Hai người ra khỏi văn phòng, lúc vào thang máy Triệu Nam chợt nói: “Còn mười ngày nữa là mừng thọ ông nội em. Đến lúc đó em hi vọng anh có thể về cùng em được chứ?”
“Có gì mà không được? Vừa hay anh cũng muốn đi Yên Kinh một chuyến.” Dương Bách Xuyên mừng thầm, anh biết đối phương đã hoàn toàn tiếp nhận mình. Chuyến đi này chẳng phải là gặp phụ huynh sao?
Triệu Nam nhoẻn miệng cười. Thật ra cô ấy phát hiện mình đã thích Dương Bách Xuyên, trong lòng trào dâng nỗi kích động. Thật sự không phải vì Dương Bách Xuyên đã giúp cô, mà là cô không nhìn thấu người đàn ông này, từ tò mò chuyển thành thích.
Sau khi ra khỏi công ty, Dương Bách Xuyên lái xe của mình. Hai người đang định đi ăn cơm thì điện thoại của Triệu Nam đột ngột đổ chuông.
Dương Bách Xuyên không cố ý nghe, anh chỉ thấy sau khi Triệu Nam nhận cuộc gọi, sắc mặt cô ấy trở nên kỳ lạ, tiếp đó là vừa tức vừa giận, dở khóc dở cười.
Triệu Nam cúp máy, sau đó gượng cười nói với Dương Bách Xuyên: “Đến đồn cảnh sát trước đã, anh họ em bị bắt.”
“Triệu Vũ Linh? Bị bắt về đồn?” Dương Bách Xuyên cũng vô cùng kinh ngạc. Đường đường là cậu chủ nhà họ Triệu thế gia võ cổ ở Yên Kinh, sao lại bị bắt về đồn cảnh sát?
Anh hỏi ngay: “Phạm tội gì?”
Triệu Nam đỏ mặt ngượng ngùng, lúng túng nói: “Cảnh sát nói… là vì mua dâm.”
“Mua dâm?” Dương Bách Xuyên ngạc nhiên quá đỗi. Chẳng phải là chơi gái sao, Triệu Nam nói hơi hàm súc một chút. Sau đó, một ý nghĩ lóe lên trong đầu, anh nhớ tới đan Tinh Long mà mình tặng cho ba con Triệu Vũ Linh.
Đột nhiên Dương Bách Xuyên rất muốn cười to, nhưng Triệu Nam ngồi bên cạnh nên anh đành nhịn lại.
Anh đoán nhất định là Triệu Vũ Linh đã uống đan Tinh Long nên mới ấy ấy, ha ha ha!
Không thể để cho Triệu Nam biết công hiệu của đan Tinh Long mà anh đưa cho ba con Triệu Vũ Linh được, chuyện này phải cẩn thận.
Dương Bách Xuyên vừa lái xe vừa suy nghĩ miên man, càng nghĩ đến cảnh Triệu Vũ Linh uống đan Tinh Long thì anh càng buồn cười, ngồi trong xe nhịn cười đến là khó chịu.
Thấy dáng vẻ của Dương Bách Xuyên hơi lạ, mặt mày đỏ bừng lên, Triệu Nam không kìm được hỏi: “Anh bị làm sao thế?”
“À, không sao, không sao. Anh đang nghĩ tại sao anh họ của em lại bị bắt.”
Dương Bách Xuyên vội vàng nói lảng sang chuyện khác.
Nghe anh nói vậy, Triệu Nam nhớ lại những lời cảnh sát nói trong điện thoại hồi nãy, cảm thấy cực kỳ mất mặt.
Hơn hai mươi phút sau, xe đến đồn cảnh sát, hai người xuống xe đi nộp tiền bảo lãnh.
Sau khi trình bày mục đích đến đây, một cảnh sát trung niên nói: “Hai người là gì của Triệu Vũ Linh?”
Mặt Triệu Nam đỏ bừng, cô ấy đâu thể nói mình là em gái đúng không? Chuyện này mà đồn ra ngoài thì mất mặt quá chừng. Hơn nữa trong điện thoại cảnh sát đã nói là liên lạc với bạn.
Tất nhiên là Dương Bách Xuyên nhìn ra Triệu Nam xấu hổ, bèn bước lên trả lời: “Chúng tôi là bạn của Triệu Vũ Linh.”
Chú cảnh sát kiểm tra thân phận của Dương Bách Xuyên, sau đó bảo anh ký tên nộp tiền phạt, cuối cùng lộ vẻ mặt kỳ lạ nói: “Người bạn kia của cô cậu thật sự… quá sung mãn.”