Vương Tông Nhân cảm thấy áp lực. Cậu ta là người đầu tiên trong Vân Môn xuất chiến, hơn nữa đây là lần đầu tiên Vân Môn tham gia đại hội võ cổ, sư phụ và sáu Tiên Thiên đang ở trên bục cao. Lúc này trong đầu cậu ta chỉ có một ý nghĩ là trận đấu này chỉ được thắng không được thua, không thể làm Vân Môn và sư phụ mất mặt.
Cuộc đụng độ đầu tiên hơi vội vàng, hơn nữa Vương Tông Nhân thiếu kinh nghiệm chiến đấu nên hơi chật vật.
Lúc này thấy Diệp Sở nhếch môi cười gằn, Vương Tông Nhân bùng lên lửa giận.
Ngay sau đó, kiếm thứ hai của Diệp Sở đã lao tới, Vương Tông Nhân lại đỡ chiêu.
Keng keng keng!
Một kiếm ba chiêu, Vương Tông Nhân rơi vào thế bị động, lòng hơi hoảng loạn.
Hoảng loạn trong lúc thi đấu chính là sơ hở. Diệp Sở nắm bắt cơ hội, mũi kiếm thứ hai đâm vào cổ Vương Tông Nhân.
Lần này Dương Bách Xuyên ngồi trên bục cao cũng căng thẳng.
Lúc này Nguyên Thần Tử người thành phố Thanh cười trên nỗi đau của người khác: “Dương tiên sinh, xem ra đệ tử Vân Môn các cậu sắp thua rồi.”
Dương Bách Xuyên dữ dằn trợn mắt lườm Nguyên Thần Tử, im lặng không lên tiếng. Anh chăm chú nhìn võ đài, tay dùng lực bẻ một mảng đá trên ghế rồi giữ trong lòng bàn tay, chuẩn bị ra tay cứu giúp nếu Vương Tông Nhân gặp nguy hiểm. Anh không quan tâm quy tắc gì đó, chỉ cần Vương Tông Nhân không bị thương là được.
Khi thấy Vương Tông Nhân không kịp né tránh, kiếm của Diệp Sở sắp đâm vào cổ cậu ta, Dương Bách Xuyên vốn định ra tay, nhưng vừa dồn lực vào tay bỗng dừng lại. Hai mắt chợt sáng ngời, anh thầm nghĩ: “Thì ra thằng nhóc thúi này không ngốc.”
Lúc này, Vương Tông Nhân chợt xoay người, dùng bả vai đụng vào kiếm của Diệp Sở như đã tính toán trước. Sau đó, mọi người nghe thấy Vương Tông Nhân hô to: “Đại Nhật Như Lôi Kiếm, Nhật Xuất Vân Tiêu, chém!”
Mọi người nhìn thấy Diệp Sở đâm trúng vai Vương Tông Nhân, máu lập tức chảy ra.
Nhưng cùng lúc đó, Vương Tông Nhân gằn giọng hô to “Đại Nhật Như Lôi Kiếm, Nhật Xuất Vân Tiêu”.
Sau đó, mọi người thấy thanh kiếm trong tay Vương Tông Nhân nháy mắt hóa thành hàng trăm hàng nghìn thanh kiếm, bóng kiếm lắc lư rợp trời, nhìn từ xa giống như mặt trời chói mắt.
Bóng kiếm lấp lóe trên võ đài, lại thêm ánh nắng chiếu rọi khiến mọi người không thể nhìn thấy trận đấu giữa hai người.
Chỉ nghe thấy một tiếng “keng”, hình như là kiếm của ai đó bị đối phương chặt gãy.
“Á!” Tiếp đó là tiếng hét thảm thiết vang lên.
Bóng kiếm tan biến, mọi người trợn tròn mắt.
Giữa võ đài, Vương Tông Nhân cầm trường kiếm, trên vai xuất hiện một lỗ máu, máu chảy ròng ròng nhưng nụ cười nở trên gương mặt.
Diệp Sở thì sao?
Cánh tay cầm kiếm rơi trên mặt đất, hóa ra anh ta bị Vương Tông Nhân chặt đứt cánh tay. Thậm chí lúc này khắp người Diệp Sở toàn là vết thương do kiếm gây ra. Anh ta giống như bị đâm mấy trăm nhát kiếm, ngã trên mặt đất kêu gào thảm thiết.
Thắng bại đã rõ.
Trận này Vương Tông Nhân thắng.
Ở thời khắc cuối cùng, cậu ta đã chuyển bại thành thắng.
Trong mắt mọi người, một Ám Kình tầng một đánh bại một Ám Kình tầng hai.