May mà Triệu nương nương không trách cứ, trái lại còn rất tốt với bọn em. Lúc anh không ở đây, chị ấy còn đi shopping ăn cơm với bọn em đấy.” Lâm Hoan nháy mắt nói.
Nghe Lâm Hoan luôn miệng nói Triệu nương nương, Dương Bách Xuyên cảm thấy là lạ. Mấu chốt là Triệu Nam đã biết quan hệ giữa anh và mấy người phụ nữ khác, điều này khiến anh bồn chồn trong lòng.
Biết một Ninh Kha cũng thôi đi, bây giờ cô ấy còn biết cả Lâm Hoan.
Anh không dám nghĩ liệu cô ấy có tìm mình nói lý hay không.
Tuy nhiên, vấn đề trước mắt là gia đình Lâm Hoan.
Nên xử lý thế nào đây?
Tuy ngoài miệng Lâm Hoan nói không để ý, nhưng Dương Bách Xuyên có thể tưởng tượng được cô ấy phải đối mặt với áp lực trong nhà. Anh nhìn Lâm Hoan rồi hỏi: “Người nhà em có ý gì?”
“Còn ý gì nữa, ba mẹ em bảo là mời anh đến nhà ăn cơm.” Lâm Hoan trả lời.
“Không nói đến chuyện khác à?” Dương Bách Xuyên chột dạ hỏi. Dù sao lần trước anh chữa bệnh cho Lâm Hoan, ba mẹ cô đã đến biệt thự và thấy trong nhà anh có mấy người phụ nữ. Mặc dù lúc đó anh đã giải thích tất cả đều là bệnh nhân, vả lại giữa anh và vài người trong số đó thật sự không có gì, nhưng người ta phải tin mới được.
“Không ạ. Ba em chỉ nói là anh trở về thì đến nhà ăn bữa cơm.” Thật ra khi nói đến đây, Lâm Hoan cũng hơi lo lắng. Đâu phải cô không biết ba mẹ muốn hỏi Dương Bách Xuyên sẽ giải quyết quan hệ với cô như thế nào.
Dương Bách Xuyên đã có vợ chưa cưới là Triệu Nam, đến lúc đó ba mẹ cô biết chuyện thì phải làm sao đây.
Cô không biết phải làm thế nào, Dương Bách Xuyên lại càng bối rối.
Đau đầu quá đi mất!
Lẽ nào ba mẹ bắt cô chia tay Dương Bách Xuyên?
Không thể nào! Trên đời này có mấy Dương Bách Xuyên chứ?
Vả lai, nếu không tiếp xúc với tu chân, có lẽ Lâm Hoan sẽ rời xa Dương Bách Xuyên. Nhưng sau khi bước vào con đường tu chân, cô biết đây không phải chuyện gì to tát.
Bởi vì Lục Tuyết Hi từng nói tu chân là một… thế giới tuân theo quy tắc kẻ mạnh có tất cả, huống chi là có thêm mấy người phụ nữ.
Lục Tuyết Hi truyền bá quan niệm này, không chỉ Lâm Hoan mà hình như mấy người Khưu Vân cũng nghĩ thoáng ra.
Bao gồm cả Triệu Nam và Độc Cô Vô Tình.
Dương Bách Xuyên trầm tư một lúc, sau đó nhìn Lâm Hoan, nghiêm túc nói: “Cho anh chút thời gian, anh nhất định sẽ cho ba mẹ em một câu trả lời, cũng cho em một câu trả lời.”
“Ừm, em nghe anh.” Lúc này IQ của Lâm Hoan đã tụt về số âm, Dương Bách Xuyên nói gì cô ấy cũng tin.
Mà quả thật Dương Bách Xuyên không nói chơi, kỳ thực trong lòng anh đã có biện pháp giải quyết mối quan hệ giữa mấy người phụ nữ và người nhà của họ.
Nhưng cần thời gian, tu vi của anh phải thành công lên Trúc Cơ mới được.
Hai người nằm trên giường một lát, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhớ ra chuyện của Liễu Linh Linh, bèn kể vắn tắt cho Lâm Hoan một lượt.