Anh phóng thích linh thức ra ngoài,
Sau khi đột phá Trúc Cơ thành công, anh còn chưa thử qua linh thức của chính mình trải dài đến mức nào, trước kia là phạm vi 90 mét.
Sau khi tản linh thức ra ngoài, rất nhanh đã vượt qua phạm vi 90 mét.
Sau đó tiếp tục đi về nơi xa.
100 mét, 200 mét…
Đến tận 500 mét vẫn chưa dừng lại.
Lúc này Dương Bách Xuyên hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, phải biết rằng lúc trước Hạ Lộ là bẩm sinh tầng hai, linh thức cũng chỉ đạt đến 200 mét. Cảnh giới bây giờ của anh cũng chỉ tương đương với tầng một, nhưng linh thức đã gấp đôi bẩm sinh tầng hai, đến đây vẫn chưa dừng lại, tiếp tục kéo dài ra ngoài.
600 mét. 700 mét, 800 mét, đến tận 900 mét linh thức mới dừng lại.
Nói cách khác, sau khi thành công đột phá Trúc Cơ, linh thức đã tăng lên gấp mười lần, từ 90 mét đến 900 mét.
Còn là 900 mét lấy anh làm trung tâm.
Đây là một sự kéo dài kh ủng bố.
Không thể nghi ngờ, sau khi thành công lên Trúc Cơ, lực lượng linh thức của anh cũng xảy ra biến hóa mạnh mẽ về chất và lượng.
Rõ ràng nhất là, hôm nay sau khi linh thức kéo dài đến 900 mét, anh cảm giác chính mình cũng đi ra xa 900 mét, linh thức giống như hai mắt của chính mình, đồng điệu cảm giác với anh.
Trước kia chưa từng xuất hiện tình huống này, trước kia linh thức chỉ có thể nhìn đến những nơi mà linh thức đi đến.
Còn bây giờ, cảm giác chính mình hóa thân đi ra ngoài, giống như bản thân đang đứng ở nơi đó, tai nghe mắt thấy vậy.
Loại cảm giác này vô cùng thần kỳ.
Hơn nửa thôn bị linh thức của anh bao phủ, tất cả hoạt động sự vật đều nằm trong sự giám thị của anh.
Giống như anh đang nhìn xuống lãnh thổ của mình vậy, rất thần kỳ.
Điều làm Dương Bách Xuyên cảm thấy kỳ quái là ở trong viện trước mật thất, trừ bỏ Phương Mãnh đang luyện đan và tam đồ đệ Võ Kiếm đang cầm một khối gỗ điêu khắc một bà lão ra, cả thôn không có một bóng người.
Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ lạ, không lẽ những người khác không cần tu luyện?
Từ linh thức thấy được Võ Kiếm khắc rối gỗ không tệ, lệ khí trên người anh ta gần như đã biến mất, tức là Điêu Khắc Tâm Linh có tác dụng.
Nhưng nhìn cách Võ Kiếm hạ đao, hình như có chỗ nào đó không đúng, linh thức bây giờ của anh gần như đang đứng bên cạnh Võ Kiếm vậy.
Theo bản năng, Dương Bách Xuyên nói: “Tốc độ nghiêng đao xuống đao nên nhanh hơn một phần, lực độ giảm ba phần.”
“Ầm ~” Võ Kiếm run tay, đao điêu khắc rơi xuống đất.
“Ai?”
Võ Kiếm bị âm thanh đột ngột xuất hiện dọa sợ, anh ta biết hôm nay chỉ có chính mình, vừa rồi còn nhìn qua, trong thôn không có người ngoài.
Đột nhiên một âm thanh vang lên bên tai, làm sao không bị dọa sợ cho được?
Đồng thời kinh ngạc còn có Dương Bách Xuyên.
Anh vui mừng như vừa phát hiện ra một thế giới mới.
Lúc này anh đang ở hậu viện, đồ đệ Võ Kiếm đang ở tiền viện, cách xa nhau gần trăm mét.
Nhưng với khoảng cách xa như với, giống như anh đang đứng đối mặt với Võ Kiếm nên theo bản năng đối thoại với anh ta.
Đột nhiên trong đầu Dương Bách Xuyên hiện lên một từ ngữ tu chân – linh thức truyền âm.
Linh thức truyền âm có thể đối thoại với người khác trong phạm vi bao phủ của linh thức, chỉ cần ở trong phạm vi của linh thức thì có thể đối thoại với đối phương như đang đối mặt.
Trước kia chưa đến Trúc Cơ, anh cũng có linh thức nhưng không thần thông như lần này.
Bây giờ có thể sử dụng linh thức truyền âm, có lẽ là phúc lợi sau khi tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ.