Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 29: 29: Mặt Nạ Đuổi Tà 2



Trưởng thôn hiển nhiên cũng không ngờ đến, thế mà lại có người có thể xem nhẹ sự u ám của ông ta, mở miệng nói chuyện với ông ta.
Điểm chết người chính là, sau khi Khấu Đông nói những lời này xong, đứa nhóc nói nhiều nhất trong đám trẻ con lại ngẩng đầu lên, giương mắt nhìn y —— dáng vẻ nhìn coi như vậy, không cần nói cũng biết được rằng hiện giờ nó thực sự động tâm với đề nghị của Khấu Đông.
Hơn nữa, thoạt nhìn qua thì có vẻ là trẻ con nhà ông ta.
Trưởng thôn há miệng thở dốc, chính mắt nhìn thấy cháu trai mình chạy lệch đường ray, ông ta quả thực là thở không ra hơi.

Ông ta trừng mắt liếc cháu trai một cái, lại ấn đầu đứa nhóc lần nữa, lúc này mới chợt nói: “Người xứ khác, các cậu được mời đến đây để diễn Na hí, không cần lo mấy chuyện dư thừa.”
Khấu Đông từ trên mặt đất đứng lên, hoàn toàn bỏ qua vẻ uy hiếp trong lời nói của ông ta, chỉ khẽ cười nói: “Trưởng thôn, thân thể của ngài rất tốt đấy nhỉ.”
Phút chốc ông lão đột nhiên nhấc mí mắt lên, đổi thành trừng mắt với y.
Lá gan của Khấu Đông cũng lớn, bị ông ta nhìn như thế nhưng cũng không có một chút sợ hãi nào, thậm chí còn tán gẫu việc thường ngày với ông ta: “Ba của tôi mới ngoài 40 tuổi mà cơ thể cũng không cường tráng được như ngài.”
Lời này khiến cho vẻ mắt của ông lão hơi dịu đi một chút, rốt cuộc cũng mở miệng trả lời, nói: “Đó là đương nhiên rồi.”
Khấu Đông: “Có phải là bởi vì ngài đã thờ phụng vị thần được thờ ở trong ngôi miếu kia không? Tôi có thể hành lễ được không?”
Trưởng thôn lại nhíu mày một lần nữa.

Ông ta liếc mắt cảnh cáo nhìn Khấu Đông, khóe miệng đột nhiên cong lên, cười lạnh một tiếng, nói: “Người xứ khác —— thần không thể tùy tiện bái.”
Nếu đổi thành người khác, có lẽ sẽ bị ngữ khí giả thần giả quỷ của lão già này dọa sợ không ít.

Nhưng Khấu Đông chỉ à há một tiếng, nói ra nghi vấn trong lòng: “Nhưng mà tôi thấy đồ cúng tế của mấy người cũng không có gì đặc biệt nhỉ.”
Không phải chỉ là một chút trái cây không đáng tiền sao?
Y dương dương tự đắc nhướng mày, “Hay là nói…!Na hí do chúng tôi diễn, chính là thứ đặc biệt?”
Nụ cười nơi khóe miệng của ông lão không thể duy trì được nữa, cũng không thèm nói tiếp với y, phất tay xua đuổi đám nhóc trên mặt đất như đang đuổi gà.

Ánh mắt của ông ta lạnh xuống, xoay người đi vào hẻm nhỏ.
Khấu Đông thì thào: “Nhìn cái phản ứng này, xem ra thật sự đặc biệt.”
Y gạt nhãi con ở trên vai mình xuống, nâng ở trong lòng bàn tay, suy nghĩ sâu xa: “Rất kỳ quái.”
Diệp Ngôn Chi: “Ánh mắt lão ta tan rã, nhưng bước chân lại vững chắc, hồn thể cùng cơ thể không quá tương đồng.”
Khấu Đông có chút ngạc nhiên: “Con trai cưng, cái này mà con cũng nhìn ra được à?”
Diệp Ngôn Chi không trả lời lại.

Trên thực tế thì người thuộc gia tộc họ Diệp đều am hiểu vu hồn thuật, cũng hiểu được bí pháp phong thủy, cũng có thể coi là một thế gia phong thủy hàng đầu.

Hắn là một người thừa kế, tất nhiên cũng phải học tập từ nhỏ, chưa có một ngày nào được thả lỏng.
Còn về những lời cái gì như cây quýt, đài ngắm trăng…!thì hắn thực sự chưa bao giờ được học qua, ngược lại thì hắn lại biết hết mọi thứ về truyền thuyết dân gian quỷ thần của cả phương Tây và phương Đông, nắm rõ tất cả trong lòng bàn tay.
Khấu Đông đi lượn lờ vòng vo quanh thôn nhưng cũng không có nhiều thu hoạch lắm.

Thôn làng này nhìn cũng không lớn lắm, nhưng có làm thế nào thì cũng không đi ra được, mỗi khi đi đến cuối đường rồi thì sẽ lại tự động quay về đường cũ vừa đi qua.
Vô cùng vô tận.
Không có nhiều người trong thôn này, chỉ có ít ỏi hơn mười gia đình, mỗi ngôi nhà đều là xà cao.

Ngoài ra thì cũng chỉ có một thần miếu bí ẩn được xây dựng, cũng chẳng biết là thờ phụng vị thần linh nào.
Thôn dân qua lại không ít, không ai nói chuyện cùng với y.

Khấu Đông đã thử nghiệm vài lần nhưng đều thất bại, nhưng sau lưng lại có một giọng nữ mỏng manh vang lên: “Đừng hỏi nữa, mỗi người bọn họ đều là một cái hũ nút, trước sau đều không mở miệng đâu.”
Khấu Đông xoay người lại…!nhìn thấy “Thổ Địa”.
“Thổ Địa” này mặt mũi hiền lành, nghe giọng có vẻ tuổi tác cũng không lớn, giọng nói còn lộ ra chút trẻ con, “Thật sự đấy.”
Khấu Đông dừng một chút, sau đó mới trả lời: “Đúng vậy.”
“Mặt nạ đuổi tà của anh là cái gì?” Thổ Địa hỏi y, những ngón tay trắng nõn vạch ra trên khoảng không, vẽ dung mạo bên trên mặt nạ của y, “Nhìn qua cũng khá đẹp.”
Khấu Đông mỉm cười đáp lại: “Của cô mới đẹp.”
Đây là sự thật, Thổ Địa là thiện thần, Thần Chung Quỳ là hung thần, có khuôn mặt giận dữ, mặt mày hung tợn, tất nhiên cũng khó có thể coi là xinh đẹp được.
Thổ Địa như hiểu ra được điều gì đấy, cũng cười lên.
“Ôi…! thật có lỗi,” cô ấy nói, “Tổ tiên của tôi có người chế tác những thứ này, chỉ là chưa từng vẽ vị thần này.

Có phải đã dọa đến anh không?”
“Không,” Khấu Đông nói, “Không có việc gì.”
Tay của y không chút đấu vết mà vuốt nhẹ người tí hon trong tay.
Diệp Ngôn Chi bám ở trên quần áo của y, cũng thuận tiện quay lại sờ sờ đầu ngón tay của y.
Thổ Địa đề nghị: “Đi cùng với nhau không?”
Ánh mắt bên dưới lớp mặt nạ trừ tà của Khấu Đông dừng lại trên người cô.
“—— Được.”

Bọn họ chỉ đơn giản đi dạo một vòng quanh thôn, đến sáu giờ, mắt thấy trời đang tối dần thì liền tạm biệt, từng người tự về nghỉ ngơi.
Khấu Đông quay trở lại căn phòng ban đầu, nằm ở trên giường.

Thực ra y không ngủ được, tin rằng những người khác cũng như thế.
Y đặt tay phủ lên trên tấm mặt nạ, câu được câu không nói chuyện cùng Diệp Ngôn Chi.
“Nhãi con này, cưng nghĩ cái trò chơi này nên chơi như thế nào?”
Diệp Ngôn Chi ngồi ở trên ngực y, nhíu mày nhìn y.

Chiếc mặt nạ trừ tà này khiến cho người tí hon như hắn cảm thấy thật bất tiện —— che khuất hết mặt của thanh niên này rồi.
Cơ thể của Khấu Đông lên xuống phập phồng theo tiết tấu hô hấp, Diệp Ngôn Chi cũng theo đó mà nhấp nhô lên xuống.

Hắn nói: “Cậu đang nói về người hay quỷ?”
Phương pháp chơi của hai cái kiểu này khác nhau rất lớn đấy.
Khấu Đông cười rộ lên, đột nhiên chìa tay đem hắn xách đứng lên, rồi nhào nặn mặt mặt hắn, “Thông minh.”
Diệp Ngôn Chi muốn tránh cũng không tránh được, hai bên quai hàm của hắn bị xoa đến đỏ bừng, trông cứ như bị ai đánh má hồng cho ấy.

Tham Khảo Thêm:  Chương 76: 76: Anh Yêu Em

Hắn cau mày giữ tay Khấu Đông, rất không vui nói, “Cậu đừng có niết mặt tôi như thế.”
“Xoa xoa mặt cưng thì làm sao nào?” Khấu Đông vô cùng không hiểu, “Ba không thể xoa sao? Đây là bởi vì ba yêu con lắm đó con trai à!”
Diệp Ngôn Chi: “…”
Được lắm, hắn u ám suy nghĩ, tốt nhất là em nên nhớ rõ những gì mà em nói ra đấy.
Đến lúc đó, cho dù có bị tôi xoa đến mức khóc ở trên giường thì cũng phải chịu.
Tất cả đều xuất phát từ tình yêu.
7 giờ 30 phút, Khấu Đông ra khỏi cửa, đi về phía ngôi thần miếu kia.

Quy tắc không cố ý nhấn mạnh phải đúng 8 giờ mới được đến, mà y cũng không ngu mà nghĩ rằng đến muộn sẽ là chuyện tốt đâu.
Có cùng ý tưởng như vậy cũng không ít, dọc đường Khấu Đông gặp được vài cái mặt nạ đuổi tà, trong lúc đó cả hai bên cũng đều gật gật đầu, không ai nói nhiều với ai cả.
Ở khu đất phía trước thần miếu được bày ra thêm mười hai chiếc ghế, chúng được xếp theo trình tự chỗ ngồi, được đánh số theo thứ tự từ trái sang phải.

Khấu Đông ngồi ở lô ghế đầu tiên, vị trí thứ ba.
Đất trống không hề có ánh sáng, chỉ có ánh nến ảm đạm phát ra từ bên trong thần miếu.

Bóng dáng của mọi người bị ánh nến chiếu lên, kéo dài ra trên nền đất, dung mạo hiện lên trên mặt nạ cũng được phản chiếu rõ ràng hơn, trông giống như hung thần đã thực sự sống lại.
Một mảnh yên tĩnh, thậm chí ở trong bụi cỏ cũng không có tiếng côn trùng kêu vang.

Không khí áp lực nặng nề, có một vài người lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn trời.
Trên trời có một vầng trăng tròn, chỉ cần nhìn thoáng qua ai cũng biết rằng không được bình thường.

Mặt trăng này so với thứ bình thường hay nhìn thấy còn to hơn, mà lại không phải màu trắng bạc, càng giống như màu đỏ —— trông cứ như là bị phủ một tầng mây máu ở phía trước, muốn tản ra cũng không được.
Ánh trăng như vậy càng khiến cho người ta có cảm giác không được tốt lắm.
Tầm mắt của Khấu Đông dời xuống phía dưới, nhìn thấy một bóng dáng ở phía xa xa.

Có ai đó đang cầm theo một ngọn đèn dầu, chậm rãi đi đến từ phía cuối con đường nhỏ.

Trên mặt gã cũng đeo một cái mặt nạ đuổi tà, nhưng nó hoàn toàn là màu trắng, ở trên không có chút hoa văn hay hình vẽ nào.

Gã đem đèn giơ lên, chiếu đến trên ghế dựa, ồm ồm nói: “Đều tới rồi?”
Không ai hé răng.

Chính gã tự nhìn, mười hai chiếc ghế đều đã được ngồi đủ.
“Tốt lắm”.

Mặt nạ trắng nói, “Có thể bắt đầu rồi.”
Gã đặt ngọn đèn dầu lên trên mặt đất.
Cái này giống như một tín hiệu, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm không rời mắt.

Mặt nạ trắng nghiêm nghị cúi đầu vái lạy trước tượng thần được che bằng vải đỏ, lúc này mới cất bước đi vào, từ bên hông lấy ra một ống thăm bằng gỗ.
Tay mặt nạ trắng dùng sức, ống thăm gỗ lay động lên xuống.
Lạch cạch ——
Lạch cạch ——

Âm thanh đơn điệu lặp đi lặp lại, tiến hành lặp đi lặp lại ngay trước mặt tượng thần.

Rốt cục cũng có một cái thẻ lung lay với biên độ lớn, nó lắc lư ở ngay sát biên, mắt thấy cũng biết sẽ rơi xuống.
Cạch một tiếng, phần đầu của nó nghiêng xuống rồi hoàn toàn rơi thẳng xuống mặt đất.
Mặt nạ trắng nhặt tấm thẻ lên.
Khuôn mặt của gã bị chiếc mặt nạ cổ quái che khuất, không ai có thể nhìn thấy rõ vẻ mặt của gã, chỉ có thể nhìn thấy tay hắn đang chậm rãi cầm tấm thẻ kia đưa đến trước mặt.
“Xin mời vị khách thứ chín.” Gã khàn khàn nói, trong thanh âm tràn ngập một loại ý cười đầy kỳ dị.
Những người chơi ngồi trên ghế chợt nhận ra điều gì đó, quay đầu nhìn về phía bên phải chính mình.

Ngồi trên chiếc ghế thứ chín là Tiếu Hòa Thượng, tay chân cậu ta lúc này đều run rẩy, rõ ràng đang vô cùng sợ hãi.
“Không,” Cậu ta run rẩy nói, “Không…”
“Xin mời vị khách thứ 9.”
Mặt nạ trắng đem những lời vừa nãy lặp lại một lần nữa, chữ trên tấm thẻ quay về phía hắn ta —— phía dưới tấm thẻ gỗ được vẽ một số chín nho nhỏ.
Áo choàng trắng của Tiếu Hòa Thượng kia cũng đang run lên, rõ ràng cậu ta không hề muốn đứng dậy, cũng không biết sức mạnh ở đâu đã kiềm chặt lấy tay rồi cưỡng ép cậu ta đứng dậy.
Quỷ!
Có quỷ!
Cậu ta gần như muốn hét lên một tiếng chói tai, nhưng một tiếng cũng không kêu lên được —— cánh tay bị tóm lấy của cậu đột nhiên được buông lỏng ra, cậu ta liền lảo đảo bổ nhào về phía trước, ngã xuống dưới chân của mặt nạ trắng.
Mặt nạ trắng quay mặt ra nhìn cậu ta.
“Vị khách thứ 9,” Mặt nạ trắng hỏi cậu, “Ngài đã tìm được thân phận của vị khách nào?”
“….”
Tiếu Hòa Thượng run rẩy, không hề trả lời
Cậu ta nâng mắt lên, tuyệt vọng nhìn về phía mười một tấm mặt nạ đuổi tà không rõ mặt mũi đó.

Đây mới là ngày thứ nhất, cậu ta đặc biệt sợ hãi nơi này nên ban ngày gần như không bước chân ra khỏi cửa.
Làm sao có năng lực biết được những người này là người hay là quỷ?
Mãi lâu sau đó cậu ta vẫn không thể trả lời được.

Mặt nạ trắng cúi đầu nhìn cậu ta, lại đem lời nói ban nãy lặp lại lần nữa.
“Xin mời nói cho ta biết —— ngài tìm được thân phận của vị khách nào?”
Diệp Ngôn Chi ngồi ở trên vai Khấu Đông, bỗng nhiên nói: “Cậu ta nhất định phải trả lời.”
Khấu Đông: “Hử?”
Lời còn chưa dứt, y chợt nghe thấy một tiếng hét thảm vang lên —— một bàn tay khác được mặt nạ trắng đặt sau lưng từ đầu đến cuối, vậy mà lại là oan cốt đao (đao khoét xương) sắc bén.

Dưới ánh nhìn chăm chú của nhóm mặt nạ đuổi tà, gã ta bất ngờ đâm thanh đao vào cánh tay của Tiếu Hòa Thượng, từng chút như muốn cắt lìa tay cậu ta xuống.
Mùi máu tanh đột nhiên lan tràn trong không khí, Khấu Đông lờ mờ cảm thấy hơi buồn nôn.
Cảnh tượng này khiến cho y thấy không được khỏe lắm.
Giữa những mặt nạ đuổi tà đang ngồi trên ghế cũng nổi lên rối loạn nho nhỏ.
Mặt nạ trắng cầm đao nhọn trong tay, chậm rãi rút đao ra khỏi da thịt của người kia.

Tham Khảo Thêm:  Chương 29: “Vân Phiên Phiên! Tôi ở đây! Cô mau tới cứu tôi với!”

Đao này không còn ánh sáng sắc bén nữa, những giọt máu chảy dài từ trên thân đao, nhỏ giọt xuống nền đất.
Gã giơ đao lên, đúng góc áo của chính mình để lau nó.
Tiếu Hòa Thượng thở hổn hển, giống như là sắp đau đến mức ngất đi, cố dùng sức ôm chặt lấy chân mặt nạ trắng.
“Làm ơn,” cậu ta đứt quãng cầu xin, “Làm ơn…”
Nhưng mà đối phương không hề để ý tới.

Ánh đao chợt lóe lên, chuyển hướng về phía cánh tay phải của cậu ta.
“Vị khách thứ 9.” Mặt nạ trắng dùng âm thanh cổ quái nói, “Ngài không tìm ra được đáp án là bởi vì vô dụng sao?”
Trong nháy mắt này, nỗi sợ hãi chiếm trọn lấy trái tim của Tiếu Hòa Thượng.

Cậu ta cao giọng nói: “Không! Tôi tìm ra…!tôi tìm ra!”
Mặt nạ trắng vẫn chưa buông thanh đao nhọn kia, ánh mắt gã xuyên thấu qua lớp mặt nạ dày, nhìn thẳng vào cậu ta.
“Vậy mời ngài nói ra.”
“Tôi phát hiện ra được…” Thanh âm của Tiếu Hòa Thượng mang theo vẻ nức nở, “Số 2, tôi tìm ra được số 2….”
Khấu Đông chợt nhìn về phía bên trái của chính mình.
Người ngồi ở vị trí thứ 2 là Tần Đồng, là mặt nạ đuổi tà có biểu hiện bình thường nhất ngày hôm nay, ở trong đám người cũng có lực kêu gọi.

Phản ứng của anh ta giống như phản ứng bình thường của tất cả các tay chơi già đời khác, đó là nhắc nhở mọi người tới đúng giờ.
Khấu Đông đã đoán được Tiếu Hòa Thượng kia muốn nói cái gì.

Quả nhiên, Tiếu Hòa Thượng run run nói: “Anh ta….!anh ta là người…”
Mặt nạ trắng lại giơ ngọn đèn dầu lên một lần nữa, chiếu sáng Tần Đồng.
“Như thế thì,” gã nói, “Xin mời vị khách thứ 2 tiến lên đây.”
Đôi mắt lé cùng với cái miệng nghiêng vẹo của Tần Đồng càng trở nên nổi bật hơn dưới ánh sáng, thuốc màu trắng đục như chảy ra từ trên chiếc mặt nạ.

Anh ta đứng lên khỏi ghế, bước về phía trước.
Tiếu Hòa Thượng nhìn thấy anh ta như thể nhìn thấy ánh rạng đông, cố sức đưa tay về phía người anh ta.
“Cứu tôi,” Cậu dùng sức muốn vươn tay sờ vào Tần Đồng, “Cứu tôi với…”
Tần Đồng cúi đầu nhìn cậu ta.
“Mời vị khách này tự mình đến nghiệm chứng,” Mặt nạ trắng nói, chỉ vào Tiếu Hòa Thượng, “Ngài có xác nhận, vị khách đứng trước mặt ngài bây giờ là người không?”
Tiếu Hòa Thượng chịu đựng đau đớn gật đầu.
Đương nhiên là người!
Giọng điệu của Tần Đồng này, rõ ràng đó chính là một người sống ——
“Vậy mời ngài gỡ mặt nạ đuổi tà của vị khách này xuống.”
Mặt nạ trắng nói như thế.
Tiếu Hòa Thượng ngẩn ra.
Gỡ xuống…!Mặt nạ ư?
“Sau khi gỡ xuống, ngài sẽ biết được đáp án.”
“Là chính xác…!hay là sai lầm…!ngài đều có thể biết được ngay lập tức.”
Hầu kết của Tiếu Hòa Thượng giật giật, như là đang dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.

Cậu ta mất chút sức lực, chậm rãi đứng lên khỏi mặt đất, một bên cánh tay gần như tàn phế buông thõng xuống.
Tần Đồng đứng đối diện cậu ta, không cách đến một bước chân, chiếc mũ đỏ trở nên bắt mắt hơn dưới ánh đèn mờ ảo.
Mặt nạ trắng chiếu đèn theo, thúc giục nói: “Mời hai vị khách nhanh tay một chút.”
Tiếu Hòa Thượng nghe thấy những lời này, cậu ta cắn răng một cái, hoàn toàn vươn tay ra.

Ngón tay của cậu ta vẫn run rẩy, miễn cưỡng cầm lấy mặt nạ đuổi tà của Tần Đồng rồi hé ra.
Nhất định là người, nhất định là người….
Cậu ta liên tục lặp đi lặp lại trong lòng, lặp lại nhiều lần để nói cho chính mình biết.
Không đoán sai.
Tần Đồng động viên vỗ vỗ vai cậu ta.
Động tác này cho Tiếu Hòa Thượng một chút dũng khí, cậu ta thẳng thắn cầm lấy mặt nạ, cuối cùng dùng sức ——
Chiếc mặt nạ bằng gỗ hoàn toàn bị ném đi, rơi xuống ngay trước mặt.
—— Cậu ta nhìn thấy một khuôn mặt ôn hòa của một người đàn ông, mày mỏng mắt đều, diện mạo cũng tính là tầm thường.
Tiếu Hòa Thượng xụi lơ ngã xuống, như trút được gánh nặng.

Cậu ta ha ha ha cười rộ lên, vung vẩy cánh tay còn lại của mình lên, cao giọng nói: “Là người! Là người!!!”
Cậu ta sống rồi!
Cậu ta thành công!!
Tâm trạng của Khấu Đông cũng không tránh khỏi buông lỏng xuống.

Tháo mặt nạ xuống là người, suy cho cùng là điều tốt.

Y có thể cảm giác được không khí xung quanh người mình cũng được buông lỏng xuống, khóe môi Tần Đồng cũng lộ ra nụ cười, vươn tay kéo Tiếu Hòa Thượng.
Diệp Ngôn Chi vẫn quan sát Tần Đồng từ đầu đến cuối, lúc này ghé vào bên tai Khấu Đông, cúi đầu nói: “Có gì không ổn.”
Khấu Đông cả kinh, ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Tần Đồng đang kéo người từ dưới đất đứng lên.
Tiếu Hòa Thượng nghĩ đến việc mình đã không có chuyện gì, vươn tay phải ôm lấy người đối diện: “Người anh em…”
Cậu ta không thể nói hết câu này.
Xung quanh chợt có người thét lên một âm thanh đầy chói tai.
Khấu Đông biết bọn họ đang la hét cái gì, Tần Đồng, “người” mà bọn họ đang nghĩ đến, hiện giờ da ở toàn thân của anh ta từng mảng từng mảng rơi ra.

Anh ta cởi bỏ lớp da đẫm máu này, bên trong lộ ra một mảng xanh đen, giống như bị lửa đốt cháy rụi vậy.
Trong miệng của anh ta phát ra tiếng cười ha ha, anh ta liếm liếm khóe miệng rồi quay sang nhìn Tiếu hòa thượng, ngay lập tức cắn vào cổ họng cậu ta, hoàn toàn cắn đứt —— chưa bao giờ Khấu Đông biết rằng cơ thể của con người lại có thể tạo ra âm thanh giòn tan như vậy.
“Chúc mừng…” Quỷ chậm rãi ngẩng mặt lên, cười nói, “—— đã đoán sai rồi.”
“……………”
Giữa sân rơi vào một khoảng tĩnh mịch.

Một màn bất thình lình này khiến nhóm mặt nạ đuổi tà đang ngồi trên ghế bị dọa đến mức ngây người.
Chỉ có mặt nạ trắng vỗ tay cổ vũ, nhìn về phía con quỷ đang ăn đến chán chê kia, nói: “Chúc mừng vị khách này.”
“……………”
Khấu Đông nhíu mi lại, cảm giác khó chịu của y trở nên nặng nề hơn.
Không ai có suy nghĩ muốn chúc mừng cả, tiếng nhai cót két giòn tan vẫn vang lên không dừng ở bên tai.

Mặt nạ trắng lại như không hề phát hiện, đợi cho con quỷ kia kéo chân của Tiếu Hoà Thượng đi, kéo đi ra phía ngoài, mặt nạ trắng mới quay mặt lại.
“Tốt lắm,” Hắn nói, “Kế tiếp ——”

Gã một lần nữa cầm lấy ống thăm gỗ.
“Chúng ta sẽ lại rút ra một vị khách khác.”
Máu trên mặt đất vẫn còn chưa được lau khô sạch sẽ, đã ngưng tụ lại thành một vũng.

Trước đó có bài học vô cùng thê thảm như thế, khiến cho mọi người vẫn còn sợ hãi trong lòng, một lần nữa gắt gao nhìn chằm chằm ống thẻ đang rung lắc trên tay của mặt nạ trắng.
Âm thanh họ nghe thấy bây giờ chính là tiếng chuông đòi mạng.
Lạch cạch.
Lạch cạch.
Mặt nạ trắng lạch cạch rung lắc ống thẻ trong tay, theo động tác của gã, Khấu Đông có thể rõ ràng nhận thấy được gã ta so với lần đầu tiên còn hưng phấn hơn hẳn.
Loại hưng phấn này khiến cho Khấu Đông có cảm giác không được tốt lắm.
Nếu sự hưng phấn của đối phương chỉ là do nhìn thấy máu thì đây vẫn là chuyện tốt.
Nếu gã ta hưng phấn vì chuyện khác…
Tấm thẻ gỗ mới rơi ra, Mặt nạ trắng nhặt nó lên, lật lại cho mọi người xem.
“Là vị khách thứ 3.” Âm thanh của gã ta có chút run run, gắng gượng kiềm chế sự kích động quỷ dị từ trong lồng ngực của mình, “Xin mời vị khách thứ 3….”
Khấu Đông: “……”
Quả nhiên, dự cảm đầy bi thương này không sai được mà.
Y đã nói rồi, cái đám NPC này rất ít khi vui vẻ, một khi đã vui vẻ thì có muốn cũng không che dấu được….
Về cơ bản là muốn dùng phương pháp này để chôn sống y đây mà.
Khấu Đông đứng dậy khỏi ghế, Diệp Ngôn Chi vẫn còn ngồi trên vai y, nói: “Cậu muốn chỉ Thổ Địa? Cô ta không chắc sẽ là người.”
Mặt nạ đuổi tà tiếp xúc với Khấu Đông nhiều nhất ngày hôm nay chính là Thổ địa, trừ cô ấy ra thì Khấu Đông cũng không còn nhận diện được người nào khác.
Khấu Đông nhỏ giọng trả lời thằng con trai mình, “Không chỉ.”
Nhìn Thổ Địa thì cỏ vẻ không có vấn đề gì, nhưng cách tiếp cận y lại quá chủ động, thật sự khiến cho Khấu Đông không thể không cảnh giác.
Những người khác có thể không biết, nhưng y thì hiểu rõ ràng trên người mình có buff như nào —— đó chính là độ thiện cảm gần đầy của NPC đấy nhá.
Dưới kiểu tình huống như này, những kẻ đặc biệt muốn tiếp cận đến gần y, hoặc là NPC trong lòng có suy nghĩ muốn nuốt y vào bụng, hoặc là những người chơi không hề có ác ý nhưng sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng….
Cảnh tượng bị toàn bộ sở nghiên cứu đuổi giết ở trong phó bản trước vẫn còn rõ ràng trước mắt, hai cái loại tình huống kiểu như này, một cái Khấu Đông cũng không muốn thể nghiệm thêm một lần nào nữa.
Sắc mặt của Diệp Ngôn Chi cũng trang nghiêm hẳn lên, nói: “Vậy chỉ ra và xác định ai?”
Bây giờ mới ngày đầu tiên, lượng thông tin của bọn họ thực sự quá ít.
Hoàn cảnh của Khấu Đông cũng không giống so với những người chơi bên cạnh, nếu y sai lầm, sẽ lập tức bị túm chân tha xuống ngay tại trận —— một khi rơi vào trong tay NPC, vậy thì cả đời này cũng đừng mong thoát được.
Hắn túm lấy một sợi tóc của Khấu Đông, càng buồn bực hơn: “Nhất định là bọn họ cố ý.”
Tuyệt đối không có khả năng rút trúng như vậy được, bản thân hắn cũng đã đại diện cho sự may mắn rồi, cũng đã triệt tiêu thuộc tính Lucky E của Khấu Đông từ lâu rồi.
Khấu Đông nói: “Biết mà.

Tham Khảo Thêm:  Chương 50: Con bé nói, nó có nghĩa là báu vật vô giá…

Vừa mới tiến vào phó bản, làm sao mà bọn họ có thể nhịn không gài bẫy ba được?”
Cái này cũng giống như việc đặt một đĩa bánh phô mai trước mặt vậy, ai có thể nhịn được việc cầm thìa lên và nếm thử?
Y khá rõ ràng đối với thân phận của mình, chính là cái bánh phô mai ở giữa một đám NPC, là thịt Đường Tăng khiến mọi người thèm nhỏ dãi.

Hễ là không thì không phải là không muốn ăn, mà do không có cơ hội —— chỉ cần có cơ hội, nhất định y sẽ bị ăn đến mức vụn cũng không thừa.
Chời mé, làm trai đểu thì sáng khoái được một thời gian đấy, sau đó thì tự thiêu luôn.
Khấu Đông thật sự mong muốn trai đểu trên toàn thế giới tỉnh ngộ, đừng trêu đùa trái tim người khác nữa, cho dù là chơi game nhập vai thì cũng đừng đùa giỡn.

Có quỷ mới biết được khi nào thì họ sẽ nhảy từ game tình yêu sang game kinh dị?
Y chậm rì rì đi lên phía trước, ánh mắt của mặt nạ trắng còn tập trung hơn so với trước đấy.

Ánh mắt này xen lẫn cả sự vui sướng đến sởn tóc gáy, đôi mắt đằng sau chiếc mặt nạ nhìn chằm chằm Khấu Đông không chớp mắt.
Khấu Đông thật sự không biết cái đám NPC này nghĩ kiểu gì nữa, ngày thường đám này dùng ánh mắt si mê nhìn bộ dáng đẹp mắt của y thì không nói, bây giờ trên mặt đeo cái mặt nạ hung ác dữ tợn như thế này, thế quái nào vẫn có thể nhìn không rời mắt được như thế hả?
Cũng giống với việc nhìn thấu được y vậy.
Mặt nạ trắng hỏi: “Vị khách thứ 3, ngài đã tìm ra được thân phận của vị khách nào?”
Theo câu hỏi của gã, nhóm mặt nạ đuổi tà ngồi trên ghế cũng quay đầu qua, những chiếc mặt nạ đuổi tà đồng thời hướng về phía Khấu Đông, ẩn giấu bên dưới lớp mặt nạ không biết là vẻ lo lắng của con người, hay là gương mặt hưng phấn của quỷ.
Nhưng thật ra Khấu Đông cũng không vội, chậm rì rì chắp tay sau lưng, nhìn phản ứng của từng mặt nạ đuổi tà.
Mà trong đó, biểu hiện của Thổ Địa là rõ ràng nhất, hai tay nắm chặt lấy nhau, cơ thể nghiêng về phía trước, hiển nhiên là một bộ dáng lo lắng.
Khấu Đông đều nhìn qua hết tất cả rồi, lúc này xoay mặt qua, ông nói gà bà nói vịt mà hỏi mặt nạ trắng một vấn đề, “Anh là chủ nhân của ngôi miếu này à?”
Mặt nạ trắng sửng sốt.
Ngọn đèn dầu trong tay gã hơi nhoáng lên một chút, chần chờ vài giây, mới trả lời: “Tất nhiên không phải.”
“Ồ,” Khấu Đông nói, “Rất tốt.”
Mặt nạ trắng: “……….???”
Tốt?
Rốt cuộc thì có chỗ nào tốt cơ?
Gã tràn đầy nghi vấn trong đầu, mơ hồ có cảm giác không ổn áp cho lắm, vừa định thúc giục, Khấu Đông đã chủ động nói tiếp lời vừa nãy của y, trả lời: “Tôi chọn được rồi.”
Mặt nạ trắng bị một câu nói này của y làm cho hơi luống cuống, hiếm thấy mà nói: “Không thì cậu suy nghĩ thêm đi.”
Cậu chọn nhanh quá rồi đấy! Tui đây vẫn còn chưa kịp sẵn sàng đâu!
Khấu Đông: “Không, tôi không muốn.”
Mọi người: “…”
Cái phong cách kiểu này có phải hơi sai sai không?
Khấu Đông nhìn mặt nạ trắng, vô cùng chân thành lại còn lễ độ nói: “Tôi cũng không biết chọn ai, thôi thì chọn anh luôn đi.”
Mặt nạ trắng âm u nhìn y, vẫn không hiểu được câu “Chọn anh” là có ý gì.
Khấu Đông: “Là như thế này, tôi nhìn thấu được thân phận của anh rồi, Tôi cho rằng anh là quỷ.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.