Sau đó là trận kế tiếp…
Dương Bách Xuyên không có hứng thú với thi đấu chiêu thức võ công, chỉ xem cho có thôi, anh không thấy xuất hiện người nào đáng kinh ngạc.
Anh dùng linh thức kiểm tra xem thiên phú của người đấu võ có phải là thiên phú tu chân có kinh nghiệm hay không. Nếu thấy ai có linh căn, anh không ngại thu làm đệ tử Vân Môn.
Nhưng tiếc là trên đời này có rất ít thiên tài, trong tám trận đấu liên tiếp chỉ toàn người bình thường.
Đến trận thứ chín, giọng nói của Ngô Nam vang lên: “Trận thứ chín, Vương Tông Nhân đánh với Diệp Sở.”
Lúc này Dương Bách Xuyên lập tức ngẩng đầu nhìn võ đài. Trận đấu của đồ đệ mình, anh không thể không quan tâm.
Vương Tông Nhân là Luyện Khí kỳ tầng một, là newbie tu chân mới nhập môn. Trong khi Diệp Sở là con em thế gia võ cổ. Chủ nhà họ Diệp là Diệp Tái Thiên và một trưởng lão đã bị Dương Bách Xuyên giết chết, nhưng nhà họ Diệp vẫn còn một người đức cao vọng trọng khác bị thương nặng chưa chết, vì vậy nhà họ Diệp vẫn còn tồn tại.
Trong mắt Dương Bách Xuyên, Diệp Sở là Ám Kình tầng hai, mà Vương Tông Nhân là Luyện Khí kỳ tầng một tương đương với Ám Kình tầng một. Nếu hai bên không chênh nhau quá ba tầng thì vẫn hợp quy tắc đấu võ.
Trong mắt người ngoài, Vương Tông Nhân chắc chắn sẽ thua trận này. Nhưng Dương Bách Xuyên vẫn có lòng tin với Vương Tông Nhân. Người tu chân mạnh hơn võ cổ giả rất nhiều, huống chi Vương Tông Nhân tu luyện Vạn Tượng Công và Đại Nhật Kinh Lôi Kiếm Pháp, từng được Lục Tuyết Hi dạy dỗ, hẳn là sẽ không thua.
Sau khi trận đấu bắt đầu, Diệp Sở cầm đao, biểu cảm giận dữ. Anh ta hận không thể ăn thịt uống máu người Vân Môn, sát khí ngùn ngụt. Trên võ đài, xuất hiện cảm xúc này là chuyện quá bình thường. Diệp Sở muốn giết chết Vương Tông Nhân.
Đối phương có kiếm, đương nhiên Vương Tông Nhân sẽ không chịu thiệt.
Độc Cô Hối ở dưới võ đài nói với Vương Tông Nhân: “Sư đệ nhận kiếm này, đừng để sư phụ mất mặt.” Độc Cô Hối vừa nói vừa ném kiếm của mình cho Vương Tông Nhân.
Vương Tông Nhân có tính tình trầm lặng nhưng nội tâm cứng cỏi. Cậu ta nhận kiếm, gật đầu với Độc Cô Hối, sau đó nhìn sư phụ Dương Bách Xuyên trên bục, cõi lòng kiên định: “Mình sẽ không để cho sư phụ mất mặt.”
Thiên phú của cậu ta không tốt bằng sư huynh Độc Cô Hối nên trước giờ tu luyện rất chăm chỉ. Vương Tông Nhân luôn khắc ghi lời của hộ pháp Vân Môn – trưởng lão Lục Tuyết Hi trong lòng: cần cù bù thông minh.
Hàng ngày Vương Tông Nhân khổ luyện Đại Nhật Như Lôi Kiếm, đến nay đã chút thành tựu. Trong trận đấu này, cậu ta hừng hực ý chí chiến đấu.
“Nhãi ranh Vân Môn, hôm nay tao phải giết mày!” Diệp Sở nhỏ giọng nói với Vương Tông Nhân, giọng nói tràn ngập sát ý.
“Cẩn thận gãy lưỡi đấy, tao giết mày dễ như trở bàn tay!” Vương Tông Nhân không chịu lép vế.
Hai người cãi nhau, âm lượng chỉ đủ cho cả hai nghe thấy.
Sau khi Ngô Nam hô bắt đầu, Diệp Sở đâm kiếm về phía Vương Tông Nhân, khiến Vương Tông Nhân vội vàng giơ kiếm đỡ.
Keng!
Trong cuộc đụng độ đầu tiên, Vương Tông Nhân bị một kiếm của Diệp Sở đẩy lùi về sau một bước.
Từ một kích này, Dương Bách Xuyên nhìn ra nền tảng của Vương Tông Nhân vững chắc, so về sức mạnh thì cậu ta cũng chỉ yếu hơn Diệp Sở một chút xíu.
Vì vậy, muốn thắng thì phải xem chiêu thức của ai mạnh hơn, như thế mới có thể phân thắng bại.