Hắn chào hỏi rồi ngồi xuống. Trong lúc trò chuyện Dương Bách Xuyên mới biết ba người chờ mình ở bên ngoài hang động suốt ba ngày mà không thấy mình ra ngoài, cho nên mới vào hang động tìm mình.
Dương Bách Xuyên rất cảm động, điều này chứng tỏ ba người họ coi mình là anh em bạn bè.
Sau khi ba người vào đây, vợ chồng Bạch Khởi không hề làm khó, ngược lại còn mang linh quả và rượu Khỉ cho bọn họ ăn uống trong lúc chờ Dương Bách Xuyên tỉnh lại, lần này chờ ròng rã sáu ngày.
Cho tới ngày hôm nay, trước sau tổng cộng mười ngày Dương Bách Xuyên mới tỉnh lại.
Tu chân không có năm tháng. Tu vi của Dương Bách Xuyên càng cao, câu này càng thể hiện rõ, chính hắn cũng cảm nhận được. Chỉ luyện hóa nước Sinh Mệnh trong cơ thể vượn trắng con mà, thời gian bên ngoài đã trôi qua mười ngày.
Khi bốn người đang uống rượu Khỉ, vợ chồng Bạch Khởi bế con mình đi tới.
Dương Bách Xuyên thấy cặp vượn trắng con đã mở mắt, con ngươi màu vàng lấp lánh. Lông máu vẫn màu trắng xám, thân nhỏ như mèo con. Nhưng Dương Bách Xuyên tin rằng dưới sự chăm sóc của vợ chồng Bạch Khởi, vượn con sẽ lớn rất nhanh.
Sau khi vợ chồng Bạch Khởi đi tới bên cạnh Dương Bách Xuyên, hai bé vượn trắng cứ mải miết nhìn hắn, móng vuốt nhỏ duỗi ra, miệng kêu ê a, muốn nhào vào lòng Dương Bách Xuyên.
Dương Bách Xuyên cười ha hả, đứng dậy ôm hai đứa bé vào lòng. Hắn không hề bất ngờ khi thấy cặp vượn trắng con thân thiết với mình, bởi vì trong cơ thể chúng có chân khí và nước Sinh Mệnh của hắn.
Bạch Khởi và phu nhân Bạch Tố đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên nói với Dương Bách Xuyên: “Dương huynh đệ, Bạch Khởi có một thỉnh cầu không biết có nên nói ra hay không.”
Dương Bách Xuyên vừa chơi với vượn con vừa nói: “Ngươi cứ nói thoải mái.”
“Ta muốn kết nghĩa với Dương huynh đệ, chẳng hay ngươi có bằng lòng không?” Dứt lời Bạch Khởi nhìn Dương Bách Xuyên.
“Kết nghĩa?” Dương Bách Xuyên sững sờ, không ngờ Bạch Khởi lại nói như vậy, mãi lâu sau vẫn không lên tiếng.
Thấy Dương Bách Xuyên không đáp lời, Bạch Khởi thở dài hỏi: “Lẽ nào Dương huynh đệ coi thường Bạch mỗ là Yêu tộc? Hay là trong mắt Dương huynh đệ, Bạch mỗ chỉ là súc sinh?”
Câu này vừa thốt ra, bầu không khí trong đại điện lập tức lạnh đi vài độ, làm cho ba người tiểu hòa thượng lúng túng mất tự nhiên.
Tất nhiên không phải là Dương Bách Xuyên coi thường Bạch Khởi là Yêu tộc, mà là hắn hơi mơ hồ nên mới ngây ra. Sau khi hoàn hồn, hắn vội vàng lên tiếng: ” Bạch… Bạch đại ca hiểu lầm rồi, chẳng qua là đệ cảm thấy hạnh phúc đến quá bất ngờ, ha ha!
Có thể kết nghĩa với Bạch đại ca, đệ cầu còn không được. Đệ còn sợ huynh để ý chuyện đệ là Nhân tộc ấy chứ. Vậy thì chúng đệ kết nghĩa đi! Đệ không phải người của Sơn Hải Giới, không kỳ thị chủng tộc. Không giấu gì Bạch đại ca, đệ còn có người bạn vô cùng quan trọng cũng là Yêu tộc, vì vậy đệ tuyệt đối không có quan niệm coi thường Yêu tộc, huynh đừng nghĩ nhiều.”
Dương Bách Xuyên tìm hiểu sách cổ, biết rằng kết nghĩa là tập tục xã giao của người Hán, vốn là lễ chào trưởng bối của con em hai gia đình thân thiết nhiều đời. Ngày xưa đây cũng là tên gọi khác của huynh đệ kết nghĩa khác họ.
Sau này kết nghĩa còn chỉ bạn tri âm, bạn bè vào sinh ra tử, bạn vong niên…
Dương Bách Xuyên không biết Bạch Khởi nói kết nghĩa là chỉ loại nào.
Là kết giao tình nhân – yêu, hay là ân tình?
Không đúng, hẳn là giao tình duyên phận!
Dù sao cũng là chuyện tốt, Dương Bách Xuyên cảm thấy Bạch Khởi đề cập đến chuyện này chứng tỏ người ta có lòng.
Bạch Khởi là Yêu tộc, người ta ngang tầm Kim Đan kỳ đại viên mãn của Nhân tộc, chỉ thiếu chút nữa thôi là thành cao thủ Nguyên Anh kỳ.
Vì vậy nói đúng ra thì Bạch Khởi hạ mình kết giao với hắn tức là người ta coi trọng hắn.
Vả lại Dương Bách Xuyên là người Trung Quốc, không có quan niệm “Nhân tộc và Yêu tộc như nước với lửa” của người Sơn Hải Giới. Hắn chịu ảnh hưởng từ sư phụ Vân Thiên Tà, sinh linh vạn vật trên thế gian bước vào tu chân đều bình đẳng.
Hắn không kỳ thị giống loài.
Bạch Khởi nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, cuối cùng cũng nở nụ cười, thoải mái nói: “Tốt lắm, Bạch Khởi này được kết nghĩa với đệ chính là phúc của huynh, cũng là phúc của cả nhà huynh. Chúng ta kết nghĩa huynh đệ thôi!”
“Vâng, cầu còn không được! Có thể kết nghĩa với Bạch đại ca cũng là niềm vinh hạnh của đệ.” Dương Bách Xuyên rất vui.
Đây là người bạn đầu tiên, cũng là huynh đệ đầu tiên của hắn sau khi đến Sơn Hải Giới, không ngờ lại là Yêu tộc.
Yêu tộc còn hợp cạ với Dương Bách Xuyên hơn Nhân tộc. Yêu tộc thẳng thắn hào sảng, thường không mưu mô.
Hai người lập tức quỳ xuống, quay mặt ra cửa đại điện. Giữa trán Bạch Khởi xuất hiện một giọt máu, hắn chỉ tay lên trời nói: “Thiên đạo trên cao! Hôm nay, vượn trắng Bạch Khởi thuộc Yêu tộc và Dương Bách Xuyên thuộc Nhân tộc kết nghĩa huynh đệ. Sau này trên con đường tu hành có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cùng hội cùng thuyền không bao giờ rời bỏ. Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt.”
Dương Bách Xuyên cũng ép ra một giọt máu ở giữa trán, giơ tay chỉ lên trời thề: “Thiên đạo trên cao! Hôm nay, Dương Bách Xuyên thuộc Nhân tộc và vượn trắng Bạch Khởi thuộc Yêu tộc kết nghĩa huynh đệ. Sau này trên con đường tu hành có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, cùng hội cùng thuyền không bao giờ rời bỏ. Nếu trái lời thề, trời tru đất diệt.”
Hai người thề với trời, hai giọt máu lóe sáng rồi dụng hợp vào nhau, nháy mắt biến thành sương máu xuất hiện giữa không trung rồi biết mất giữa đất trời.
Đến đây lời thề thiên đạo đã thành công.
Dương Bách Xuyên chợt cảm thấy cõi lòng chấn động, hắn biết đây là thiên đạo đã chấp nhận lời thề của hắn và Bạch Khởi.
“Hiền đệ!”
“Đại ca!”
“Ha ha ha!”
Hai người nhìn nhau, cùng cất tiếng cười sang sảng. Một người một vượn trắng, một bàn tay lớn một bàn tay nhỏ nắm chặt.
Giờ đây Dương Bách Xuyên đã có một huynh đệ kết nghĩa ở Sơn Hải Giới là vượn trắng thuộc Yêu tộc có tu vi Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Tiếp theo, phu nhân của Bạch Khởi là Bạch Tố đi tới, trịnh trọng hành lễ với Dương Bách Xuyên: “Thiếp chúc mừng tiểu thúc và phu quân.”
Lần này Dương Bách Xuyên đáp lễ rất trịnh trọng. Hiện tại hắn và Bạch Khởi đã kết nghĩa huynh đệ, đương nhiên phải nghiêm túc hành lễ với Bạch Tố.
“Tiểu đệ bái kiến tẩu tẩu!” Dương Bách Xuyên vừa nói vừa cung kính hành lễ với Bạch Tố.
“Tiểu thúc mau đứng dậy đi!” Bạch Tố thản nhiên nhận một bái của Dương Bách Xuyên.
Sau đó, anh em Gia Cát và tiểu hòa thượng cũng chúc mừng Bạch Khởi.
Bốn người và gia đình Bạch Khởi ngồi xuống uống rượu nói chuyện.