Hiếm có ngày thứ bảy, bầu trời trong trẻo, ánh sáng ấm áp từ trên cao chiếu rọi, khu biệt thự giữa sáng sớm quang cảnh thanh tịnh ưu nhã, ở vị trí trung tâm thành phố nhưng lại không có vẻ ồn ào.
Ánh sáng phòng bếp sáng ngời, bàn bếp không có một tia vết bẩn. Trong trang phục sơ mi trắng rộng rãi, cô gái cao gầy đang đeo tạp dề cẩn thận cầm cái muỗng khuấy cháo trong nồi.
Mái tóc dài đen nhánh của cô được bối gọn gàng ở sau đầu, đôi mắt màu xám nhạt sạch sẽ như một hồ nước trong veo, không trộn lẫn bất cứ tạp chất nào. Khuôn mặt xinh đẹp ưu nhã lúc này vừa trịnh trọng lại nghiêm túc. Tựa như đang làm một thí nghiệm hóa học vậy.
Bên tay trái cô đặt một cái cân nhỏ làm bằng kim loại rất tinh xảo, còn bên phải đặt một cái đồng hồ đếm ngược, theo đ ĩa quay sắp về 0.
Ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô nhanh nhẹn múc một muỗng muối ăn từ trong một đống bình gia vị được xếp hàng chỉnh tề, đựng ở trên một cái khay sạch sẽ bóng loáng, bằng cách điều chỉnh trọng lượng một cách nhanh chóng, lấy được con số chuẩn xác không chút chênh lệch xong.
Cô mặt mày ngưng đọng nhìn vào khoảnh khắc đồng hồ đếm ngược về số 0, đem muối ăn trong khay kim loại đổ vào nồi, sau đó nhanh chóng đậy nắp nồi.
Tiếp đó lấy bánh mì nướng từ máy nướng bánh ở một bên, thêm trứng gà chiên vàng óng cùng thịt xông khói vào. Chỉ là động tác lấy của cô cùng với tiêu chuẩn nấu cháo vừa rồi hoàn toàn đồng nhất.
Bánh mì cắt vô cùng đối xứng và không có một chút mảnh vụn nào cả.
Một loạt thao tác tựa như một người máy không có cảm xúc, cũng như là một hành vi mà chỉ có người mắc chứng OCD mới có thể làm ra được, giống như chiếc sơ mi trắng rộng rãi trên người cô phẳng phiu đến mức không có một tia nếp nhăn, ngay cả mép cũng gấp vô cùng bằng phẳng.
(*) Chứng OCD: hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế
Giang Khuynh Ca mái tóc đen nhánh hơi rối, từ chỗ rẽ cầu thang gỗ chậm rãi đi xuống.
Đôi mắt cô ấy có chút ửng hồng, hiển nhiên là tối hôm qua thức đêm, cổ áo ngủ màu trắng rộng mở, lộ ra cần cổ tinh xảo trắng nõn, trên đó còn lưu lại dấu vết nông nông sâu sâu.
Cảnh tượng giống như vô số lần khi thức dậy sớm, trên bàn đã dọn sẵn sandwich cùng sữa bò, chỉ là nhiều thêm một phần cháo so với ngày thường.
Mà cái người mặt mày bình tĩnh tự chủ kia còn tri kỷ mà đem giấy ăn đặt ở vị trí khoảng cách không xa không gần bên tay trái. Vị trí này hoàn toàn trùng khớp với vị trí đặt lúc trước, đến hướng cũng đều là giống nhau.
Kết hôn với Đoạn Mộ Thừa nhiều năm như vậy, tất nhiên là cô ấy biết cô mắc chứng OCD nghiêm trọng. Cũng sớm đã quen với những đặc điểm khác người thường đó của cô.
Bàn tay nhỏ nhắn bưng ly sữa bò lên nhấp một ngụm, độ ngọt vừa vặn, là hương vị mà cô ấy thích.
Ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, những bóng cây lốm đốm phản chiếu trên bàn ăn.
“Ông nội kêu chúng ta hôm nay trở về một chuyến.”
Giọng nói trong trẻo của Giang Khuynh Ca hiện lên một tia khàn khàn nhàn nhạt, tối hôm qua điều hòa bật quá lạnh, cô ấy ngủ cũng chưa kịp tắt.
Khí hậu thành phố B luôn thất thường như vậy.
Điều này gần như đã trở thành luật bất thành văn của Giang gia, mỗi tháng các cô đều phải giành ra một ngày để trở về, mọi người tụ họp một chút. Tuần trước hai người không trở về, tối hôm qua ông nội liền gọi điện thoại tới thúc giục.
Đoạn Mộ Thừa dừng dao nĩa trong tay, đôi mắt nhạt màu nhìn thoáng qua cô ấy, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Chỉ là vẫn như suy tư gì đó, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trên con đường lớn trải nhựa bằng phẳng rộng rãi, một chiếc Porsche màu đen tuyền, đường cong mượt bóng đang phóng nhanh.
Bên trong xe, bầu không khí yên tĩnh, thỉnh thoảng chỉ có tiếng đảo vòng tay lái rất nhỏ.
Sắp bước vào đầu mùa hạ, Giang Khuynh Ca chỉ mặc một chiếc váy dài màu trắng gạo bó eo, phác họa vòng eo thon gọn chỉ một tay là có thể ôm hết. Cô ấy ngồi ở ghế phụ, lúc này ánh mắt đang nghiêm túc nhìn cuốn ‘Kinh tế luận’ trong tay.
Khí chất lạnh lùng, xinh đẹp như ngọc có lẽ chính là như vậy đi.
Đánh tay lái, Đoạn Mộ Thừa ánh mắt bình tĩnh, chỉ là sau lớp vỏ bọc bình tĩnh ẩn giấu sóng to gió lớn không thể nhìn thấu.
Hợp đồng kết hôn giữa cô và Giang Khuynh Ca còn hai tháng nữa sẽ tới kỳ hạn. Bây giờ ông nội Giang gọi các cô về nhà, chỉ sợ không chỉ đơn giản là thăm hỏi không thôi.
Đôi mắt trong lúc suy tư, nhận thấy nhiệt độ bên trong xe giảm dần, Đoạn Mộ Thừa cụp mắt, nhẹ nhàng điều chỉnh độ ấm.
Sau khi đến trang viên Giang gia, Đoạn Mộ Thừa lấy quà cáp đã được chuẩn bị trước từ trong cốp xe đưa cho giúp việc. Mà Giang Khuynh Ca thì đứng ở bậc thang chờ cô tới, hai người mới cùng nhau đi vào.
“Tiểu Thừa, Tiểu Ca, hai đứa tới rồi à.” Ông nội Giang chống gậy, trên gương mặt chữ điền phủ đầy nếp nhăn mang theo vui mừng hiếm thấy.
Một đám người Giang gia ngồi ở trên sô pha trông có vẻ cũng chờ đã lâu. Chỉ là Đoạn Mộ Thừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy người đàn ông mặc âu phục đi giày da đứng ở cạnh sô pha.
Hứa Viễn Phàm, nhị công tử tập đoàn Hứa thị, cũng chính là người phụ trách hạng mục hiện giờ Giang thị đang hợp tác, ông nội của hắn – Hứa Gia Hưng cũng có mối quan hệ rất thân thiết với ông nội Giang, dĩ nhiên quan hệ hai nhà cũng tương đối thân cận.
“Khuynh Ca, em đến rồi.”
Sau khi thấy Giang Khuynh Ca tới, Hứa Viễn Phàm miệng tươi cười khéo léo đi tới, trong cử chỉ – lời nói – điệu cười đều là nét nho nhã của con cháu thế gia.
Đương nhiên, hắn trực tiếp xem nhẹ hành động của Đoạn Mộ Thừa, cũng thể hiện ý ở ngoài lời của hắn.
Cho dù hiện giờ Đoạn thị tại thành phố B thậm chí trên cả nước đều là doanh nghiệp hàng đầu, nhưng ở trong mắt những đám con cháu quyền quý, tổng tài đương nhiệm – Đoạn Mộ Thừa hoàn toàn là do được Đoạn Khương Sơn để lại cố mệnh đại thần* giúp đỡ, mới có ngày hôm nay.
(*) Cố mệnh đại thần: ý ở đây là để lại những vị cốt cán tài giỏi giúp đỡ Đoạn Mộ Thừa. Ai muốn tìm hiểu thêm xin gõ google cum từ ‘cố mệnh bát đại thần’.
Rốt cuộc Đoạn Mộ Thừa có vấn đề về thần kinh, đã trở thành một sự thật mặc định trong đám hào môn thành phố B.
Bởi vì Đoạn Mộ Thừa chưa bao giờ tham dự bất kỳ tiệc tối cùng xã giao nào cả, nếu như không phải sợ hãi, làm sao không dám ra ngoài gặp ai?
“Ừm.” Giang Khuynh Ca rũ mắt lên tiếng, trong ánh mắt mơ hồ có tia không vui lóe lên, nhưng cũng không nói gì.
Trên bàn ăn, Giang Trấn Hải rót một ly rượu nhỏ cho chính mình, cười khanh khách hỏi “Tiểu Ca à, gần đây có phải Giang thị có hạng mục hợp tác với Hứa thị không?”
“Vâng. Là về miếng đất vùng ngoại ô kia.”
Giang Khuynh Ca mặt mày lãnh đạm, động tác ưu nhã mà cắt bò bít tết trên dĩa. Giọng điệu lạnh lùng trước sau như một.
“Phải đó. Ông nội Giang, bên Hứa thị là do cháu phụ trách. Cùng hợp tác với Khuynh Ca cũng làm cho người khác hết sức chờ mong.”
Hứa Viễn Phàm thấy ông nội Giang hỏi như vậy, tự nhiên liền theo đó chen lời. Trên khuôn mặt anh tuấn vẫn treo nụ cười ôn hòa lễ phép như trước. Giơ tay nhấc chân đều là tự nhiên phóng khoáng.
Ông nội Giang vuốt vuốt bộ râu của mình, hài lòng gật đầu, ông ta nghe thư ký nói lão nhị này của Hứa gia thường xuyên hẹn Tiểu Ca ra ngoài ăn cơm, mà Tiểu Ca bên kia cũng không từ chối.
Huống hồ hôn nhân của Tiểu Ca và Tiểu Thừa còn hai tháng nữa sẽ phải hủy bỏ, nếu Tiểu Ca có thể theo đuổi hạnh phúc thuộc về mình, vậy trái lại cũng không có gì đáng trách.
Lão nhị Hứa gia tuy rằng xuất thân hơi kém, nhưng tướng mạo phẩm hạnh đều khá được, vừa vặn có thể cùng Tiểu Ca bổ sung cho nhau một chút. Cháu gái nhà ông tính cách quá mạnh mẽ.
Ngồi ở một bên khác của ông nội Giang, Đoạn Mộ Thừa vẫn động tác không nhanh không chậm mà cắt bò bít tết, cô còn có tư cách gì đi ngăn cản cô ấy theo đuổi hạnh phúc chứ.
Cô ấy đối với cô đã tận tình tận nghĩa, cô rốt cuộc còn đang hy vọng xa vời điều gì.
Dùng cơm xong, Đoạn Mộ Thừa liền cáo từ rời đi trước. Đem không gian để lại cho bọn họ. Một mình lái xe trở về.
Đại sảnh xa hoa, ông nội Giang đang ngồi ở trên sô pha tán gẫu cùng Hứa Viễn Phàm, cùng với Giang Khuynh Ca.
Chỉ là đôi mắt trong veo giờ phút này lại có vẻ hơi trống rỗng, thậm chí ông nội Giang gọi cô ấy mấy tiếng, cô ấy mới hoàn hồn lại.
“Tiểu Ca. Cháu làm sao vậy? Viễn Phàm nói mấy ngày nữa sẽ có cuộc triển lãm cá nhân, cháu có muốn đi xem cùng cậu ấy một chút không?”
“Không được. Cháu không muốn đi.” Giang Khuynh Ca đặt chén trà xuống, lập tức lên lầu, trên gương mặt xinh đẹp ngoại trừ lạnh nhạt thì không còn điều gì khác. Nếu không phải Giang thị và Hứa thị có hợp tác, cô ấy sao có thể giao thiệp cùng Hứa Viễn Phàm.
Đôi mắt lão vẩn đục của ông nội Giang hiện lên một tia lóe sáng, tiếp tục tán gẫu với Hứa Viễn Phàm.
Xem ra cũng không phải như ông ta tưởng đi, hai đứa nhóc này hình như tình cảm khá tốt.
6 giờ chiều, cô ấy được tài xế Giang gia đưa về, gõ cửa một hồi lâu, đều không có ai mở cửa.
Trong mắt có chút nghi hoặc, Đoạn Mộ Thừa hẳn là đã sớm trở về. Từ túi xách lấy chìa khóa ra mở cửa.
Mới từ chỗ thay giày ở huyền quan bước tới, vừa đến phòng khách liền ngửi thấy một mùi rượu nồng nặc.
Trên bàn khách, những chai bia còn có rượu vang đỏ dày đặc bị tùy ý ném vương vã, tựa nghĩ tới gì đó, Giang Khuynh Ca ném túi xuống, vội vàng lên lầu.
Quả thực, vừa đẩy cửa ra, mùi rượu trong phòng ngủ của cô càng thêm nồng đậm, xông đến đầu cô ấy cũng có chút đau.
Căn phòng tối tăm, Đoạn Mộ Thừa chân trần dựa vào góc tường, đôi mắt nhắm chặt, mặt đẹp trắng nõn đỏ bừng, bất tỉnh nhân sự.
Tay Giang Khuynh Ca nắm chốt cửa do dự một hồi, vẫn là tiến lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai cô, nhẹ giọng nói.
“Đoạn Mộ Thừa, cô ổn không?”
Lần duy nhất cô ấy nhìn thấy Đoạn Mộ Thừa như vậy, là ngày giỗ một năm trước của ông nội Đoạn, ngày ấy cô cũng uống đến bất tỉnh nhân sự như vậy, sau đó bọn họ liền làm.
Đó là đêm đầu tiên của cô ấy, thế nhưng động tác của Đoạn Mộ Thừa có thể dùng hai từ ‘thô bạo’ để hình dung cũng không quá, bá đạo lại ngang ngược. Tuy rằng xong việc cô nói xin lỗi cô ấy, nhưng có một khoảng thời gian vẫn tạo thành bóng ma tâm lý rất sâu trong lòng cô ấy.
Sau đó các cô ở trên giường phối hợp càng ngày càng ăn ý, Đoạn Mộ Thừa cũng càng ngày càng dịu dàng, bóng ma tâm lý mới dần dần rút đi.
Nghe được thanh âm, Đoạn Mộ Thừa mở đôi mắt không quá tỉnh táo, động tác nhanh chóng lại bá đạo kéo cô ấy vào trong lòng mình, vòng chặt lấy eo mảnh khảnh của cô ấy. Giống như đang nằm mơ vậy.
“Vợ ơi.”
Giang Khuynh Ca nhích người điều chỉnh tốt tư thế ở trên đùi cô, không muốn khó chịu như vậy. Mặt đẹp trắng nõn đỏ ửng. Dường như chỉ có thời điểm ở trên giường cô mới có thể gọi cô ấy như thế. Ngày thường cứ như thể cô ấy không có tên họ vậy. 𝙏𝒓ải nghiệm đọc 𝙩𝒓𝐮yện số 1 𝙩ại _ 𝙩𝒓𝐮m𝙩𝒓 𝐮y𝓮n﹒VN _
“Tại sao lại uống nhiều như vậy?” Giang Khuynh Ca tuy gương mặt xinh đẹp đã đỏ đến không xong, nhưng đôi mắt vẫn luôn tỉnh táo, ngón tay mảnh khảnh chọc chọc khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ của người nọ.
“Em khó chịu. Đừng ly hôn với em có được không?”
Người nọ say rượu mở to đôi mắt, nói chuyện cũng là đứt quãng, thế nhưng Giang Khuynh Ca vẫn nghe rất rõ ràng.
Không khỏi có chút buồn bực. Rõ ràng là em ấy muốn ly hôn với mình, còn ném mình lại ở bên đó, làm sao lại thành mình muốn ly hôn?
Nhưng thấy cô khó chịu nhíu mày, trong lòng lại không khỏi mềm nhũn, đầu ngón tay lành lạnh vuốt v e khuôn mặt gầy gò của cô, mặt mày ôn nhu.
“Đoạn Mộ Thừa, em yêu tôi không?”
Vừa đang hỏi cô, cũng là đang hỏi chính mình. Từ rất lâu trước kia, đại khái là vào năm đầu tiên các cô kết hôn, cô ấy liền phát hiện chính mình đã luân hãm.
Khi đó cô ấy vẫn đang học đại học, Đoạn Mộ Thừa đã tiếp quản Đoạn thị, các cô cũng chính thức ở chung. Mà Vương mẹ cũng bởi vì muốn chăm sóc cho cháu trai ở quên nên đã về nhà. Trong nhà chỉ còn lại hai người bọn họ và tài xế dưới lầu.
Có lẽ là bắt đầu từ khi cô mỗi ngày bất kể mưa gió mà dậy sớm làm bữa sáng cho cô ấy, hoặc có thể là biết cô ấy sợ sấm sét, cho nên luôn vừa khéo tình cờ tới phòng cô ấy tìm tư liệu cả một đêm. Cũng có thể là bắt đầu từ khi Vương mẹ trước lúc sắp chia tay cho cô ấy xem rất nhiều tranh chân dung của mình do cô vẽ.
Rõ ràng thời điểm đó Đoạn thị bận rộn như vậy, nhưng chỉ cần cô ấy ở nhà, thì sẽ không để cô ấy ăn cơm hộp lần nào. Tuy rằng trước nay cô đều là bộ dáng dửng dưng như vậy. Trước đến giờ vẫn không nói gì hết.
Cô ấy từng bước từng bước đi về phía cạm bẫy ôn nhu của cô. Giống như nước ấm nấu ếch xanh vậy, chờ đến khi cô ấy nhận ra, đã không còn kịp nữa rồi.
Nếu không một người luôn luôn lạnh lùng tự chủ như cô ấy làm sao có thể phát sinh quan hệ với cô trong tình trạng không tỉnh táo như vậy. Đem bản thân hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà giao cho cô, mặc cho cô tùy ý đòi lấy.
Nhưng mà sau này, Đoạn Mộ Thừa rốt cuộc đã không còn gọi cô ấy là ‘tỷ tỷ’ nữa. Đối với cô ấy luôn là xa cách lại bình tĩnh như vậy.
“Yêu. Tỷ tỷ, em rất yêu chị, em thật muốn gi ết chết tên họ Hứa kia, nhưng mà em sợ chị thích hắn.”
Đoạn Mộ Thừa vẻ mặt đau khổ, đáng thương hề hề mà nhìn Giang Khuynh Ca. Bộ dáng vô cùng chán nản. Cúi đầu muốn hôn cô ấy, để an ủi chua xót cùng thống khổ trong lòng.
“Đi trên giường, đừng ở chỗ này.”
Cô gái trong lòng cô đỏ bừng mặt, nhưng lại bởi vì nhận được đáp án hài lòng, đôi mắt nhu mềm tựa như một hồ xu@n thủy.
________________________
Editor: Nay bận quá ra chương hơi lâu, chị em thông cảm. Nhớ bình chọn nha <3
Cặp phụ vẫn chưa hết drama đâu nhé!