Translator: Nguyetmai
Cố Hạo Đình ngắm Hoắc Vi Vũ một chút rồi hạ giọng hỏi: “Em định đi đâu?”
“Bây giờ tôi phải đi phỏng vấn, sắp muộn rồi, không thèm nghe anh lải nhải nữa đâu.” Hoắc Vi Vũ đẩy hắn ra, nhưng đẩy mãi mà không được.
Cố Hạo Đình ôm eo cô, kéo vào lòng mình.
Hoắc Vi Vũ va vào người hắn, khoảng cách gần sát đến mức hương nước hoa đặc biệt trên thân thể người đàn ông ấy phả vào khoang mũi, ngòn ngọt tựa như hoa sơn chi cùng cam thảo.
Cố Hạo Đình dễ dàng bế cô lên bằng một tay rồi quay người lại, để cô đứng bên ngoài cửa.
Hoắc Vi Vũ sắp muộn phỏng vấn làm sao còn kịp nghĩ nhiều. Cô kéo tay hắn ra, rồi vừa lùi lại vừa bảo: “Tôi đi trước đây, nhớ đóng cửa cho tôi đấy.”
Cố Hạo Đình nhìn theo bóng cô chạy đi xa dần, ánh mắt ảm đạm không hề che giấu nỗi trống vắng trong lòng hắn. Hắn đặt túi quà trên bàn trà rồi đút tay vào túi, đến bên cửa sổ, nhìn Hoắc Vi Vũ vội vã leo lên xe.
Gương mặt cương nghị của hắn sáng bừng lên trong ánh nắng sớm mai đẹp như điêu khắc, ánh mắt tựa biển khơi mênh mang thăm thẳm khôn lường.
Trung tá Thượng đang cúi đầu trộm liếc Tư lệnh nhà mình một cái rồi thở dài não nề.
Bảy rưỡi sáng, Tư lệnh vừa xem huấn luyện xong đã lập tức lên máy bay tới đây. Sợ tiếng máy bay ồn ào đánh thức Hoắc Vi Vũ, Tư lệnh còn cố ý ra lệnh hạ cánh ở sân thượng tòa nhà Shangrila cách đây mười phút đi đường.
Tư lệnh còn đặt bữa sáng có công thức đặc biệt siêu cao cấp nữa chứ. Phu nhân chẳng biết thế nào là lãng mạn cả, thấy Tư lệnh đến mà chẳng thèm hàn huyên một câu đã chạy đi mất rồi. Anh ta mà là Tư lệnh thì cũng xót lòng lắm đấy.
“Tư lệnh, mười giờ Tư lệnh có cuộc họp ở thủ đô, có cần hủy bữa sáng bên Shangrila không ạ?” Trung tá Thượng nhắc nhở.
“Ừm.” Cố Hạo Đình lạnh lùng đáp, đi ra ngoài rồi ra lệnh cho anh ta: “Mang bữa sáng lên máy bay ăn, một tiếng nữa chúng ta đến thủ đô. Bảo bên đó đẩy cuộc họp lên sớm một tiếng đi, tôi không có nhiều thời gian để lãng phí như vậy.”
“Dạ… Rõ.” Trung tá Thượng gật đầu nói.
***
Vì đường quá tắc nên khi Hoắc Vi Vũ đến Công ty giải trí Kình Thiên thì đã là 9 giờ 15 phút rồi.
“Chào cô, tôi là Hoắc Vi Vũ đến phỏng vấn, tôi đã hẹn trước với Trương Ái Hoa ở bộ phận Nhân sự của công ty rồi.” Hoắc Vi Vũ nói với lễ tân.
“Quản lý Trương đã dặn trước rồi ạ. Mời cô lên tầng sáu và đợi trong phòng tiếp khách một chút nhé.” Lễ tân trả lời vô cùng lịch sự.
“Được, cảm ơn.” Hoắc Vi Vũ vào thang máy, vào cùng cô là một người đàn ông đeo kính ngáp ngắn ngáp dài.
Khi cửa sắp đóng thì lại có một người khác bước vào.
“Lâm Quang, hôm qua cậu làm việc cả đêm mà, sao hôm nay lại đi làm?” Người đàn ông vào sau hỏi với vẻ ngạc nhiên.
“Hôm qua tôi với Mã Ngọc cắm chốt ở Shangrila, bắt được một tin tức động trời. Tin này mà tung ra thì cả thế giới này đều phải rung chuyển hết.” Lâm Quang nói vô cùng đắc ý.
“Phốt gì phốt gì? Đỉnh thế! Kể nghe thử đi.”
“Nói cho anh biết cũng được, rạng sáng hôm qua, Cố Hạo Đình đưa một cô gái bí ẩn vào Shangrila thuê một phòng. Hắn đi lúc 5 giờ sáng, còn cô gái kia thì 7 giờ mới đi. Lúc vào cô ta mặc váy trắng, lúc đi ra thì lại là váy đen, anh hiểu vấn đề không?” Lâm Quang nói mập mờ.
“Cố Hạo Đình mà cậu nói là người thừa kế của Cố thị, Tư lệnh được Tổng thống phong vương ấy hả?”
“Đương nhiên là hắn, không phải hắn thì tôi thức trắng đêm tăng ca làm gì?” Lâm Quang tự đắc lắc chiếc điện thoại di động: “Ảnh ở trong đây hết.”
Hoắc Vi Vũ nhìn Lâm Quang, cụp mắt xuống.
Thảo nào Cố Hạo Đình lại vội vã bỏ đi giữa đêm hôm khuya khoắt, thảo nào sáng ra trên người hắn lại có mùi nước hoa của đàn bà, thì ra là đi tìm tình nhân.