Editor: Nguyetmai
“Cô xem thử tôi có dám hay không?” Hoắc Vi Vũ lãnh đạm nói.
“Hoắc Vi Vũ, cô cố ý đúng không? Cô ghen tị với tôi vì tôi được ông nội yêu thương, cô ganh ghét vì tôi được đàn ông thích, nên mới gài bẫy hại tôi chứ gì.” Hoắc Thuần bực tức chửi bới.
“Tôi đặt bẫy cô sao? Bây giờ cô mới biết sợ à, lúc đầu còn dạng chân ra làm gì? Ngụy Tịch Phàm là đàn ông có vợ, còn có hai đứa con, cô thử ngẫm lại xem mình đã gây ra chuyện thất đức gì!” Hoắc Vi Vũ không khách sáo, mắng lại.
“Anh ấy thích tôi, theo đuổi tôi, đắm chìm trong sự quyến rũ của một người đàn ông ưu tú thì có tội sao? Tôi cao ráo xinh đẹp, dáng người lại chuẩn, còn trẻ nữa, cô có mơ cũng không mơ nổi đâu.” Hoắc Thuần kiêu ngạo nói.
“Đã thâm đen rồi thì có gì mà mơ chứ?” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, quét nhìn Hoắc Thuần với ánh mắt sắc bén: “Có lỗi hay không thì chờ tôi tung ảnh lên mạng, để cư dân mạng và người thân, cha mẹ, ông nội cô nhận định.”
“Đến cơ hội thâm đen cô còn không có đấy! Hoắc Vi Vũ, cô thật không biết xấu hổ, nếu tôi mà là cô thì đã sớm tự tử rồi. Cố Hạo Đình không cần cô, Ngụy Ngạn Khang không cần cô, nhà họ Hoắc không cần cô, cô làm cha cô tức chết, giờ còn muốn làm cho ông nội tức chết đúng không? Cô định làm nhà họ Hoắc mất mặt để trả thù có đúng không?” Hoắc Thuần siết chặt nắm đấm, mặt đỏ ngầu tức giận.
“Vậy thì cô đừng làm chuyện khiến nhà họ Hoắc mất mặt!” Hoắc Vi Vũ nghiêm giọng, nói với vẻ sắc bén đầy khí thế làm người ta run sợ.
Hoắc Thuần ngập ngừng, mắt tràn ngập lo sợ, trừng mắt lườm Hoắc Vi Vũ: “Nếu cô đăng ảnh lên mạng hoặc đưa cho Ngụy Phu nhân, chắc chắn người mà ông nội hận nhất là cô, còn người mà ông thương nhất là tôi. Cô không tin thì có thể thử xem.”
Vẻ trầm tĩnh trong mắt Hoắc Vi Vũ không đổi, từng lớp mây mù khuất lấp, che đi vết thương lòng, khiến người ta không thấy được suy nghĩ sâu thẳm nơi tim cô.
“Cô nghĩ tôi sẽ bận tâm chuyện ông ta có hận tôi hay không, có đau lòng vì cô không sao?” Hoắc Vi Vũ nhếch môi, lạnh lùng nói.
Hoắc Thuần giật thót: “Vậy nên cô muốn hủy hoại tôi đúng không?”
“Tránh xa Ngụy Tịch Phàm, sau này đừng gặp hắn nữa, cũng đừng nhận thứ gì của hắn, càng không được ngủ với hắn, tôi sẽ chừa cho cô một con đường sống.” Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói.
Hoắc Thuần không hiểu, nhíu mày suy đoán: “Cô thích Ngụy Tịch Phàm nên đang đuổi mấy cô gái bên cạnh hắn đi sao?”
Hoắc Vi Vũ cười nhạo: “Tôi không muốn cứu vớt thế giới quan của cô đâu. Trong vòng ba giây, biến khỏi tầm mắt tôi ngay lập tức.”
Hoắc Thuần căm ghét sự cao ngạo của Hoắc Vi Vũ, cứ như thể Hoắc Vi Vũ mới đúng là cành vàng lá ngọc vậy: “Hoắc Vi Vũ, cô cho là mình lợi hại lắm sao? Cô đang bao che cho Ngụy Tịch Phàm đó!”
“Nếu có thể xử lý mấy cô gái bát nháo bên cạnh chồng Ngụy Phu nhân mà không để bà ấy biết thì chưa biết chừng lại là hạnh phúc đối với bà ấy cũng nên. Mà tôi không cần cô đồng tình với cách làm của tôi, chỉ cần tôi tự hiểu mình đang làm gì là được, cút đi.” Hoắc Vi Vũ hất cằm về phía thang máy.
“Chờ đấy.” Hoắc Thuần tức anh ách đi về phía thang máy.
Điện thoại của ả đổ chuông, là mẹ ả – Tần Diệu Ni gọi.
Hoắc Thuần nghe máy.
“Thuần nhi, con đang ở đâu? Ba con xảy ra chuyện rồi, có người tố giác ba con nhận hối lộ, người bên Viện kiểm sát đã đưa ba con đi rồi.” Tần Diệu Ni lo lắng nói.
“Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc là ai tố giác?” Hoắc Thuần cũng lo lắng.
“Không biết nữa, ông nội con có nhờ người quen tìm hiểu, bạn ông con nói, hình như ở trên có người can thiệp nên khó mà giải quyết êm xuôi được, con nói xem người bên trên đó có phải Cố Hạo Đình không?” Tần Diệu Ni phỏng đoán.