Chương 349 TÌNH ĐÃ SÂU TẬN TRONG XƯƠNG TỦY, HỎI LÀM SAO CÓ THỂ BUÔNG TAY?
Thân thể ngan ngát hương, thịt da như trăng sáng. Cố Hạo Đình đặt tay lên lưng cô, siết chặt cô vào lòng mình.
Phải làm sao bây giờ? Hắn không nỡ để cô đi.
“Cốc cốc cốc.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Cố Hạo Đình liếc đôi mắt sắc bén về phía cửa, nghiêm giọng nói: “Không được vào.”
Trung tá Thượng không mở cửa vào mà đứng ngoài báo cáo: “Thưa Tư lệnh, Tổng thống đến rồi ạ.”
Cố Hạo Đình chau mày: “Biết rồi, bảo ông ta chờ một lát.”
Hắn cởi chiếc áo sơ mi rộng trên người cô xuống, giúp cô mặc áo ngực, mặc váy rồi kéo khóa phía sau lên.
Sau một chút do dự, cuối cùng hắn vẫn bế cô lên, đi về phía cửa.
Tổng thống đang đứng bên ngoài, nhìn người con gái đang mê man trong vòng tay của Cố Hạo Đình.
Ông ta không nhận ra Hoắc Vi Vũ, đoán chắc không phải là con gái của nhà quan chức lớn.
“Cô ấy vừa uống thuốc, có thể sẽ ngủ mê man một hai hôm như thế này. Tôi đã mua quần áo thay giặt cho cô ấy rồi, cô ấy ghét màu trắng. Bảo bác sĩ túc trực 24/24 đi. Còn nữa, bây giờ tôi sẽ đặt cô ấy lên xe của ông, bao giờ đến chỗ ông, lúc bế cô ấy xuống phải bắt binh sĩ đeo găng tay, không được chạm trực tiếp.” Cố Hạo Đình dặn dò.
“Được, được.” Tổng thống không nhịn được phải nhìn vào người con gái trong lòng Cố Hạo Đình một lần nữa. Rốt cuộc thì cô gái này có chỗ nào đặc biệt vậy?
Cố Hạo Đình bế Hoắc Vi Vũ ra ngoài.
Mai Kính Sơn dẫn theo mấy trăm người lính đang đợi sẵn ở bên ngoài, nhìn chòng chọc vào hắn.
Cố Hạo Đình không thèm nhìn ông ta lấy một cái mà đi thẳng về phía xe của Tổng thống.
Quản gia Tăng mở cửa xe ra, Cố Hạo Đình đặt Hoắc Vi Vũ xuống ghế sau.
Cô đổ người nằm dài trên ghế. Cố Hạo Đình chau mày, mặt hiện rõ vẻ đau lòng.
Hắn cởi áo vest khoác ngoài ra đắp lên người cô rồi đặt xuống trán cô một nụ hôn sâu.
Tổng thống và quản gia Tăng liếc nhìn nhau. Ông ta chưa bao giờ thấy Cố Hạo Đình dịu dàng và chu đáo thế này. Hình như cậu ta yêu cô gái đang hôn mê này cực kì sâu đậm. Bảo sao mà không chịu kết hôn chính trị.
“Hạo Đình, chúng tôi phải đi đây.” Tổng thống nhắc nhở. Bạn đang đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cố Hạo Đình đứng nghiêm trở lại nhưng ánh mắt vẫn không rời Hoắc Vi Vũ trong xe. Hắn không yên tâm, lại dặn dò: “Nếu cô ấy tỉnh thì đừng bắt cô ấy uống thuốc, cô ấy rất ghét phải uống thuốc.”
“Được rồi, cậu yên tâm đi, nếu cô ấy vô tội thì sẽ được thả ra nhanh thôi.” Tổng thống vỗ vai Cố Hạo Đình rồi ngồi lên vị trí ghế lái phụ.
Quản gia Tăng đóng cửa xe phía sau lại rồi lên ghế lái, lái xe rời đi.
Mai Kính Sơn đi tới trước mặt Cố Hạo Đình, chặn ánh mắt của hắn rồi móc mỉa: “Cậu phải cảm ơn tôi đi, cứ giữ con ả đó bên cạnh thì sớm muộn gì cậu cũng đi đời.”
Cố Hạo Đình lia ánh mắt sắc lẻm về phía Mai Kính Sơn, khóe môi cong lên đầy châm chọc: “Ông nên lo thân mình trước đi thì hơn.”
Mai Kính Sơn căm ghét nhất là thái độ ngông cuồng của Cố Hạo Đình. Ông ta cất giọng hả dạ: “Tôi nhất định sẽ bắt con ả kia phải lộ nguyên hình, Cố Hạo Đình, cậu cứ chờ mà đến nhặt xác nó đi!”
Cố Hạo Đình siết chặt nắm đấm, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh.
Nhìn bề ngoài, dường như Thái Sơn có sụp đổ cũng chẳng thể khiến hắn mảy may biến sắc, nhưng trong thâm tâm sớm đã như sóng cuộn biển gầm. Từ xưa đến nay, hắn chưa bao giờ là người bồng bột cả.
“Ông dám làm tổn thương cô ấy, tôi sẽ khiến cả nhà ông cũng chịu cùng cảnh ấy. Đừng tưởng là tôi nói đùa!” Cố Hạo Đình quay người, cương quyết đi vào nhà, chẳng coi mấy câu dọa nạt của Tướng quân Mai ra gì.
Tướng quân Mai tức đến nghiến răng nghiến lợi. Mày đã quan tâm đến con ả kia như thế thì phải biết trước tương lai của mình đi.
Ông ta muốn bắt Cố Hạo Đình phải nếm quả đắng vì dám đối địch với mình.
Mai Kính Sơn quay người nói với phụ tá: “Đi, đến chỗ Tổng thống.”