Khi ánh mặt trời đầu tiên buổi sáng xuyên thấu qua rèm cửa dày nặng chiếu vào trong căn phòng yên tĩnh.
Cô gái ngủ say trên chiếc giường lớn hỗn độn màu trắng, nhẹ nhàng mở đôi mắt còn có chút mông lung ra. Bàn tay theo bản năng tìm kiếm gối bên cạnh, tay chỉ chạm được một mảng lạnh lẽo sau khi người rời đi.
Mắt đẹp bỗng khôi phục tỉnh táo. Thân thể mềm mại bủn rủn ôm chăn ngồi dậy, lộ ra một mảng lớn da thịt tuyết trắng, chỉ có điều trên làn da trắng nõn như dương chi có lốm đốm vết màu đỏ nông nông sâu sâu.
Gương mặt tinh xảo của cô gái lướt qua vẻ hoảng loạn. Đôi mắt trơn bóng lộ ra hoảng hốt lo sợ. Không kịp nghĩ nhiều liền vội vàng khoác áo ngủ treo ở một bên lên, xuống lầu.
Khi mới vừa đi đến chỗ rẽ cầu thang, nghe thấy tiếng vang phát ra từ phòng bếp. Mắt đẹp có chút sững sờ, nhưng bước chân dần dần chậm lại.
Trong phòng bếp sáng rõ, người kia mặc chiếc áo ngắn tay rộng rãi cầm cái muỗng hình như đang làm bữa sáng. Mặt mày trong trẻo tràn đầy chuyên chú. Thật sự hợp với câu ‘năm tháng tĩnh lặng’.
Hoảng loạn trong lòng lập tức bình tĩnh lại. Nàng tiến lên vòng lấy eo người kia, ánh mắt phiếm ủy khuất, oán giận nói “Cậu đều không ở cùng mình.” Nàng cho rằng sẽ tỉnh lại trong vòng tay ấm áp của cô, có thể ở trên giường ôn tồn một hồi. Kết quả tỉnh lại là chăn lạnh băng, chỉ còn một mình nàng.
Cố Thanh Mộc buông cái muỗng, xoay người lại, ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng. Mặt mày nhu hòa đi không ít, nhẹ nhàng vuốt v e mái tóc nàng, thanh âm dịu dàng nói “Mình phải làm bữa sáng mà. Ngoan. Mau đi rửa mặt tới đây ăn sáng.”
Ở trong ánh mắt u oán của Diệp Vãn An, cô nhẹ nhàng hôn hôn vầng trán trơn bóng trắng nõn của nàng. Mới dỗ được cô nàng kia đi.
Sáng sớm thức dậy, cô quả thật nhìn thấy người ngủ say trong lòng ngực, nội tâm cô hết sức dao động. Nhưng vì chính tay làm một bữa ăn sáng, cô vẫn đấu tranh đứng lên.
Hình như Diệp Vãn An cũng chưa từng ăn cơm do cô làm. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này. Cho nên cô chủ yếu là muốn bộc lộ tài năng ở trước mặt nàng, khoe khoang một chút. Tuy rằng cô chỉ biết làm mì sợi.
Món được nấu chính là mì ống mà người phương bắc đặc biệt thích ăn, trước kia lúc cô ở đại học W, buổi sáng đều phải ăn một bát mì thịt bò nóng hổi, thêm hành lá cắt nhỏ và dấm, quả thực chính là nhân gian lý tưởng.
Nhưng mà Diệp Vãn An hình như thích ăn bữa sáng thiên về phương tây một chút, giống như cái gì mà sandwich cùng bánh mì gì đó. Cô luôn cảm thấy những thứ lạnh như băng đó sao có thể sẽ ăn ngon hơn mì thịt bò. Tuy rằng cô cũng chỉ biết làm mì thịt bò.
Nhưng bởi vì lo lắng nàng ăn không quen, cho nên cô cũng tới cửa hàng bánh mua bánh mì, đang hâm nóng trong lò vi ba.
Sau khi dùng bát xới cơm thật sớm mang sang đặt ở trên bàn đá cẩm thạch sạch sẽ. Nàng cũng rửa mặt xong, xuống lầu.
Một chiếc áo sơmi màu xám thuần, khuy áo không có cài toàn bộ, lộ ra xương quai xanh trắng nõn tinh tế. Chỉ là trên da thịt trắng nõn có thể mơ hồ nhìn thấy băng keo cá nhân màu da. Một chiếc váy xếp ly cùng màu tôn lên đường cong duyên dáng của nàng.
Tóc đẹp đen nhánh được buộc lên thật cao, lộ ra cần cổ thon dài trắng nõn như ngọc tựa như thiên nga. Mặt đẹp tinh xảo thanh thuần, mắt trong sáng ngời, khí chất cao nhã dịu dàng nhiều thêm một phần quyến rũ mê người.
“Tới ăn bữa sáng.” Cố Thanh Mộc thoáng nhìn người con gái minh diễm động lòng người, khuôn mặt trắng nõn hơi có chút đỏ lên, cảm thấy Diệp Vãn An dường như càng ngày càng đẹp. Không chỉ là mặt mày càng thêm tinh xảo, mà khí chất cũng càng thêm thanh lãnh. Không phải bẩm sinh giống như Giang Khuynh Ca mà là thanh lãnh đến, nàng giống như là tính cách mỗi ngày từ từ tích lũy tới.
“Thơm quá. Đây là mì thịt bò sao?” Mắt đẹp nhìn chiếc bát sứ trang trí hoa văn tinh mỹ đựng mì sợi tản ra hơi nóng. Thật ra bữa sáng của người phương nam hơi thiên về thanh đạm một chút.
Cố Thanh Mộc đem bánh mì mới ra lò đặt ở chiếc chén sứ cỡ vừa ở bên cạnh. Ôm eo nhỏ của nàng, hôn mái tóc của nàng, thanh âm khàn khàn nói “Dậy sớm như vậy làm bữa sáng cho cậu, có khen thưởng sao?”
“A Mộc nghĩ muốn cái gì?” Diệp Vãn An cố ý không nhìn vào đôi mắt đen đang phát sáng của cô, tránh đi hơi thở nóng bỏng của cô, mặt đẹp ửng đỏ, thanh âm bình tĩnh nói.
Nàng đại khái đoán được, nhưng nhớ tới tối hôm qua người này ở trên giường vô lại giày vò thế nào. Đem nàng lăn lộn đến chết đi sống lại, cuối cùng đã làm đến khóc còn chưa chịu dừng tay. Tuy mang lại cảm giác rất vui sướng. Nhưng mà loại chuyện này thật sự quá xấu hổ.
“Ăn sáng xong, chúng ta lại làm vận động đi. Có ích cho tiêu hóa.” Cố Thanh Mộc lộ ra một hàm răng trắng, gian hề hề nói. Nhìn qua đơn thuần biết bao, chỉ là mắt đen phiếm lục quang bại lộ suy nghĩ chân thật của cô.
Từ sau bữa ăn mặn tối hôm qua, lực tự chủ của Cố Thanh Mộc đối với nàng liền biến thành con số 0. Tuy rằng còn chưa phá vỡ điểm giới hạn, nhưng mà nàng như này như kia liền quá kích động hưng phấn. Hơn nữa trong đầu luôn luôn nhảy ra hình ảnh ướt át, vô cùng mê người.
“Để mình suy nghĩ đã.” Nàng làm như không có việc gì mà vuốt lọn tóc dài ra sau tai, vẻ mặt bình tĩnh nghiêm túc nói. Cũng là mượn động tác này để che giấu nội tâm hoảng loạn của nàng.
“Oh.” Cố Thanh Mộc buông nàng ra. Trở lại chỗ ngồi của mình. Tuy có chút thất vọng vì nàng không có đáp ứng cô, nhưng trước mắt còn có một bát mì thịt bò lớn đền bù cho nội tâm trống rỗng của cô. Tương lai còn dài. Trong lòng cô âm thầm nghĩ.
Nàng dĩ nhiên bắt được vẻ thất vọng của tên kia, thấy cô chuyên tâm ăn mì sợi cũng không nhìn nàng. Chẳng lẽ mì thịt bò còn có sức hấp dẫn hơn cả nàng?
Gắp một đũa mì sợi lên, vẻ ngoài rất tốt, hương vị cũng rất ngon. Nhìn thoáng qua chiếc bánh mì để bên cạnh, nàng đột nhiên cảm thấy chiếc bánh mì được quét bơ kia không ngon nữa.
Sau khi cơm nước xong, hai người ăn ý phối hợp rửa bát. Cố Thanh Mộc mới vừa rửa sạch dầu mỡ trên tay xong, góc áo liền bị người kia nắm lấy dắt đi hướng trên lầu.
“Làm gì?” Cố Thanh Mộc có chút ngốc ngốc nói. Nhưng vẫn theo nàng lên lầu.
Đẩy cái người ngốc ngốc kia ngồi ở trên chiếc giường lớn mềm mại, mặt đẹp tinh xảo của Diệp Vãn An hiện lên vẻ ửng hồng nhàn nhạt, chẳng qua thanh âm vẫn làm bộ trấn tĩnh nói “Khen thưởng cho cậu đó.”
Mắt đẹp lộ ra thẹn thùng, đầu ngón tay lại dần dần mở nút áo sơmi trên người.
Cố Thanh Mộc còn không rõ thì chính là tên ngốc. Kéo nàng vào trong lòng mình một phen. Nhỏ nhẹ hôn lên vành tai óng ánh của nàng, thanh âm khàn khàn nói “Mình cởi giúp cậu.”
Đây là một trận h0an ái hoàn toàn bị áp chế. Diệp Vãn An quấn chăn đơn, mắt đẹp mềm thành một hồ nước, nhẹ nhàng khẽ thở gấp. Trên gương mặt xinh xắn còn mang nét hồng nhuận dư vị lưu lại. Ngón tay nhỏ nhắn tinh tế không còn chút sức lực nào lại đan chặt cùng một bàn tay khác, mười ngón đan chặt.
Cố Thanh Mộc động tác ôn nhu mà vỗ về tấm lưng trơn bóng của nàng, giúp nàng bình phục hô hấp. Đôi mắt hắc diệu thạch thâm thúy mê người chứa ý cười nhàn nhạt, giọng gợi cảm nói “Thoải mái không? Hửm?”
Nhớ tới vừa rồi, dáng vẻ của nàng mềm thành một hồ nước, kiều nhu quyến rũ ở dưới thân cô. Nói vậy hẳn là hài lòng với kỹ thuật của cô.
Gương mặt Diệp Vãn An càng thêm đỏ hồng. Mắt đẹp liếc giận cô một cái, cái tên này quá xấu rồi. Bàn tay bưng kín môi mỏng của người kia, hờn dỗi nói “Không cho nói.” Thật là xấu hổ lại tức giận. A Mộc quá xấu rồi.
“Được được được. Không nói.” Thấy mặt đẹp của nàng đỏ thành như vậy. Cố Thanh Mộc cũng không muốn trêu chọc nàng nữa. An An da mặt rất mỏng.
“Ngủ một lát đi. Mình ở cạnh cậu.” Đau lòng mà nhìn vẻ mặt nàng hiện lên mệt mỏi. Cô áp vào trán nàng, nhẹ nhàng vuốt v e tấm lưng bóng loáng của nàng, dịu dàng nói.
“Ừm” Nhẹ nhàng lên tiếng, mỹ nhân trong lòng ngực chậm rãi khép hai mắt lại.
Mà một tòa biệt thự trang hoàng cổ điển, tại một căn phòng đơn giản ở lầu hai, Giang Khuynh Ca mặc một chiếc váy bó eo màu trắng đơn giản đang thu dọn hành lý.
Lần nghỉ hè này cô ấy phải về thành phố B. Dù sao cô ấy cũng đã lâu không về nhà. Vừa rồi ông nội cũng gọi điện thoại tới thúc giục.
Mới vừa sắp xếp xong vali hành lý. Dưới lầu liền truyền đến giọng của Lý mẹ.
“Tiểu thư. Lão gia phái xe tới.”
Xách một vali hành lý màu trắng đơn giản, cô ấy nhẹ nhàng chậm rãi đi xuống lầu.
Đại sảnh xa hoa khiêm tốn, tất cả đều là dùng nội thất bằng gỗ đỏ để bày biện. Trên tường còn treo tranh sơn thủy nổi tiếng. Có thể thấy được căn biệt thự này giá cả xa xỉ cùng với chủ nhân thân phận cao quý.
Giang Khuynh Ca nhìn thoáng qua căn nhà cô ấy sinh sống đã hơn một năm này. Không biết lần này trở về còn có thể quay lại hay không. Nhưng tâm nguyện của cô ấy đã hoàn thành. Ngoại trừ người đó, cũng không có gì phải lưu niệm nữa rồi.
“Lý mẹ. Cháu đi về đây.” Giang Khuynh Ca thanh âm dịu dàng mang theo một tia cảm kích. Bà lão này, trong khoảng thời gian qua vẫn luôn chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ấy. Mọi việc tự tay làm lấy. Quan tâm cô ấy giống như người bà ruột vậy.
“Không có việc gì. Tiểu thư. Cô yên tâm trở về đi. Qua hết nghỉ hè, nhất định phải trở lại nha.” Lý mẹ lau khóe mắt, tức cảnh sinh tình nói.
“Vâng.” Giang Khuynh Ca khẽ lên tiếng. Liền chậm rãi đi đến một chiếc ô tô đang đậu trước cửa nhà.
Mở cửa xe. Đập vào mắt chính là một đôi mắt màu xám tro quen thuộc, đang nhìn cô ấy tràn đầy mong đợi.
“Tỷ tỷ. Thật trùng hợp. Ông nội Giang cũng thuận đường đón em trở về. Chúng ta cùng nhau ei.” Giọng cô mềm mại. Hoàn toàn không hợp với gương mặt cao lãnh kia.
Nhẹ nhàng gật đầu, Giang Khuynh Ca nắm tay vịn bước lên xe, hiển nhiên không muốn để ý đến cô. Tuy quan hệ giữa hai người so với cãi nhau lúc trước đã hòa hoãn hơn một chút.
Chị ấy sau khi lên xe liền một mực nghiêng người nhìn ngoài cửa sổ. Hẳn là không muốn để ý đến cô.
Nhìn hộp sữa chua mang theo trên tay, ánh mắt có chút mất mát, đây là cô sáng sớm đích thân đi ra ngoài mua.
Thật ra cô căn bản không biết ông nội Giang phái xe tới. Cũng may sáng nay ông nội nói cho cô biết, nghỉ hè này chị ấy phải về thành phố B. Vội vã bảo ông nội nhất định phải nói với ông nội Giang, nhân tiện đưa cô đi cùng. Sau đó chạy ra ngoài ngây ngốc mà mua một hộp sữa chua.
Tuy rằng biết chị ấy không muốn thấy cô. Nhưng mà cô vẫn mặt dày hy vọng có thể đơn đôc ở chung cùng chị ấy một lúc.
Là cô không tốt. Lúc trước cãi nhau với chị ấy. Cho nên chị ấy mới có thể không muốn để ý tới cô.
“Chị. Em sai rồi. Đừng giận em được không?” Ban tay khớp xương rõ ràng của cô nắm chặt tay vịn, thanh âm nhỏ yếu nói.
“Cô biết bản thân đang làm cái gì là đủ rồi.” Ánh mắt cô ấy trong trẻo lạnh lùng mà liếc nhìn người bên cạnh một cái, thanh âm lãnh đạm nói.
Đoạn Mộ Thừa trịnh trọng gật đầu. Chỉ cần chị ấy chịu để ý tới cô. Nói cái gì cũng được.
Hai người kết thúc đề tài, chiếc RV khiêm tốn cũng chạy về hướng thủ đô thành phố B.
Hai người sau một trận tham hoan đến hơn 1 giờ chiều mới tỉnh. Sau khi mặc quần áo xong, Cố Thanh Mộc dự định giải quyết cơm trưa ở bên ngoài. Không ngờ Diệp Vãn An nói muốn ăn ở nhà.
“A Mộc. Mình nấu cơm cho cậu nha.” Nàng thuần thục mặc tạp dề vào, mặt mày dịu dàng mở tủ lạnh ra chọn lựa nguyên liệu nấu ăn.
“Thật sao? Vậy thì thật là vinh hạnh tột cùng.” Nhưng Cố Thanh Mộc cũng mặc tạp dề bên cạnh vào, trong ánh mắt vừa thỏa mãn cũng vừa mơ hồ cảm động.
“Mình ở bên cạnh giúp cậu. Tay đẹp như vậy nếu như bỏng hỏng mất, vậy mình phải đau lòng biết bao.”