Translator: Nguyetmai
“Không thể nào, Cố Hạo Đình không có lí do gì để làm vậy.” Hoắc Thuần phủ định tức thì mà chẳng cần nghĩ ngợi.
“Sao lại không thể? Hôm đó ông nội con đánh cô ta, chúng ta còn nhìn thấy Cố Hạo Đình bế cô ta đi ra, có phải Cố Hạo Đình trút giận thay Hoắc Vi Vũ không?” Tần Diệu Ni phỏng đoán.
“Vậy lại càng không thể, hôm qua con được biết Hoắc Vi Vũ vào viện, con đi nghe ngóng rồi, hình như cô ta bị Cố Hạo Đình đánh chảy máu. Nếu Cố Hạo Đình giúp cô ta trút giận thì vì sao lại đánh cô ta? Hơn nữa, hôm nay con có gặp cô ta, bây giờ cô ta đang làm thuê cho người khác. Cố Hạo Đình giàu thế cơ mà, anh ta mà thương Hoắc Vi Vũ thật thì đã chẳng để cô ta ra ngoài làm công, để cô ta bị khinh bỉ.” Hoắc Thuần càng nói càng cảm thấy mình đoán đúng.
Tần Diệu Ni cũng xuôi theo lời thuyết phục của Hoắc Thuần: “Hay do Cố Hạo Đình giận dỗi gì Hoắc Vi Vũ nên trút giận lên chúng ta?”
Hoắc Thuần suy nghĩ một chút: “Khả năng này rất lớn, chúng ta mau về tìm ông nội, nói chuyện này với ông.”
*
Hoắc Vi Vũ cầm ảnh chụp, đưa cho tên phóng viên một nghìn tệ rồi lên tầng cao nhất.
Ngụy Tịch Phàm dịu dàng ôm eo Lý Nghiên Hiền, ngắm phong cảnh Ninh Xuyên.
“Chồng ơi, em xin lỗi, em đã nghi oan cho anh rồi. Vừa nghe Tiểu Thanh nói anh vào phòng 801, còn ở cùng một cô gái, em liền chạy ngay tới đó.” Lý Nghiên Hiền nũng nịu.
Ngụy Tịch Phàm nhéo mũi Lý Nghiên Hiền: “Em cả tin thật đấy, hôm qua anh đi công tác, sáng vừa về đã nghe Tiểu Trương nói lại.”
“Vậy sao anh không đến phòng 801 tìm em?” Lý Nghiên Hiền làm nũng nói.
“Để cả hai cùng mất mặt sao?” Ngụy Tịch Phàm bất đắc dĩ nói.
“Xin lỗi chồng, là do em quá yêu anh, bây giờ anh giỏi giang như vậy, sự nghiệp thành công, gái đẹp lại vây quanh như nước.” Lý Nghiên Hiền ngọt ngào nói.
“Ngốc quá, anh chỉ yêu mình em thôi, sau này không được làm vậy nữa nhé.”
“Ừm.”
Hoắc Vi Vũ lạnh nhạt nhìn bọn họ, nhếch môi với vẻ coi thường.
Khá khen cho một tên đàn ông thành đạt lại lọc lõi. Con gái rất dễ bị lừa bởi đôi tai, con mắt của mình. Nhưng nếu bị lừa gạt cả đời thì cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Một sự hồ đồ hiếm thấy.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ chua xót, tâm trạng nặng nề như trời chuẩn bị đổ cơn mưa. Cô xoay người, về chỗ làm.
11:30, chuông báo tin nhắn reo lên. Là Cố Hạo Đình gửi đến.
“Tôi đang ở bãi đỗ xe dưới lầu công ty em, cùng ăn cơm trưa đi.”
Câu nói đó là câu trần thuật nhưng lại có vẻ bá đạo.
Hoắc Vi Vũ không trả lời, để điện thoại sang một bên.
“Ầu ầu, mấy cô đoán xem tôi nhìn thấy ai nào?” Một nữ đồng nghiệp phấn khích nhào tới, mắt lóe sáng.
“Thấy ai?”
“Là Cố Hạo Đình, người mà con gái muốn lấy làm chồng nhất. Đẹp trai quá đi, người thật còn đẹp hơn trên ti vi gấp trăm lần.” Đồng nghiệp A nhảy cẫng lên.
“Ở đâu vậy? Ở đâu?”
Đám con gái trong văn phòng ai cũng phấn khích vô cùng, đến chị Lý cũng không ngoại lệ.
“Ở bãi đỗ xe, vẫn đang ở đó.” Đồng nghiệp A vọt tới chỗ cửa sổ.
Mấy người chen nhau ló đầu ra nhìn.
“Woa, dáng đẹp quá, cao lớn, cường tráng, thẳng tắp, tôi yêu anh ấy mất rồi.”
“Không biết là tới đón ai ta? Chẳng lẽ là “chấm” minh tinh nào đó trong công ty chúng ta rồi?” Chị Lý thắc mắc.
“AAA!” Các đồng nghiệp nhao nhao hò hét.
“Là ả hồ ly nào lọt vào mắt xanh của anh ấy vậy? Tôi muốn giết chết ả hồ ly đó, Cố Hạo Đình là của chung.” Đồng nghiệp B mạnh miệng.
“Đúng đó, đúng đó, tôi chưa thấy minh tinh nào xứng với anh ấy hết.”
“Trên giường chắc cũng làm ăn xịn xò nhỉ…”
Hoắc Vi Vũ nghẹn lời.