Sau khi Dương Bách Xuyên nói xong, anh nhìn Ngọ Mặc và Kiều Phúc.
Hai người nhìn nhau đồng thanh nói: “Ngài đã nghiêm túc như vậy thì chúng tôi có thể chia sẻ những phiền muộn và bảo vệ biệt thự cho ngài, đó là phúc khí của chúng tôi, ngài cứ yên tâm, có chúng tôi cùng ngài sẽ cùng nhau bảo vệ an toàn cho mọi người trong biệt thự này.”
Câu trả lời của cả hai khiến Dương Bách Xuyên rất hài lòng.
Lúc này, Kiều Phúc vẫn còn do dự muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Dương Bách Xuyên cau mày nói: “Kiều Phúc có chuyện muốn nói thì nói nhanh đi, tuy ba người trên danh nghĩa là người hầu dưới quyền của tôi, nhưng trong lòng tôi chưa bao giờ coi các ngươi là người hầu cả. Tôi vẫn coi các người như người một nhà mà.”
Nghe những lời của Dương Bác Xuyên, Kiều Phúc và hai người nọ người đều vô cùng cảm động, cả ba người đều thẳng thắn cho rằng họ chỉ là những người hầu thấp hèn trong thời cổ đại.
Kiều Phúc là người nhà, chị em họ Ngô là đào hát, trong xã hội phong kiến cổ đại, họ là tầng lớp tồn tại thấp nhất.
Đã bao giờ nghe chủ nói với những người hầu như thế này chưa?
Lời nói của Dương Bách Xuyên không phải là mệnh lệnh, mà là giọng điệu thương lượng.
Anh lại nói ra câu xem họ như người một nào, cái này làm sao có thể không làm cho ba người họ cảm động cho được?
Dù sống từ thời Bắc Tống đến nay đều là ba con ma tám trăm năm tuổi nên tâm tư của họ vẫn là của người xưa.
Nghe Dương Bách Xuyên nói xong, ba người quỳ trên mặt đất nói: “Chủ nhân thật nhân từ, ba người chúng tôi khó có thể báo đáp, tương lai chúng tôi sẽ là ma của nhà họ Dương. Đời đời kiếp kiếp đều nguyện ý phụng mệnh chủ nhân, có trời cao chứng giám.”
Dương Bách Xuyên không ngờ rằng anh chỉ quan tâm đến ba người bọn họ và nói mấy câu là người một nhà thôi mà ba người lại có phản ứng lớn như vậy, nhưng anh cũng đã nói những gì mình đã nói trước đó, anh thật sự đã coi ba người bọn họ là người nhà của mình rồi.
Điều này thật tốt, ngược lại anh có được lòng trung thành của ba người bọn họ, có thể coi là niềm vui bất ngờ, từ nay về sau nếu có chuyện gì trọng yếu, anh có thể yên tâm giao cho ba người họ làm cùng nhau.
“Đừng nghiêm trọng quá mau đứng lên đi.” Anh bảo ba người họ đứng dậy.
Cuối cùng Kiều Phúc nói: ‘Thưa ngài, tôi muốn nói chuyện về hai linh thú của ngài. Chúng lần lượt thức tỉnh vào đêm ngài rời đi, nhưng sau khi tỉnh dậy… Sau khi tỉnh dậy, con chồn nhỏ không biết chúng ta, nhưng nó vẫn hung hăng tấn công chúng tôi.
Cũng may là các linh thú của ngài giao tiếp được với các linh hồn, sau khi chúng tôi giải thích ba người chúng tôi là người hầu của ngài, chúng nó mới không tấn công chúng tôi nữa. Tuy nhiên chồn nhỏ đã mọc ra móng vuốt sắc bén đào một cái động lớn trong căn phòng bí mật, đào thẳng xuống thành một ngôi mộ có độ sâu ba mươi mét.
Sau đó, bầy khỉ cũng theo vào trong ngôi mộ lớn, khả năng ngoại cảm của chồn nhỏ dường như đã tìm thấy thứ gì đó trong ngôi mộ chính, nên hai ngày qua hình như nó vẫn đang đào ngôi mộ chính thì phải.
Thưa ngài, ngài nói rằng tình trạng của ngôi mộ chính là không rõ và rất nguy hiểm, vì vậy ba người chúng tôi đã đến thuyết phục chồn nhỏ không nên đào loạn lên như vậy, để tránh nguy hiểm, không khuyên can cũng được, khuyên can một chút cũng không sao, vì cả ba chúng tôi đều bị chồn nhỏ tóm được, thưa ngài, nhìn cánh tay của tôi đi, xem nó bị chồn nhỏ làm ra thành hình dạng gì đây này.”
Nghe lời Kiều Phúc nói, Dương Bách Xuyên nhìn thấy những đường đen trên mặt anh ta, nhìn thấy hai cánh tay của Kiều Phúc và đau buồn đều là những vết xước dài, với thể xác tinh thần của Kiêu Phúc nên vết thương vẫn chưa hồi phục.