Sáng sớm, phòng ngủ không mở cửa sổ, bức màn dày nặng che khuất mọi tia nắng ấm áp bên ngoài. Trong phòng, ngoài mùi rượu thoang thoảng còn kèm theo một mùi thơm sau khi tắm gội, quanh quẩn ở trong phòng ngủ, thật lâu không tản đi.
Trên giường lớn mềm mại hỗn độn, một quả đầu đen thui vùi ở dưới tấm chăn màu trắng mỏng manh. Mà chiếc gối bên cạnh chỉ còn sót lại hơi ấm giai nhân.
Phút chốc, Đoạn Mộ Thừa gõ đầu, chống người dựa vào đầu giường, thật lâu vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.
Có phải cô uống tới mất trí rồi không? Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Làm sao cô lại ở trên giường? Những vỏ chai rượu ném đầy sàn đã được thu dọn từ khi nào?
Dựa vào giường có chút trống rỗng mơ màng, đôi mắt nhạt màu cùng lúc cẩn thận đánh giá căn phòng, khi vô tình lướt qua nhìn thấy một bên tay vịn sô pha, không khỏi có chút ngây ngốc.
Nếu như cô không nhìn lầm thì, đó là áo ngủ của Giang Khuynh Ca. Đầu óc nhanh chóng nhớ lại, một ít thước phim lẻ tẻ tràn vào trong đầu.
Cô gái tóc đẹp rối tung, mắt đẹp mông lung, mặt đẹp ửng đỏ, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng nâng cằm cô. Thanh âm mềm tựa như một hồ nước, lại mang theo dụ hoặc mơ hồ:
“Tôi là ai? Nói cho tôi biết, Đoạn Mộ Thừa, tôi là ai?”
Ánh mắt hút hồn như vậy, giọng điệu quyến rũ như thế, khiến cô căn bản không thể dời mắt.
“Là tỷ tỷ, là vợ của em.” Giọng cô vừa mềm lại vừa nhẹ, bức thiết muốn lấy tay cô ấy ra, cúi đầu hôn người con gái đẹp đến mức không gì sánh được kia.
“Thật ngoan.” Cô ấy dường như rất hài lòng với đáp án của cô, giọng điệu cưng chiều hiếm thấy. Sau đó chủ động vòng lấy cô, dâng hiến cánh môi đỏ mà cô đã khát vọng từ rất lâu.
Sau đó hình như các cô liền gì đó, sau khi kết thúc, loáng thoáng cảm nhận được hình như Giang Khuynh Ca lấy khăn lông lau mặt cho cô, sau đó rất tự nhiên mà ngủ ở bên cạnh cô.
Nhớ đến đây, mặt Đoạn Mộ Thừa từ hồng chuyển trắng lại chuyển hồng. Đôi mắt màu xám nhạt bất giác liếc mắt nhìn vị trí bên cạnh.
Trên gối còn vết lõm sâu rõ ràng, lưu lại một sợi tóc màu đen, nhìn từ chiều dài của nó thì đây không phải là của cô.
Đoạn Mộ Thừa ánh mắt phức tạp, chỉ cần nghĩ tới những đoạn vụn vặt trong trí nhớ chính mình mềm nhũn bị cô ấy dỗ dành gọi tỷ tỷ, chỉ hận không thể nổ tung tại chỗ, thật cũng quá xấu hổ đi.
Ngón tay lành lạnh xoa xoa khuôn mặt nóng bỏng, cố gắng để bản thân bình tĩnh lại. Sau đó nhanh chóng xuống giường thay quần áo chuẩn bị lao thẳng đi làm.
Tuy rằng cô đã trễ một tiếng đồng hồ, thế nhưng xung động nào đó trong nội tâm thôi thúc cô phải nhanh trốn thoát.
Chỉ là cô mới vừa cầm cặp táp đi đến lầu một, chỗ đổi giày ở huyền quan. Sau đó một giọng nói rất thanh lãnh gọi cô lại.
“Không ăn bữa sáng sao? Hôm nay là chủ nhật.”
Cô ấy mặc váy màu trắng thuần bó eo, bên ngoài đeo một chiếc tạp dề thanh nhã đính bông hoa cúc nhỏ, mái tóc đen nhánh nhu thuận bị tùy ý buộc ở sau đầu, đôi mắt phượng thanh lãnh đang chăm chú nhìn cô đang thay giày.
Trên khuôn mặt thanh tú vẫn không có một chút cảm xúc nào như trước. Một chút cũng nhìn không ra được sự mị hoặc tối hôm qua.
“Vậy sao?” Chỉ vội vàng cùng cặp mắt lạnh lùng kia liếc nhìn nhau một cái, Đoạn Mộ Thừa nhanh chóng cúi đầu, đứng dậy, đem túi công văn đặt ở trên sô pha phòng khách.
Động tác vô cùng nhanh chóng trấn tĩnh, nhưng vẫn lộ ra ý tứ chạy trối chết.
Bị rớt lại ở phía sau, Giang Khuynh Ca rũ mắt, ánh mắt ôn nhu như nước, khóe môi nhu hòa cười khẽ một tiếng, sau đó lại lập tức khôi phục vẻ mặt không biểu cảm vừa rồi.
Em ấy xấu hổ sao?
Thành phố B, tổng bộ tập đoàn WK. Cố Thanh Mộc đang nghiêm túc phê duyệt văn kiện. Bàn tay trắng nõn khớp xương rõ ràng cầm một chiếc bút máy lóe ánh kim đẹp đẽ sang trọng. Trong khiêm tốn lộ ra một phần thanh quý.
Mặt mày ôn nhu mà tỉ mỉ nhìn chiếc bút máy trong tay, đây là chiếc cô thuận tay lấy từ chỗ An An. Làm cô nhớ tới vẻ mặt đau lòng của An An.
Rõ ràng không nỡ bỏ, lại cứ phải cố chấp giả vờ bình tĩnh. Cố Thanh Mộc cười có chút phúc hắc. Xem ra địa vị của mình ở trong lòng nàng còn không thắng nổi một chiếc bút máy. Chứng minh cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng.
Đang chống cằm trắng nõn có chút xuất thần, cánh cửa văn phòng dày nặng bị nhẹ nhàng đẩy ra. Là Hứa Hi trong bộ trang phục công sở.
“Cố tổng. Bên ngoài có một người tự xưng là mẹ của bác sĩ Diệp đến tìm cô.”
Thời gian không khác nhiều so với dự đoán của cô. Cố Thanh Mộc buông văn kiện trong tay xuống, khuôn mặt trầm tĩnh nói “Cho bà ấy vào đi, họp hội đồng quản trị chuyển sang buổi chiều.”
“Vâng, Cố tổng.” Hứa Hi cúi đầu cung kính đáp một tiếng, lập tức lần nữa đẩy cửa đi ra ngoài.
Cố Thanh Mộc sửa sang lại trang dung của mình một chút, xác nhận không có vấn đề gì, ngón tay thon dài trắng nõn đẩy mắt kính gọng vàng lên trên sống mũi cao thẳng, tùy tay lấy một quyển tạp chí từ kệ sách sau lưng.
Khoảng chừng một phút sau, người đã từng lưu lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ khi cô còn niên thiếu bước vào.
Nhiều năm trôi qua, Diệp mẹ vẫn không già đi chút nào cả. Thậm chí theo năm tháng chuyển dời, còn có vẻ càng ung dung hơn.
“Đã lâu không gặp, Triệu nữ sĩ.”
Cố Thanh Mộc đặt tạp chí xuống, dáng ngồi đoan chính, khóe môi cong lên nụ cười mỉm như có như không, ngón tay thon dài hờ hững xoay xoay chiếc bút máy đẹp đẽ sang trọng kia.
Giọng điệu tuy bình dị gần gũi, nhưng lại mang theo một vẻ khí thế chỉ cấp trên mới có.
“Quả thật là đã lâu không gặp, Cố tổng.”
Giọng của Triệu Nhã Tình tuy là bình tĩnh, nhưng lại toát lên vẻ kinh ngạc và sợ hãi khi tận mắt nhìn thấy.
“Cố tổng thật sự là tuổi trẻ tài cao nhỉ.” Đây là một câu tán dương và khen ngợi phát ra từ nội tâm.
Cố Thanh Mộc tính tới tính lui cũng chỉ mới 23 mà thôi, đã tạo dựng thế lực lớn mạnh hàng đầu quốc nội – WK, quả thật mạnh hơn rất nhiều so với vị hôn phu của An An là Allen.
Không, đây hẳn là mây – bùn khác biệt.
Allen tuy ở nước ngoài được giáo dục ưu tú, nhưng mà hiện giờ cũng chỉ là dựa vào Peter mới có được một vị trí nhỏ ở trong tập đoàn, còn Cố Thanh Mộc lại là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng theo đúng nghĩa.
Huống chi hiện giờ WK đã vượt xa gia tộc Peter và Diệp thị, có lẽ tài sản hai nhà cộng lại cũng chưa bằng một nửa của WK.
Có thể thấy được WK là một con quái vật khổng lồ lớn mạnh tới cỡ nào, Cố Thanh Mộc cô hiện giờ phân lượng lại nặng biết bao nhiêu.
“Dì Triệu quá khen, không biết dì tới là vì chuyện gì?”
Cố Thanh Mộc đẩy mắt kính, cầm một tấm khăn vuông sạch sẽ lau lau bút máy, như thể đang thưởng thức đồ vật yêu thích vậy.
“Coi như hôm nay cô đã khác ngày xưa, nhưng mà An An đã có hôn ước với Allen, sang năm sẽ phải thành hôn. Vẫn mong Cố tổng tuân thủ ước định lúc trước.”
Triệu Nhã Tình cau mày, một hơi nói xong. Trong đôi mắt giống hệt An An lại là gắng gượng giả bộ kiên định cùng trấn tĩnh.
Nếu không phải mấy ngày trước An An gọi điện thoại tới, bà ta cũng không cần suốt đêm gấp rút đặt vé máy bay về nước. Không ngờ An An lại muốn hủy bỏ hôn ước với Allen, chỉ bởi vì một Cố Thanh Mộc con bé không có bất kỳ ký ức gì mà hủy bỏ hôn ước với Allen đã ở bên cạnh nó 5 năm.
Đến bây giờ hai người họ mới gặp qua vài lần mà thôi, liền muốn hủy bỏ hôn ước. Cố Thanh Mộc hiện giờ chỗ đứng cao đến vậy. Không dùng chút thủ đoạn cùng tâm cơ mà có thể ngồi vào vị trí đó sao?
An An cũng quá xốc nổi. Mấu chốt là An An còn dùng những lời lúc trước bà dụ dỗ nàng đính hôn quay lại nói bà, nếu như có người thích, thì có thể đơn phương hủy bỏ hôn ước với Allen. Thật là không làm bà tức chết, bà thật không nên để cho An An về nước.
Bên phía An An, bà tạm thời không có cách nào. Cho nên vừa xuống máy bay, bà liền trực tiếp tới WK tìm Cố Thanh Mộc, rốt cuộc lấy thân phận địa vị hiện giờ của cô, sẽ không thể nói không giữ lời. Truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng không tốt.
Cho nên bà ỷ vào điểm này mà tới.
“Ha, dì cảm thấy hiện tại dì có tư cách nói điều kiện với tôi sao?”
Cố Thanh Mộc nhẹ nhàng đặt bút máy trong tay xuống, ngả người dựa vào ghế dựa bọc da, thờ ơ chơi đùa ngón tay mảnh mai, đôi mắt đen híp lại diễn giải rõ ràng bảy phần lạnh nhạt cùng ba phần máu lạnh.
Nếu bà ta không phải là mẹ của An An, bà ta có thể có cơ hội ở đây lải nha lải nhải giảng đạo lý với cô sao?
Năm đó là dùng thân phận khiến cho cô tự thấy hổ thẹn, hiện giờ lại muốn thông qua giảng đạo lý để khiến cô biết khó mà lui.
Muốn so sánh với An An, chút gièm pha này cô thật sự một chút cũng không thèm để ý. Người khác thích nói sao thì nói, vả lại truyền thông WK là để ăn không ngồi rồi sao?
“Cố tổng, bây giờ cô ỷ thế hiếp người, sẽ không sợ Peter cùng Diệp thị liên hợp với tập đoàn khác cùng nhau chống lại WK?”
Đây là uy hiếp trá hình sao? Vả lại lúc trước là ai ỷ thế hiếp người như thế? Ý cười bên khóe môi Cố Thanh Mộc dần dần mở rộng, nhưng còn lạnh lẽo hơn cả lúc nãy, ngón trỏ dùng sức gõ gõ mặt bàn làm bằng gỗ lim, thanh âm máu lạnh đến cực điểm.
“Tôi khuyên dì, bây giờ vẫn là suy xét làm sao đem con gái gả cho tôi, làm sao để tên Allen đó đừng dây dưa với An An đi. Mà không phải suy xét mấy chuyện không có ý nghĩa đó. Dì cảm thấy gia tộc Peter cùng Diệp thị sẽ có bao nhiêu sức mạnh? Hay là cảm thấy WK dễ bị bắt nạt như vậy?”
Thấy dáng vẻ Triệu Nhã Tình muốn nổi giận, lại không thể không nhịn xuống.
Cố Thanh Mộc cười lạnh, ngón tay từ một góc ngăn kéo hộc bàn lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, ghét bỏ mà đẩy cho Triệu Nhã Tình.
“Làm phiền dì đem mớ sắt vụn này cầm về cho Allen, An An tôi cưới chắc rồi.”
“Cô…”
Triệu Nhã Tình nhìn chiếc nhẫn kim cương kia mà tức giận đến nhất thời nói không ra lời, không ngờ An An ngay cả nhẫn đính hôn đều giao cho Cố Thanh Mộc. Tức chết bà rồi, còn sắt vụn, đây chính là viên kim cương ước chừng 9 cara đấy.
“Nếu tôi đoán không lầm, dì và Allen 8 giờ sáng liền đến nhỉ, nói với Allen, quản tốt cái miệng của mình, bằng không tôi không ngại để cho việc mấy ngày hôm trước lại lặp lại một lần nữa.”
“Cô…Cố Thanh Mộc, cô…”
Triệu Nhã Tình trực tiếp tức giận đến mức đứng dậy, ánh mắt thẳng tắp căm tức nhìn cái người vẫn đang thờ ơ kia.
“Dì đừng nhìn tôi như vậy, lúc trước nếu như dì đồng ý để tôi cùng An An ở bên nhau, chẳng phải liền không có nhiều chuyện như vậy sao? Đương nhiên, cho dù tôi chán ghét dì như thế nào đi nữa, dì cũng là mẹ của An An, đây là sính lễ tôi cưới An An, nếu không dì xem một chút.”
Cố Thanh Mộc mặt mày tươi cười rút ra một túi văn kiện từ hàng trên kệ sách phía sau, đưa cho Triệu Nhã Tình.
Chỉ là Triệu Nhã Tình nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp ném xuống đất, giọng điệu chất đầy giận dữ nói.
“Cố Thanh Mộc, cô nằm mơ đi, dù thế nào tôi cũng sẽ không đem An An gả cho cô.”
Nói xong, liền hùng hổ dẫm lên giày cao gót ra khỏi văn phòng, còn nặng nề mà đóng sầm cửa lớn dày nặng của văn phòng lại.
Văn phòng tổng giám đốc lại khôi phục vẻ yên tĩnh vừa nãy. Cố Thanh Mộc khóe môi phiếm cười lạnh, nhặt túi văn kiện từ trên mặt đất lên, một lần nữa đặt lại vào hàng kệ sách phía sau.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, nếu không phải vì An An, bà ta và Allen có thể sống sót thuận lợi tới thành phố B, đây cũng là nể mặt An An cô mới không so đo.
Gọi thông số máy trên bàn, cô trầm giọng giao phó, nói “Kể từ ngày hôm nay, thu mua cổ phiếu tập đoàn Peter và Diệp thị, đừng để bọn họ biết là WK. Hiểu chưa?”
“Vâng, Cố tổng.”