Đi lối tắt, ở bất cứ thời đại nào đều không thiếu người bí quá hóa liều.
“Người chậm rãi uống đi, con đi xem là yêu ma quỷ quái nào.” Sau khi nói xong, Dương Bách Xuyên chào hỏi mọi người rồi đi.
Trong lòng anh nghẹn một ngọn lửa, cần thiết phát ti3t ra.
Dám đến thôn chính là uy hiếp người nhà, đây là chuyện Dương Bách Xuyên tuyệt đối không cho phép xảy ra.
Cho dù là nguyên nhân nào, không quang minh chính đại mà lén lút nhìn trộm, lòng mang ý xấu đều đáng chết.
……
Sau khi đi ra khỏi thôn, Dương Bách Xuyên đi thẳng đến ngọn núi nhỏ.
Hiện tại phạm vi linh thức của anh là 900 mét, vì không rút dây động thừng, đi đến giữa sườn núi Dương Bách Xuyên mới phóng xuất linh thức ra.
Trong nháy mắt phát hiện ở đỉnh núi cách chỗ anh đứng 500 mét, quả nhiên có một người ở đó.
Là một lão già hơn 60 tuổi, bộ dáng mỏ chuột tai khỉ, mắt tam giác, ánh mắt đảo quanh trong hốc mắt, đứng ở đỉnh núi nhìn xuống thôn dưới chân núi.
Từ linh thức Dương Bách Xuyên cảm giác được lão già này là Tiên Thiên tầng hai.
Cũng không biết ông ta có phải là người của tông môn cổ xưa hay không, hoặc nói cách khác ông ta là Tán Tu…
Trong lúc đang phát tán linh thức, người này đột nhiên quay đầu nhìn khắp nơi, nhưng không nhìn thấy ai cả.
“Kỳ lạ. Không lẽ mình cảm giác sai rồi?” Ông ta tự lẩm bẩm.
Dương Bách Xuyên nở nụ cười lạnh lùng, linh thức của anh có phạm vi 900 mét, trình độ cao hơn linh thức Tiên Thiên tầng hai, người này sẽ không cảm nhận được.
Dương Bách Xuyên đi thẳng đến đó, nhưng không nghĩ đến linh thức lại phát hiện có người xuất hiện.
Hơn nữa số lượng còn không ít, tầm 5 người, đến từ các hướng khác nhau của đỉnh núi.
Chỗ dưới chân núi cũng coi như cách thôn gần nhất, có thể thu hết toàn bộ thôn xóm vào đáy mắt.
Hai nhóm người, hai người một tổ.
Hơn nữa trên đỉnh núi có một người, tổng cộng có sáu người.
Sáu người nhìn qua đều là người da vàng, có nghĩa là không có dị năng giả phương Tây. Lúc trước Tửu Tiên lão đầu có nói có một dị năng giả từng đến đây, tức là người đến không chỉ sáu người này, có lẽ còn có những người khác.
Dương Bách Xuyên cảm giác được trong đó có hai tên Tiên Thiên tầng ba, lão già trên đỉnh núi là Tiên Thiên tầng hai, một người khác không phải võ cổ giả mà là thiên tỉnh giả, từ hơi thở phán đoán có lẽ là Tiên Thiên tầng một.
Nhìn những người này xuất hiện, Dương Bách Xuyên không nóng nảy, nhảy lên một cành cây to, chờ bọn họ tụ tập.
Thu liễn hơi thở, Dương Bách Xuyên tin tưởng, trừ khi có cao thủ ngang với Tửu Tiên lão đầu, nếu không sẽ không phát hiện được anh, tinh thần lực cường đại chính là lá chắn tốt nhất.
Không lâu sau, Dương Bách Xuyên phát hiện, những người này không hẹn mà cùng tụ lại trên đỉnh núi.
Nhưng không chạm mặt, có núi đá che lấp, hình như sáu người này không quen biết lẫn nhau, xem ra không phải cùng một nhóm.
Chỉ nghe thấy hắn ta nói: “Hai vị sư huynh.”
“Có phát hiện được gì không?” Một trong hai tên Tiên Thiên tầng hai mở miệng hỏi hắn ta.
“Không có dị động, mấy ngày này tên cao thủ trong thôn Dương Gia kia canh giữ rất gắt gao, căn bản không đến gần được.” Người sau trả lời.
“Tra được tên đó là ai chưa? Cảnh giới nào?”
“Không tra được, nhưng tôi đánh giá rất có thể là cao thủ Tiên Thiên tầng ba, thậm chí tầng bốn. Ngày đó vừa đến gần thôn Dương Gia, chưa kịp vào thôn đã bị người nọ phát hiện, chỉ giao phong khí thế thôi cũng khiến tốt suýt nữa nằm sấp xuống. Thật sự đáng sợ, e rằng là Tiên Thiên tầng bốn.”
……
Dương Bách Xuyên dùng linh thức bao phủ nghe được cuộc nói chuyện của ba người, trong lòng hừ lạnh, dám coi Tửu Tiên lão đầu thành võ cổ giả Tiên Thiên tầng bốn, điều này không khác gì tìm chết.