Ngài Cố Thân Mến!

Chương 400: - Chương 400



Chương 400 TIỂU VŨ, CÔ CHẮC CHẮN PHẢI CƯỚI TƯ LỆNH, TÔI BẬT HACK CHO CÔ!

Hoắc Thuần mở QQ của mình ra đưa cho Hoắc Vi Vũ xem: “Nhìn đi, đây là ảnh tôi chụp vào hôm ba cô qua đời, chỗ này là bệnh viện quân khu, ba cô được Cố Hạo Đình đưa tới.”

Hoắc Vi Vũ chau mày, trong mắt ánh lên vẻ hoài nghi.

Cố Hạo Đình nói không biết chuyện này cơ mà, sao có thể đưa ba cô vào bệnh viện được chứ?

Cô cầm điện thoại của Hoắc Thuần để xem, ảnh được chụp vào buổi tối.

Cố Hạo Đình dựa lưng vào xe, đứng dưới đèn đường, đỉnh đầu được bao phủ trong một vầng sáng nhạt. Hắn kẹp điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa, cau mày nhìn chằm chằm bệnh viện trước mặt với vẻ đăm chiêu.

Chỉ một động tác bình thường, một trạng thái tĩnh của người đàn ông này thôi đã đủ đẹp đến điên đảo chúng sinh rồi.

Tiêu đề bài đăng của Hoắc Thuần ngày đó là: “Gặp được nam thần, đẹp đến mức nhỏ nước miếng, muốn ‘rụng trứng’ quá đi.”

Thời gian là 10 giờ đêm ngày 19 tháng 8. Đó là sinh nhật của Hoắc Vi Vũ, cũng là ngày mà cô ngồi máy bay bỏ đi.

Đáy lòng Hoắc Vi Vũ thắt lại đau đớn như trúng độc, nỗi xót xa tràn vào mạch máu khiến đầu cô vang lên ong ong.

Tham Khảo Thêm:  Chương 1192

Chẳng lẽ Cố Hạo Đình thực sự lừa cô sao?

Hoắc Vi Vũ không biết mình đã về văn phòng như thế nào. Cô nằm úp xuống bàn, nhìn đăm đăm máy tính nhưng chẳng có thứ gì lọt vào tầm mắt.

Đúng là Cố Hạo Đình có chuyện gạt cô. Mà nguyên nhân của chuyện này… có lẽ thực sự là vì hắn đã ép ba cô đến chết.

Lúc này, đầu óc cô rối hệt tơ vò.

Thấy sắc mặt Hoắc Vi Vũ tái nhợt đi, Hoắc Thuần hả hê lắm. Cô ả gọi một cú điện thoại: “Mẹ à, con nói với mẹ cái này nhé, mẹ có nhớ cái hôm bác được đưa vào bệnh viện không?”

“Sao rồi? Con khốn kia biết nhà chúng ta giết chết ba nó rồi à?” Tần Diệu Ni lo lắng hỏi.

“Không phải đâu. Hôm đó con chụp được một bức ảnh của Cố Hạo Đình mà đúng không? Bây giờ có tác dụng rồi. Con vừa nói với Hoắc Vi Vũ là Cố Hạo Đình ép chết ba của nó, hình như nó tin rồi. Mẹ con mình sắp có kịch hay để xem. Ha ha.” Hoắc Thuần vui như mở cờ trong bụng, còn có cảm giác nhẹ nhõm thư thái.

“Ôi trời, con ơi là con, mẹ con mình đừng nhúng tay vào chuyện này nữa. Con đổ cho ai thì đổ, chứ sao lại đổ cho Cố Hạo Đình? Hắn đâu phải là đồ vô dụng? Hắn mà điều tra ra việc mẹ con mình làm ba của Hoắc Vi Vũ tức chết thì chúng ta sống không bằng chết đâu con.” Tần Diệu Ni lo ngay ngáy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 120: 120: Gửi Thư

“Dào ôi, mẹ sợ cái gì? Thím Hoàng biết rõ mọi chuyện thì đã về quê từ lâu rồi, bà ta còn cầm tiền của mẹ con mình, không dám nói lung tung đâu. Bác tức chết chứ có phải mẹ con mình hạ độc đâu? Mẹ con mình nhất quyết không nhận thì ai làm gì được. Thôi, con không nghe mẹ nói nữa đâu. Bây giờ con phải đi ăn với giám đốc công ty sản xuất phim đây. Lần này con diễn vai nữ chính, chắc chắn là sẽ nổi như cồn!” Hoắc Thuần vui vẻ nói xong thì đi vào thang máy.

Lý Nghiên Hiền đi từ đầu hành lang tới, nhìn theo hướng Hoắc Thuần biến mất bằng ánh nhìn nham hiểm.

Vietwriter.vn

Loại người như cô mà cũng mong được nổi tiếng ấy à? Đừng có mơ!

Lý Nghiên Hiền gọi một cuộc điện thoại: “Thám tử Lý à? Điều tra cho tôi một người được gọi là thím Hoàng, từng làm người giúp việc trong nhà giám đốc quân khu. Tôi muốn có địa chỉ cụ thể của bà ấy.”

Hoắc Vi Vũ đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy Lý Nghiên Hiền thì hơi sững ra. Sao vợ của ông chủ lại ở đây vậy?

Lý Nghiên Hiền bước tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, mỉm cười: “Tiểu Vũ à, cô giúp tôi việc này. Sau khi xong chuyện tôi sẽ tặng cho cô một món quà lớn. Tôi cam đoan đó là thứ mà cô đã ao ước từ lâu.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 25-2: (2): Anh hai, cho em mượn đùi của anh nhé

Hoắc Vi Vũ hơi kinh ngạc khi nghe Lý Nghiên Hiền nói vậy. Món quà lớn mà cô ao ước từ lâu? Là cái gì vậy? Dù là cái gì thì cô vẫn phải giữ thái độ lịch sự.

Hoắc Vi Vũ gật đầu, tỏ vẻ sẵn sàng giải quyết việc chung: “Xin phu nhân cứ sai bảo ạ.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.