“Em thử đi, về được thì tốt, không về được… thì thôi. Em đừng nói chuyện quỷ hút máu kẻo cô ấy sợ.” Dương Bách Xuyên dặn Lâm Hoan.
“Em biết rồi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra trong lòng Linh Linh vẫn luôn có anh, lần nào tụi em nói chuyện cậu ấy cũng lơ đãng hỏi thăm tình hình của anh. Hay là anh gọi điện cho cậu ấy đi?” Lâm Hoan đề nghị.
“Được, lát nữa em gửi số điện thoại cho anh, để anh thử xem. Không biết cô ấy có nhận điện thoại của anh không.” Dương Bách Xuyên cười gượng.
Lúc trước Liễu Linh Linh giận anh bởi vì dòng chữ “phải tìm được cô ấy” mà anh viết trên bức tường ở quán ăn hồi đó. Thật ra “cô ấy” là chỉ mẹ của Dương Bách Xuyên, nhưng Liễu Linh Linh hiểu lầm.
Sau đó Liễu Linh Linh ngầm tỏ tình, Dương Bách Xuyên không bày tỏ thái độ, vì vậy cô mang theo hiểu lầm rời đi. Nhưng Dương Bách Xuyên không giải thích.
Bây giờ tình hình đã khác, Liễu Linh Linh bị quỷ hút máu theo dõi bởi vì anh, cho nên anh phải can thiệp.
Không biết Liễu Linh Linh có thể trở về hay không.
Hai người trò chuyện thêm vài câu, sau đó Lâm Hoan dậy mặc quần áo. Đột nhiên cô ấy nói: “À đúng rồi, khi nào rảnh anh tìm Lưu Tích Kỳ nhé, hình như công ty vận hành có vấn đề. Mặc dù em không để ý chuyện công ty, nhưng mấy ngày nay trông anh ấy rất buồn rầu.”
“Thiết Đản rất buồn rầu á?” Dương Bách Xuyên hơi kinh ngạc. Theo lý thì công ty phát triển rất nhanh, hơn nữa còn có Vương Kiêm Gia nhà họ Vương gia nhập, lẽ ra không xảy ra vấn đề gì mới đúng. Thế lực nhà họ Vương rất lợi hại kia mà.
“Em không rõ tình hình cụ thể. Hình như Tổng giám đốc Lưu có ý định chuẩn bị kế hoạch đưa sản phẩm ra thị trường vào năm tới, hiện đang gặp trở ngại nào đó. Anh hỏi xem.” Lâm Hoan làm công việc tài vụ trong công ty, Dương Bách Xuyên đã dặn cô đừng quan tâm tới chuyện công ty kẻo Thiết Đản lại nghĩ nhiều.
“Ừ, hôm nay anh sẽ triệu tập mọi người, đến lúc đó anh sẽ hỏi. Hôm nay em đừng đi vội, chờ mọi người đến đông đủ, chúng ta mở họp rồi nói sau.”
“Vâng.”
…
Dương Bách Xuyên rời giường xuống tầng. Hình như Khưu Vân đã biết Dương Bách Xuyên về từ tối qua, cô đã làm xong bữa sáng.
“Tiên sinh, chào buổi sáng!” Sắc mặt Khưu Vân ửng hồng. Đêm qua nghe thấy âm thanh trên tầng ba, cô ấy biết ngay là Dương Bách Xuyên về rồi, cho nên sáng sớm đã chuẩn bị bữa sáng.
“Chào buổi sáng! Tiểu Vân thông báo cho mọi người đến biệt thự, tôi có chuyện muốn tuyên bố.” Dương Bách Xuyên dặn dò Khưu Vân.
“Vâng, thưa tiên sinh, tôi gọi điện ngay đây.” Khưu Vân bưng bữa sáng cho Dương Bách Xuyên rồi đi gọi điện.
Anh ăn sáng xong, Lâm Hoan mới giẫm đôi giày cao gót phát ra tiếng “cộp cộp” xuống tầng. Con gái thức dậy trang điểm rất mất thời gian, Dương Bách Xuyên đã quen rồi.
“Em ăn cơm trước đi, anh vào mật thất xem thế nào.”
Nói rồi Dương Bách Xuyên đi tới mật thất.
Hai người Kiều Phúc và Ngô Mặc Hạ đi ra từ bóng tối chào anh: “Chào tiên sinh!”
“Đừng đa lễ. Kiều Phúc đến Lê Sơn tìm con chồn và Hầu Đậu Đậu về đây cho tôi.” Dương Bách Xuyên nhìn Kiều Phúc nói.
“Tiên sinh yên tâm, tôi đi đây.” Dứt lời Kiều Phúc hóa thành một làn khói đen biến mất khỏi mật thất.
Xem ra tu vi của Kiều Phúc và Ngô Hạ lại tăng, Dương Bách Xuyên vui mừng.