Editor: Nguyetmai
Tại khách sạn Shangrila, cửa phòng 801.
Ngụy Phu nhân hậm hực trừng mắt nhìn cửa phòng 801, gõ cửa: “Ngụy Tịch Phàm, anh ra đây cho tôi! Để tôi xem thử anh đang dan díu với con nào.”
Hoắc Vi Vũ đứng tại góc rẽ, yên lặng nhìn Ngụy Phu nhân đang nổi trận lôi đình, trong mắt trào dâng nỗi niềm đồng tình, thương cảm.
Chị Lý từng kể chuyện Ngụy Phu nhân cho cô nghe.
Bà ấy tên là Lý Nghiên Hiền, vốn là cành vàng lá ngọc của chủ một nhà máy quặng đồng, còn Ngụy Tịch Phàm ở rể. Về sau Lý Nghiên Hiền bán nhà máy quặng đồng lấy tiền cho Ngụy Tịch Phàm mở công ty giải trí, sở hữu năm mươi phần trăm cổ phần công ty.
Vào thời xuân sắc, Lý Nghiên Hiền xinh đẹp như hoa, dáng cao gầy tinh tế, chỉ là sau khi sinh con thì hơi mập nhưng khuôn mặt vẫn xinh đẹp như cũ. Theo lời của chị Lý, bây giờ bà ấy nặng hơn 80 kg.
Điều khiến người ta đau lòng nhất không phải mối tình oanh liệt khi còn yêu đương mặn nồng, mà là một người con gái trao trọn thanh xuân, sự nghiệp, dáng vóc, sinh lực cho người đàn ông mình yêu, kết hôn sống với nhau mười năm trời nhưng lại bị phản bội.
Cô căm ghét đàn ông kiểu này, càng ghê tởm loại xen vào hạnh phúc của người khác.
“Đi thôi, theo kế hoạch của tôi mà làm.” Hoắc Vi Vũ lạnh giọng.
Phóng viên đi ra từ góc quanh, đến chỗ Lý Nghiên Hiền: “Chào bà, tôi là phóng viên của nhật báo Ninh Xuyên, xin hỏi bà tới đây để bắt gian đúng không?”
Lý Nghiên Hiền trừng con mắt đỏ quạch, bực dọc nói: “Chuyện của tôi liên quan quái gì đến anh! Cút!”
“Chúng tôi sẽ giúp bà, để bà thông cáo báo chí, lên sóng truyền hình, vạch trần hắn, khiến sự nghiệp của hắn tan tành, bởi loại đàn ông này đáng bị như thế. Người thân và bạn bè của bà cũng nên được biết những đau đớn mà bà phải gánh chịu.” Phóng viên cười hả hê.
Lý Nghiên Hiền khựng lại. Sự nghiệp của Ngụy Tịch Phàm cũng là của bà, bà còn chưa muốn bạn bè họ hàng cười nhạo đâu. Bà nhíu mày: “Tôi không cần anh giúp đâu, đi đi.”
Tên phóng viên vẫn đứng y nguyên đó.
Lý Nghiên Hiền đã trót đâm lao đành theo lao.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía nhân viên phục vụ khách sạn: “Tới lượt anh rồi đó!”
“Ngụy Phu nhân.” Nhân viên phục vụ đi về phía Lý Nghiên Hiền: “Ông Ngụy đang đợi phu nhân ở tầng 28, mời Phu nhân đi theo tôi.”
Lý Nghiên Hiền liếc nhìn tên phóng viên, tỏ vẻ bực bội. Nếu như Ngụy Tịch Phàm ở tầng thượng thì cũng chứng minh bà nghi oan cho Ngụy Tịch Phàm, nếu ông ta không ở đó thì chắc chắn đang chơi gái ở bên ngoài rồi. Bà cũng không muốn bị phóng viên biết điều này.
Lý Nghiên Hiền bước vào thang máy với nhân viên phục vụ.
Hoắc Vi Vũ lập tức gõ cửa phòng 801: “Sếp Ngụy, tôi là Hoắc Vi Vũ, tôi đã sắp xếp thang máy đưa anh lên thẳng tầng 28, anh chỉ có khoảng 2 phút, tôi cũng đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho Ngụy Phu nhân trên tầng rồi.”
Ngụy Tịch Phàm khẩn trương mở cửa.
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy người đang ở cùng Ngụy Tịch Phàm là Hoắc Thuần thì thoáng khựng lại.
Phóng viên làm theo những gì cô sắp xếp trước đó, lập tức chụp hình rồi phóng xuống dưới theo cầu thang bộ.
Ngụy Tịch Phàm sửng sốt, chuẩn bị đuổi theo.
Hoắc Vi Vũ nắm lấy cánh tay Ngụy Tịch Phàm: “Sếp không cần lo, cứ giao cho tôi giải quyết, anh mau lên tầng 28 đi.”
Ngụy Tịch Phàm liếc nhìn Hoắc Vi Vũ: “Được, tôi về sẽ tăng lương cho cô.”
Hắn đi về phía thang máy đã được sắp xếp trước đó.
*
Hoắc Thuần ra khỏi phòng, sắc mặt thoạt trắng thoạt đỏ. Ánh mắt ả lóe lên tia khủng hoảng nhưng phần nhiều bị nỗi căm hận khuất lấp, hung tợn cảnh cáo: “Đừng có nói bậy bạ trước mặt ông nội, họ sẽ không tin cô đâu, có khi người gặp xui xẻo chính là cô đó.”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn Hoắc Thuần: “Nếu như tôi có ảnh chụp làm bằng chứng thì sao?”
“Cô muốn làm gì? Cô tưởng mình có người chống lưng thì tôi sẽ sợ cô à?” Hoắc Thuần mất bình tĩnh gào lên.
“Cô không cần sợ tôi, dựa vào tính tình của Ngụy Phu nhân, cô đoán xem kết quả sẽ như thế nào?” Hoắc Vi Vũ vặn ngược lại.
Cả người Hoắc Thuần run lên vì sợ, bởi vì biết Lý Nghiên Hiền đanh đá có tiếng. “Cô dám!”