“Một vị y sư Linh Thiền Yểm ở Miêu Cương. Bốn mươi năm trước bần đạo may mắn được nhìn thấy thuật châm cứu của Mai sư thái một lần, rất giống thuật châm cứu của cậu. Cả hai đều âm dương rõ ràng, ngũ hành tương sinh, đâm châm thành pháp trận. Hồi ấy trong giới võ cổ, Mai sư thái có danh xưng là Y Tiên, dùng bản lĩnh châm cứu cứu được vô số người, thần kỳ vô cùng. Chỉ tiếc là bà ấy đã mất tung mất tích mấy chục năm.”
Vương Huyền Cơ cảm thán.
Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Thuật châm cứu của cháu có tên Châm m Dương Ngũ Hành, là truyền thừa sư môn, không liên quan gì đến Mai sư thái.”
Vương Huyền Cơ gật đầu: “Cũng đúng. Nghe nói Mai sư thái chỉ có thể thực hiện chín châm trong một hơi thở, nhưng tôi thấy cậu thực hiện những mười tám châm, hơn nữa còn nhẹ nhàng như bỡn. E là cho dù Mai sư thái còn tại thế cũng không bằng cậu.”
“Ngài làm cháu giảm thọ mất. Y thuật rất uyên thâm, cháu cũng chỉ học được chút ít thôi.”
“Cậu khiêm tốn quá. Với thuật châm cứu này, cậu chính là Y Tiên thời nay.”
Vương Huyền Cơ khen ngợi làm Dương Bách Xuyên đỏ mặt. Lúc này, Vương Kiêm Gia ở bên cạnh mừng rỡ reo lên: “Ông hai ơi, mạch đập của ba cháu ổn định rồi này!”
Cô vừa cất lời, tất cả mọi người đều nhìn vào màn hình y tế bên cạnh giường, ai nấy đều nở nụ cười.
Dương Bách Xuyên thầm nói trong lòng: “Vui gì chứ! Anh đây hao tổn lượng lớn chân khí đó, tưởng đùa à?”
Anh nắm rõ tình trạng sức khỏe của ông cụ Vương hơn mọi người, Châm m Dương Ngũ Hành có thể kéo ông cụ Vương từ cánh cửa địa ngục trở về.
Bốn anh em nhà họ Vương hết sức cảm kích Dương Bách Xuyên, trong đó Vương Mộ Sinh là người vui vẻ nhất, nét mặt tràn đầy tự hào cứ như Dương Bách Xuyên là con trai mình vậy. Ông ta cảm thấy tự hào về Dương Bách Xuyên.
Sau đó mấy người ra khỏi phòng. Vốn dĩ Dương Bách Xuyên muốn đi chúc thọ ông nội của Triệu Nam, nhưng người nhà họ Vương nhất quyết không chịu. Lý Gia đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, không muốn để Dương Bách Xuyên đi sớm, đâu cần vội vàng một chốc một lát.
Vương Mộ Sinh lên tiếng: “Ăn xong chú sẽ cho xe chở cháu đi.”
Dương Bách Xuyên và Độc Cô Vô Tình đành phải ở lại nhà họ Vương ăn trưa rồi mới rời đi, vẫn là Vương Tông Nhân lái xe đưa hai người đến nhà họ Triệu.
…
Trong phòng khách nhà họ Vương, sau khi Dương Bách Xuyên rời đi, Vương Huyền Cơ vừa nhìn bốn anh em nhà họ Vương vừa nghiêm túc nói: “Mấy đứa đã nghe thấy rồi đấy, sau này phải giữ gìn quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Bách Xuyên thật tốt, nhà họ Vương có thể hưng thịnh phồn vinh hay không đều phụ thuộc vào Dương Bách Xuyên. Còn nữa, cơ duyên của Tông Nhân ở chỗ Dương Bách Xuyên.
Ban đầu ta cứ tưởng cơ duyên của Tông Nhân nằm ở hồ Thần Long. Đến hôm nay Dương Bách Xuyên xuất hiện, ta mới biết cơ duyên của nó ở chỗ Dương Bách Xuyên. Bên hồ Thần Long thì không chắc chắn lắm, nhưng chỗ Dương Bách Xuyên thì chắc chắn là cơ duyên của Tông Nhi.
Có Mộ Sinh ở đây, ta tin rằng quan hệ giữa nhà họ Vương và Dương Bách Xuyên có thể duy trì tốt. Chỉ cần không trái với nguyên tắc thì các cháu hãy dốc hết sức giúp đỡ cậu ấy trong khả năng cho phép, chắc chắn là nhận lại sẽ nhiều hơn cho đi. Ta không thể nán lại Yên Kinh lâu, một thời gian nữa sẽ đi, các cháu hãy tự thu xếp ổn thỏa.”
Bốn anh em nhà họ Vương cực kỳ coi trọng lời nói của ông hai, ai nấy đều nhìn sang Vương Mộ Sinh, bởi vì thật ra hiện tại ông ta là người cầm lái nhà họ Vương.
Vương Mộ Sinh đáp lời: “Cứ chân thành kết giao là được.”