rồi sinh con được chứ?”

Như thế quá ích kỷ, cũng quá tàn nhẫn.

Anh đã lấy đi của cô quá nhiều thứ, thanh xuân, thân thể, trái tim…

Không muốn làm cô hy sinh nhiều hơn nữa.

Có đôi khi, Lục Chinh cảm thấy mình đang phạm tội!

Anh xâm chiếm thân thể của thiếu nữ trẻ tuổi, xâm lấn vào cuộc sống bồng bột và phấn chấn của cô, không cho cô có cơ hội được quen biết với càng nhiều người đàn ông khác, cứ thế bó hẹp phạm vi hoạt động của cô, giam cầm cô lại.

Anh căm hận mình đê tiện nhưng rồi lại không thể không đê tiện, vì anh đã không thể buông bỏ được nữa rồi…

Vì thế, anh muốn chuộc tội!

Tốt với cô gấp bội, cho cô tất cả những gì cô muốn…

Đàm Hi không biết lúc này trong lòng người đàn ông đang có ngổn ngang cảm xúc phức tạp, cô vẫn còn đang rối rắm —

“Lỡ dính thì sao?”

“Không có lỡ lầm gì hết.”

Được rồi…

“Thế nên, không phải anh không thích em, cũng không ghét trẻ con đúng không?”

Lục Chinh cười, hơi có cảm giác vô lực, “Sao anh lại không thích em được cơ chứ?”

Giọng nói khẽ khàng như lẩm bẩm chứa đựng vô tận dịu dàng.

Đàm Hi lập tức thấy vừa lòng, uống một ngụm nước trái cây, lại khôi phục như thường.

Có em bé ư?

Cô lại thấy hơi chờ mong đấy!

Có điều, Lục Chinh nói đúng, hiện giờ không thể có được, cô vẫn còn là trẻ con đấy!

Tuy rằng đã sống hai đời, tuổi tâm lý không nhỏ nhưng tốt xấu gì cô cũng phải giả vờ một tí chứ đúng không?

Tham Khảo Thêm:  Chương 169: Trò chơi này ta thắng (1)

Lại nói, còn chưa hưởng thụ đủ thế giới chỉ có hai người, con ấy mà, cứ từ từ rồi có, không cần vội…

Lục Chinh cảm thấy cô đã nghĩ thông suốt rồi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

“Giờ đi đâu đây?”

“Ăn cơm đã.”

Đàm Hi xoa bụng, đúng là hơi đói thật.

“Đừng nghe gió thành mưa, cả ngày suy nghĩ lung tung nữa,“ Lục Chinh khởi động động cơ, “Ngoan ngoãn học hành ở trường cho anh, phải sửa tất cả những thói hư tật xấu cũ đi!”

Đồng chí Chinh lại mở ra hình thức gia trưởng, cô nàng Đàm bị dạy dỗ tới mức không ngừng gật đầu.

Cô ủ rũ, cô khổ sở, quả thực muốn rơi nước mắt…

“… Anh sẽ gọi điện thoại cho giáo viên của em hỏi tình hình học hành của em bất cứ lúc nào, anh cũng đã có số điện thoại máy bàn phòng ký túc của em, sau này sẽ gọi bất chợt! Nghe rõ chưa?”

Một mảnh im phăng phắc.

“Đàm Hi!”

“Dạ.”

“Anh hỏi em đã nghe rõ chưa?”

Đàm Hi cầm ống hút nhét vào miệng anh, “Cậu, cậu khát nước đúng không? Uống nước dưa hấu đi, giải nhiệt một chút!”

Lục Chinh: “…”

“Có ngọt không? Có ngọt bằng em không?”

Lục Chinh: “…”

“Có điều, tối nay anh phải lái xe, uống nhiều quá sợ sẽ nhanh buồn tiểu đấy.”

“Thật sự muốn giết chết em.”

Đàm Hi cười xán lạn, liên tiếp ghé sát vào người đàn ông cọ tới cọ lui, thực sự to gan lớn mật!

“Anh không nỡ đâu.”

Lục Chinh chỉ cảm thấy đau đầu.

Nuôi một tiểu tổ tông như thế này, sớm muộn gì cũng bị tức chết!

“Yên tâm đi, em nhất định sẽ ngoan ngoãn học hành, mỗi ngày đều phấn đấu hướng về phía trước.”

“Hy vọng là thế.”

“Này, có thể tin tưởng em một tí được không hả?”

Ha hả…

Xe dừng trước cửa một nhà hàng Hồ Nam, Lục Chinh dẫn cô vào trong.

Đàm Hi chảy cả nước miếng.

“Chuyện kia… em thật sự không có em bé chứ? Lỡ như có thì phải làm sao?”

“Đàm, Hi!”

“Oh.” Cô ngoan ngoãn ngậm miệng, theo anh đi vào.

Cơm nước xong, lại tới siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt linh tinh như khăn lông, chậu rửa mặt, vân vân…

Lúc tính tiền, Đàm Hi lại với lấy một hộp Mr. Du.

Mí mắt Lục Chinh nhảy mạnh, hạ thấp giọng, đồng thời cũng cố gắng ngăn lại sự tức giận, “Em làm gì thế hả?”

“Lo trước khỏi họa.”

“Đêm nay anh đi rồi.”

Đàm Hi lẩm bẩm: “Sẽ có thời điểm dùng tới.”

“Anh sẽ cho rằng em đang ngầm ra hiệu với anh đấy.”

“Ngầm ra hiệu?” Cô nhướng mày.

“Vội vàng muốn lao vào vòng tay của ông đây.”

Đàm Hi gật đầu, lại không hề phản bác: “Đúng thế, vội vàng muốn ép khô anh.”

Hốc mắt người đàn ông nóng lên, gợn lên từng tia sáng âm u.

“Hay là, sáng mai anh mới về nhé?” Giọng trở nên hơi khàn.

Đàm Hi cười không nói gì, chỉ coi như không nghe thấy.

Lục Chinh duỗi tay ôm eo cô, Đàm Hi dùng khuỷu tay huých anh một cái, lại nhìn về phía nhân viên thu ngân, bĩu môi: “Đến chúng ta rồi kìa, trả tiền đi.”

Người đàn ông lấy ví ra, thở dài, trong mắt toàn là bất đắc dĩ…

Mr. Du in trên bìa hộp tựa như nhếch môi cười với anh một cái thật chói mắt —

“Lục Chinh, cậu toi rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.