Sau khi tận mắt chứng kiến cuộc hành hình xảy ra bất ngờ này, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều chìm vào khoảng không tĩnh lặng.
Cặp song sinh cúi người xuống, giẫm thẳng giày lên trên đống chất lỏng lẫn lộn chứa đầy máu và dịch nhầy đỏ đỏ trắng trắng của cơ thể, khiến cho thứ dịch nhão nhoẹt nọ bắn tung tóe lên.
Làn da của bọn họ rất trắng, là kiểu trắng do chẳng bao giờ tiếp xúc với ánh mặt trời. Các khớp xương đều rõ ràng, ngón tay thon dài, không có lấy một vết chai.
Mà hiện giờ, hai bàn tay xinh đẹp sạch sẽ ấy lại chạm vào đống dơ bẩn kia.
Yết hầu đầu bếp nữ khẽ nhấp nhô, cảm thấy hơi buồn nôn. Cặp song sinh nhặt từng mảnh vỡ của chiếc đĩa sứ, bày lên trên bàn, một trong hai người nói: “Đáng tiếc.”
Người còn lại cũng nói: “Đáng tiếc.”
Đương nhiên chủ thể mà bọn hắn đang nói tới không phải là người.
Hai cặp mắt xanh biếc giống hệt nhau cùng nhìn về một hướng, cái nhìn ấy tạo thành ảo giác khiến cho người ta phải choáng váng đầu óc. Cho dù nhìn sang bên trái hay phải, vẫn đều là hai viên ngọc đế vương lục y sì nhau đang tỏa ra ánh lạnh.
“Đây là đồ thiếu gia thích,” Cặp song sinh đồng thanh nói, giọng điệu trầm tĩnh, “Thứ có thể khiến thiếu gia thích, không có nhiều.”
Khấu Đông quan sát chiếc đĩa sứ kia. Đĩa sứ trắng như tuyết, chỉ có phần mép đĩa được vẽ hoa văn phức tạp màu đậm giống như gia huy, nhìn tổng thể có thể coi là đơn giản trang nhã. Tiếc rằng bây giờ nó đã nhuốm máu, nhìn vào thật sự rất khó chịu.
Y bất giác nhíu mày.
Cặp song sinh quét những mảnh vỡ của chiếc đĩa sứ vào thùng rác.
“Bẩn rồi,” Bọn hắn giải thích ngắn gọn rồi đưa ra kết luận, “Thiếu gia không thích nữa.”
Sau đó bọn hắn lại quay đầu, nhìn về phía bọn y.
“Mấy người còn đứng ở đây làm gì?”
Những người chơi ở chỗ này như ngừng thở, thấy NPC đã chuyển tầm mắt, không ai trong số họ dám nán lại nữa, ngượng ngùng quay đầu rời đi.
Chẳng qua là nỗi khiếp sợ trong lòng bọn họ vẫn chưa biến mất, nhiệm vụ ban đầu cho rằng đơn giản, giờ lại biến thành vách núi cao vút. Đặt chân lên mép vực này, ai nấy đều loạng choạng tưởng chừng sắp ngã.
Làm không tốt, chỉ có chết.
“Đệt.” Thợ tỉa hoa không nhịn được mà chửi tục —— Mới bắt đầu đã chết một người, rõ ràng độ khó của phó bản này khác xa so với tưởng tượng của bọn họ. Hiện giờ anh cũng đã hiểu, nếu nói tính mạng của họ đang bị cặp song sinh nắm giữ thì sự thật lại là nằm trong tay vị thiếu gia kia —— Chỉ khi nào thiếu gia vui vẻ, bọn họ mới có thể sống.
Thiếu gia không vui, bọn họ sẽ phải chôn cùng.
Mẹ nó, thế này khác chó gì chế độ độc tài phong kiến!
Anh sầm mặt, nhìn qua hai người bên cạnh, cuối cùng vẫn không nói suy nghĩ trong lòng ra.
Như vậy, thật sự sẽ có lúc anh phải đi tìm vị “thiếu gia” tôn quý kia rồi.
Đầu bếp nữ vẫn giữ im lặng, nhưng hai bàn tay đã siết chặt tới căng cứng. Mãi cho đến khi Khấu Đông sắp tới cửa phòng thú bông, cô bỗng quay về phía y, lên tiếng: “Cậu thấy bữa tối có ngon miệng không?”
Vóc dáng của cô rất cao, chất giọng cũng không giống với phụ nữ bình thường, trầm ấm mượt mà, hiếm người phụ nữ nào lại có một giọng nói như vậy. Nhưng vừa nghe được câu hỏi này, Khấu Đông lại cảm thấy có chút lúng túng.
Nói thật, y cảm thấy không ổn lắm.
Nhưng nếu nói thẳng thừng ra, y sợ sẽ đả kích người ta…
Bởi vì “làm không tốt” sẽ có khả năng phải chết.
Khấu Điềm Điềm đành phải uyển chuyển nói: “Cũng tạm được, vẫn có thể cải thiện.”
Đây quả là một câu trả lời tiêu chuẩn, vừa xoa dịu cảm xúc của đối phương vừa ngầm ám chỉ đối phương vẫn chưa làm tốt lắm, cần phải tiếp tục tiến bộ.
Đầu bếp nữ thở phào nhẹ nhõm một hơi, ánh mắt khẽ liếc lại về đằng sau: “Được rồi.”
Dường như cô hơi kích động, suýt chút nữa đã chạy lên nắm lấy tay Khấu Đông: “Cảm ơn cậu, tôi sẽ cố gắng!”
Khấu Đông: “…???”
Khấu Điềm Điềm ngơ mất một lúc, người này hình như đang hưng phấn thái quá nhỉ —— Lời nói của y thì có ích gì chứ, quan trọng phải là NPC nói kia kìa!
Y thật sự không thể hiểu nổi logic của người chơi này, đành phải ấm ức ôm cả đống nghi vấn vào phòng làm việc.
Công việc là vô tận, nói thật thì có làm cả đời cũng chả xong nổi. Khấu Đông cũng không biết bản thân đã làm được bao lâu, xỏ kim muốn mù mắt luôn, cuối cùng không nhịn được mà bắt đầu bung lụa, khâu qua loa cho xong chuyện.
Bởi vì mệt mỏi, mấy lần liền y suýt chút thì may cả chân lên vai thú bông.
“… Đậu.”
Sau khi phát hiện ra, ngay cả Khấu Đông cũng cảm thấy cạn lời, chế gấu bông thành cái giống gì rồi không biết. Y đành phải đứng dậy, hoạt động chân tay chút xíu, tạm thời thả lỏng bản thân.
Trong phòng chỉ đốt một ngọn nến duy nhất, ánh nến khẽ lay động.
Ánh sáng lờ mờ chỉ vừa đủ ôm trọn lấy người, phần lớn các chồng thú bông đã chìm vào bóng tối. Gương mặt của bọn chúng đều mờ mờ ảo ảo, tay chân rách rời lộn xộn cuộn vào với nhau, bông nhồi lại nằm vương vãi một bên. Chỉ có đôi mắt của chúng là hơi loé lên, phát ra ánh sáng le lói.
“……”
Trong bóng tối, con mắt làm bằng cúc áo chậm rãi chuyển động.
Đầu tiên là một đôi.
Sau đó là hai đôi, ba đôi, bốn đôi…
Chúng lẳng lặng xoay tròn, đem cần cổ trắng nõn mà cậu thanh niên sơ ý để lộ ra, cùng với mái tóc đen nhánh mềm mại và cả đường cong mượt mà của thân thể ngây ngô non nớt dưới lớp vải mỏng tang kia, giam toàn bộ vào trong tầm mắt mình.
*
Khấu Đông may tới một con thỏ bông thì thấy có chút kỳ quái. Y cúi đầu, ngửi thử vài lần, xác định rằng trên người con thỏ bông này có mùi tanh thoang thoảng.
Nhìn kĩ lớp lông trên người nó, còn có một chùm lông bết lại thành cục.
Phía trên là dấu vết của một thứ gì đấy đã khô lại.
Nói nghiêm túc, làm một streamer game chỉ phụ trách ngọt ngào chứ chưa bao giờ tắt đèn chơi level hạn chế, Khấu Đông khẳng định rằng tư tưởng của mình vẫn luôn thuần khiết lành mạnh giống như một tờ giấy trắng —— thậm chí giấy trắng còn chẳng lành mạnh bằng y. Hai mươi mấy năm cuộc đời của y chưa từng có một cô bồ nào, đoá hoa đào đầu tiên rung rinh hé nở cũng mọc trên cái gốc Diệp Ngôn Chi, ở thế giới hiện thực chưa từng nắm tay hay hôn ai, đừng nói đến first base [1], tới cả sân bóng y còn chưa lên bao giờ nữa kìa.
[1] Baseball metaphors for sex: Thuật ngữ trong môn bóng chày nhưng được sử dụng với nghĩa ẩn dụ cho việc sex. Có 4 bases là first base (hôn), second base (sờ mó trên eo), third base (sờ mó dưới eo) và forth base/ home base/ home run (giao hợp).
Còn kẻ nào có thể lành mạnh hơn y chắc? Nhìn thôi cũng biết y chính là người cực kỳ phù hợp yêu cầu, không hề làm ra hành động nào khác ở dưới cổ.
Nhưng mùi vị này, thật sự khiến streamer game lành mạnh liên tưởng đến một số thứ không được lành mạnh cho lắm.
Khấu Đông cảm thấy đây hẳn là ảo giác.
Y ném con thỏ về chỗ cũ, sau khi tiếp tục tìm kiếm, rất nhanh đã phát hiện ra dấu vết tương tự ở một chồng thú bông khác, lấm ta lấm tấm cứ như vệt nước bị vẩy lên.
Khấu Đông: “……”
Y nói với hệ thống lời nói từ tận đáy lòng của mình: “Bọn mày làm thật đấy à?”
Hệ thống:【 Tôi không hiểu ý của người chơi. 】
Khấu Đông nói lời từ trái tim: “Tao muốn báo cáo mày.”
Cái này rõ ràng không phù hợp với giá trị quan cốt lõi của xã hội chủ nghĩa!
Hệ thống vẫn lạnh băng, cứ như đang cười nhạo: 【 Báo cáo ở chỗ này à? 】
Khấu Đông: “……”
Phải rồi, bây giờ y vẫn ở trong con game rách này, căn bản không có cách nào báo cáo.
Hiện thực đúng là tàn nhẫn vô tình. Khấu Đông cảm thấy bản thân hơi nóng nảy quá rồi, y hạ quyết tâm lúc trở về phải thi công chức ngay mới được, thi vào bộ phận đặc biệt chuyên để uốn nắn con game rách mưu mô bất lương này.
Chờ tới khi đó, y cũng giống như loại chuyên viên tắt đèn kia rồi, chuyên phụ trách việc niệm chú Đại Bi trước lúc cốt truyện tắt đèn cho người ta…
Ánh nến chợt bùng lên nhè nhẹ.
Khấu Đông bỗng ý thức được dưới chân mình đột nhiên có thêm một cái bóng. Y xoay đầu lại, phát hiện đó là cái bóng đổ dài của thú bông. Đống đồ chơi nằm lẳng lặng chồng chất lên nhau, tạo thành một ngọn núi lông tơ, ngay cả đường viền của cái bóng cũng được phủ kín một lớp lông mịn màng.
… Quái thật.
Ban đầu chúng đâu gần y như vậy?
Khấu Đông thả kim chỉ trong tay xuống, nghiêm túc quan sát bọn chúng. Vốn dĩ y không hề nhận ra rằng đám thú bông này có chỗ nào không ổn, nhưng hiện giờ nhìn kỹ rồi, y bỗng rợn tóc gáy ——
Bọn chúng đều đang nhìn y chằm chằm.
Động tác đồng loạt, cách nhìn cứ như muốn ăn tươi nuốt sống y.
Hỏng rồi!
Khấu Đông chợt phản ứng kịp, lập tức bật dậy khỏi mặt đất. Lúc này y thầm cảm thấy may mắn vì năng lực phản ứng của cơ thể mình, chỉ vài bước đã tới trước cửa, duỗi tay kéo cửa ——
Nhưng cánh cửa lại đóng chặt cứng, dù kéo thế nào vẫn chẳng hề nhúc nhích!
Cặp song sinh kia đã khoá trái cửa từ bao giờ rồi!
Khấu Đông lung lay cánh cửa mỏng manh, toàn thân đổ đầy mồ hôi, vậy mà chẳng có chút tác dụng nào. Lối ra bị chặn đứng, hiện giờ y hoàn toàn bất lực rồi bị phơi ra trước mặt đám thú bông kia, trong khi ấy chúng có thể dễ dàng nhào về phía y —— đương nhiên tiền đề là, chúng nó phải sống.
Y thầm hy vọng rằng mình chỉ đang phản ứng thái quá, trên thực tế đây vẫn là đống vật chết. Nhưng ngay khi y đang quan sát cẩn thận, một con gấu Teddy đầu tròn bỗng chậm rãi bò dậy từ mặt đất.
Đôi tai của nó vẫn chưa hoàn thiện, lộ ra lớp bông nhồi trắng tinh ở bên trong. Nó bước đi xiêu xiêu vẹo vẹo, cách đi đường giống hệt trẻ con mới chập chững tập đi, cái đuôi ngắn ngủi phía sau cũng lay động theo từng bước chân của nó.
Phối với thân hình mềm mại của nó, tạo ra cảm giác ngây thơ đáng yêu của trẻ con.
Nó chậm rãi mở miệng cười toe toét về phía Khấu Đông, nơi ấy có một mảnh vải dài màu đỏ, được cắt làm thành cái lưỡi của nó.
Thần thú trong người Khấu Đông bắt đầu vọt lên, nhưng cứ như bị đóng băng tại chỗ, không sao nhúc nhích được. Ở trong mắt y, gấu Teddy cuối cùng đã đến nơi, duỗi hai cánh tay ngắn ngủn mũm mĩm ra.
Ống quần nhét trong giày của y chợt bị kéo lên, một đoạn cổ chân trắng như tuyết lộ ra của y bất thình thình bị ôm lấy.
Xúc cảm mềm mại của lông tơ chạm đến làm người ta cảm thấy hơi ngứa ngáy. Khấu Đông cố nén cảm giác kì lạ này mà duỗi tay túm nó lên, rồi đột nhiên rụt về —— con gấu này đang dùng mẩu vải màu đỏ kia liếm láp lòng bàn tay y.
Đây cứ như tiếng còi bắt đầu.
Từng con thú bông khiếm khuyết lần lượt đi ra từ bóng tối, lảo đảo tiến về phía y, chỉ có những con gấu bông đã may xong là chưa nhúc nhích. Cuối cùng Khấu Đông đã hiểu công việc của mình có ý nghĩa gì, những món đồ chơi sau khi được sửa chữa sẽ không tấn công y.
Nếu biết sớm hơn, cho dù chỉ có một cây kim, y cũng phải khâu hết cái đám này!
Bây giờ hối hận đã chẳng còn kịp, y không rảnh suy nghĩ những thứ khác, lập tức cất bước muốn tránh đi, duỗi tay tìm kim chỉ. Nhưng đám thú bông thực sự quá nhiều, phủ kín mặt đất, bất kể y giẫm xuống chỗ nào cũng mềm nhũn, thậm chí còn chẳng có nơi để đặt chân —— Chỉ cần y bước đến đâu, bọn chúng cũng nhanh chóng bò theo đến trước chân y, gấp gáp kéo lấy vạt áo y.
Một con thỏ nhanh tay lẹ mắt cầm kim chỉ đi, đứng ở chỗ rất xa vẫy đôi tai dài về phía y.
Y gạt rất nhiều con thú bông xuống, nhưng số lượng của chúng nhiều vô kể. Bọn nó chen chúc trèo lên nhau, bám đầy người y. Bàn tay Khấu Đông dần chẳng thể kham nổi, giãy giụa cũng mất tác dụng, đúng lúc này y bỗng dẫm phải một con thỏ, trượt chân ——
Y té ngã nhào xuống nền đất.
Trên người không hề xuất hiện cảm giác đau đớn, nói là ngã ở trên sàn, chi bằng nói là ngã vào đống đồ chơi. Chỉ trong nháy mắt y đã bị bao trùm, bông nhồi trắng tinh rách tươm dính đầy cơ thể, ngay cả nửa người phía sau cũng bị phủ một tầng mỏng.
Con thỏ bông đứng ngay cạnh đầu y, nhìn từ trên cao xuống. Khấu Đông ngửi thấy mùi hương quen thuộc, là vị tanh nhè nhẹ. Ba góc miệng thêu bằng chỉ đỏ của nó khẽ động, cứ như đang cười.
Đột nhiên, nó cúi đầu.
Nhét thẳng chiếc tai dài trắng hồng vào trong miệng y.
[24/04/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Thú bông ban đầu được chủ nhân cưng chiều đã hắc hóa sau khi vứt bỏ, quay ra ** chủ nhân.
Cảm giác hình như điểm kích thích của tui hơi lệch lạc rồi…