Ngủ Dậy Một Giấc, Game Yêu Đương Đã Biến Thành Game Kinh Dị

Chương 28: 28: Mặt Nạ Đuổi Tà 1



Khấu Đông tiếp tục đặt tay lên ao đổi thưởng.
Lần này y chờ mãi mà không thấy hai con rắn ngậm trứng đi ra.

Khấu Đông ngó qua ngó lại, lúc này y mới thấy bên trong có một tấm thẻ bài mỏng, họa tiết trên thẻ có phần giống với bài tarot.

Mặt trên của tấm thẻ bài là hình ảnh kỵ sĩ mặc giáp sắt đang giơ cao trường kiếm đâm thẳng về phía con rồng đang phun lửa.
Trên thẻ bài chỉ có hai chữ: Thẩm phán.
Khấu Đông không hiểu nó có ý nghĩa gì.
Diệp Ngôn Chi nhìn thoáng qua, hắn giải thích: “Đây là thẻ dự báo.”
Khấu Đông: “?”
“Dự báo của nó chính là manh mối quan trọng trong phó bản tiếp theo của cậu,” Người tí hon ôm tay, lời ít ý nhiều phán đoán, “Thẻ tốt đấy.”
Khấu Đông nghe xong thì mở cờ trong bụng, cực kỳ hài lòng nhét thẻ bài vào balo.
“Cục cưng, có cưng cũng rất tốt.” Khấu Đông cảm thán với thằng con trai, “Nếu không có cưng thì chưa chắc ba đã rút được đạo cụ quan trọng thế này ——.”
Diệp Ngôn Chi nghe xong lời này, hắn nhấc mí mắt lên nhìn y: “Chắc rồi.”
Chắc chắn là không thể.
Khấu Đông: “……”
Lucky E thì làm sao? Lucky E thì không có nhân quyền hả?
(Từ này trong series Fate, độ may mắn của các char trong này đều là E, chắc kiểu thấp nhất gì đó, các chương trước cũng xuất hiện rồi)
Y liếc mắt nhìn Diệp Ngôn Chi đang nhấp miệng một cách cực kỳ già đời, bỗng nhiên vươn tay ra, nửa lời cũng không nói đã bóp lấy mặt hắn.

Hiện tại cả người Diệp Ngôn Chi cũng chẳng lớn hơn bàn tay y bao nhiêu nên đương nhiên với sự tấn công này của y hắn hoàn toàn không tránh kịp, quai hàm bị túm lấy, như con chuột đồng bị túm lên, cả người lơ lửng, hắn tức giận nói: “Khấu Đông ——”
“Cưng nói gì cơ?” Khấu Đông sửa lại, “Gọi ba.”
Diệp Ngôn Chi mặt đỏ ửng, tóc hắn cũng dựng lên, điên tiết nói: “Cậu chờ đấy….”
Có bản lĩnh thì chờ tôi to ra xem!
Khấu Đông cực kỳ từ ái đáp lời: “Được, chờ chờ nha.”
Thái độ kiểu có lệ đến cái mức chẳng thể nào có lệ hơn.
Hai ngày sau, Khấu Đông tạm thời sắp xếp lại đồ, đồ dùng ở ngôi nhà trong game của y cũng khá tốt, đầy đủ tiện nghi, sinh hoạt hàng ngày không có vấn đề gì đáng nói.
Điều duy nhất khiến Khấu Đông tiếc nuối là tại sao lúc đó y không dát vàng cái bể bơi này nhỉ….
Không phải là chỉ có 128 sao thôi ư, tại sao lúc đó y lại không nỡ bỏ ra nhỉ? Gấp đôi chỗ đó y còn lo được, có khi còn mua được thêm cái laptop.
Bây giờ suy nghĩ lại, nếu có thể hưởng thụ ở bể bơi này cùng với mấy tên NPC kia cũng ổn áp phết.
Diệp Ngôn Chi nghe y càu nhàu hối hận xong cũng cảm thấy hơi tiếc, hắn hỏi y xem y còn có thể mua lại không.
Khấu Đông tiếc nuối vô cùng đáp: “Không thể.”
Haiz, một lần bỏ lỡ là lỡ cả đời.
Người tí hon trầm mặc một lát, tay ấn lên bả vai y, nội tâm hắn cũng phát ra tiếng thở dài thườn thượt.
Bể bơi à….
Hắn không nhịn được nhàn nhạt liếc nhìn thanh niên.
Khấu Đông vuốt cằm, đột nhiên nói: “Nhắc mới nhớ, hình như quà của hoạt động nạp tiền lễ Giáng Sinh hồi trước là được đưa đến nhà trẻ ấy…..”
Diệp Ngôn Chi: “……”
Người này muốn làm ba hắn đến nghiện rồi à?
Hắn cắn răng nghĩ, đến lúc chuyển đến cái nơi kia, nhất định hắn sẽ véo mặt Khấu Đông, còn bắt y phải gọi hắn là ba ơi, cho dù có gọi đến khi khàn giọng cũng không xuống giường nổi…..
Khoảng thời gian hai ngày này, Tống Hoằng cũng có gửi lời mời tổ đội đến, nhưng Khấu Đông chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng chữ 【 Nhận lời mời 】mà không thể bấm vào.
Diệp Ngôn Chi nói: “Trong tay đang cầm thẻ dự đoán nên không thể vào phó bản khác được.”
Ngụ ý là, phó bản kế tiếp Khấu Đông vào phải liên quan đến thẻ dự đoán này.
Khấu Đông nghe xong cũng chỉ đành giải thích tình huống với Tống Hoằng rồi xin lỗi vì không tham gia được.

Tống Hoằng bên kia cũng rep lại rất nhanh nói không làm sao, rồi hẹn Khấu Đông lần khác tổ đội.
Lần này, Khấu Đông không thể làm gì khác hơn là tự mình hăng hái vượt ải.
Y lại một lần nữa đi vào phó bản tổ đội.
Trước khi đi vào, hệ thống vẫn thông báo quy tắc tổ đội cho y:
【Nhiệm vụ tổ đội không được tiết lộ ra thân phận của mình trong thế giới thật; không thể đề cập tới hai chữ trò chơi hoặc tên game nào đó; không thể đề cập đến các ứng dụng, phần mềm, website trong hiện thức, sau khi phó bản kết thúc thì sẽ căn cứ vào giá trị cống hiến của người chơi mà cộng điểm.】
【Điểm số của phó bản lần này: 300.

Số người chơi trong phó bản: Không rõ.


Khấu Đông sững sờ, không biết là cái quần què gì?
Âm thanh hệ thống vẫn chẳng chút gợn sóng, nó chẳng chờ y nói lên nghi vấn.
【Xin người chơi chú ý, phó bản sắp mở.】
*
Chân Khấu Đông chạm đất.
Đây là một vùng đất hoàng thổ [1], nhìn không mấy bằng phẳng.

Y dẫm lên mặt đất, đối mặt với y là một bờ tường đất.
[1].

Đất hoàng thổ hay còn gọi với những tên gọi khác như thạch cao đất Hàn Quốc hay đất bùn khoáng – loại đất đã được hình thành từ hàng nghìn năm trước do quá trình sinh hóa và nằm sâu dưới lòng đất.
Đây là một cái gian nhà có xà nhà cực cao, nhìn qua cũng phải đến ba bốn mét nhưng trong phòng lại trống rỗng, duy chỉ có một cái giường được đặt ở giữa phòng, trên giường là một cái mặt nạ hung tợn.

Khấu Đông chạm vào nó, có vẻ là được làm bằng gỗ.
Phần mắt của chiếc mặt nạ tròn to, con ngươi nổi lên, ở bên trên là hai bên lông mày vừa đen vừa dày còn dựng thẳng nhìn cực kỳ hung hãn.

Nó đang cười toe toét lộ ra hai cái răng nanh sắc bén.
Trên tường đất xiêu xiêu vẹo vẹo có khắc mấy dòng chữ, y phải cố lắm mới nhìn ra nó ghi gì.
“Đeo mặt nạ đuổi tà, chơi với quỷ một trò chơi.
Trong Na hí, tổng cộng có mười hai nhân vật.
Ngươi hãy thử đoán xem ——
Dưới mặt nạ đuổi tà, ai là người?
Ai là quỷ?”
Sau khi Khấu Đông đọc xong mấy dòng chữ này thì hệ thống cũng bắn ra dòng thông báo, âm thanh điện tử lành lạnh vang lên:
【 Phó bản lần này cần phải chú ý những việc sau:
Một, bất kể là khi nào, vui lòng không gỡ mặt nạ đuổi tà xuống.
Hai, tám giờ mỗi đêm, hệ thống sẽ lựa chọn random hai nhân vật tham gia để nghiệm chứng thân phận.

Tham Khảo Thêm:  Chương 266: C266: Kiên quyết không đồng ý

Vui lòng không vắng mặt.
Ba, tám giờ mỗi sáng, mặt nạ sẽ được đổi mới ngẫu nhiên.
Bốn, người chơi phải tìm quỷ, quỷ cũng đang tìm người chơi.

Buổi tối đừng nên ra ngoài.
Năm, người chơi phải đoán đúng số quỷ và số người trong trò chơi mới có thể qua cửa.

Cơ hội chỉ có một lần, hãy cẩn thận.】
Nó dừng một chút rồi nói tiếp.
【 Chúc bạn may mắn.


Khấu Đông vẫn luôn cảm thấy, cái câu chúc may mắn này mang theo mùi chẳng lành tí gì….
Đầu tiên, y lấy Diệp Ngôn Chi từ trong balo ra.
Diệp Ngôn Chi từ ô vuông của balo nhảy ra, từ ánh mắt đầu tiên nhìn y, hắn hỏi: “Quần áo kiểu gì thế này?”
Khấu Đông cúi đầu, lúc này y mới để ý đến việc mình đang mặc một bộ đồ trắng rộng thùng thình, bởi vì nó quá rộng nên thậm chí còn không phân biệt được người mặc là nam hay nữ.

Điều kiện như vậy cũng không phải tốt lành gì, như vậy thì y không thể phân biệt được những người khác.
Y cầm mặt nạ đuổi tà từ trên giường lên.
“Đây là cái gì vậy?”
Diệp Ngôn Chi nhìn một chút, nói: “Chung Quỳ.” [2]
[2].

Chung Quỳ là vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, nhân dân xưa thường treo ảnh của Thần vì cho rằng có thể trừ được tà ma.
Khấu Đông nói: “Nhìn không giống lắm.”
“Mặt nạ đuổi tà Chung Quỳ.” Người tí hon giải thích, “Mặt nạ đuổi tà được chia ra gồm có hung thần, chính thần và sửu giác, Chung Quỳ ở đây là hung thần, đã bị khuếch đại ra.”
Nói xong hắn dừng một chút, nói: “Quy tắc bảo cậu đeo nó lên?”
“Đúng.” Khấu Đông giơ chiếc mặt nạ lên, đánh giá, “Nhưng ba cứ cảm thấy ——”
Câu còn chưa xong, Diệp Ngôn Chi bỗng nhiên xen vào, “Thay đổi.”
Khấu Đông: “Cái gì?”
“Thay đổi,” Diệp Ngôn Chi nhíu lại mi, “Chiều cao thay đổi.”
Hắn đứng ở trên giường, cố lắm mới có thể nhìn thấy cả người Khấu Đông, “Đeo thử xem.”
Khấu Đông nghe vậy thì đeo mặt nạ lên, mặt nạ hoàn toàn che kín mặt,
Mặt nạ này được làm bằng gỗ, nhìn có vẻ khá nặng nhưng khi đeo lên lại nhẹ tênh như chẳng có gì.

Tầm mắt của y cũng không vì nó mà bị che mất, vẫn có thể nhìn rõ bốn phía.
Diệp Ngôn Chi cẩn thận đánh giá, sắc mặt xấu đi.
“Thân hình cũng thay đổi.”
Khấu Đông nói: “Đổi thành như nào?”
Diệp Ngôn Chi dừng một chút rồi mới trả lời y: “Phổ thông.”

Phổ thông là kiểu, không béo không gầy, không cao không lùn, chẳng khác nào một con người tiêu chuẩn được sản xuất dây chuyền.

Vóc người của Khấu Đông vốn cũng na ná như này, mặc dù y có phần gầy yếu hơn một tẹo, nhưng y có eo thon lại có cả chân dài nên nhìn vào khá là bắt mắt.
Dáng người hiện giờ được trò chơi tự động sửa đổi —— trông chẳng có gì đặc biệt.
Đây lại càng chẳng phải là chuyện gì tốt.
Khấu Đông nghe xong thì cực kỳ sốc, cách một lớp mặt nạ, nói: “Thật á? Cả cơ thể bị đổi hết á?”
Diệp Ngôn Chi giờ mới thấy được y đang kinh hoảng, hắn có chút đau lòng, định định an ủi mấy câu.

Kết quả Khấu Đông lại nói: “Vậy giờ phải làm sao đây, của ba sao có thể nhỏ?”
Diệp Ngôn Chi: “……”
Hắn trầm mặc, Khấu Đông nói cái gì nhỏ với hắn là có ý gì.
“Thiệt thòi lớn lắm đó.” Khấu Đông nói, “Ba cưng vốn là thanh niên trai tráng 18cm!”
Diệp Ngôn Chi: “……”
Lúc đầu thì hắn còn chưa chắc chắn lắm, nhưng sau câu này thì hắn có thể khẳng định, Khấu Đông đang khoác lác với mình về cái gì.
Khấu Đông nói tiếp: “Không tin thì ba cởi quần cho cưng xem ——”
Người tí hon không thèm hé răng, trong lòng hắn còn hơi chờ mong.

Khấu Đông chạm tay vào quần, không biết nhớ ra cái gì mà lại buông xuống.
“Thôi vậy.”
Người tí hon không chút biến sắc, hắn có hơi thất vọng: “Làm sao?”
Khấu Đông: “Haiz, thật ra do ba lo sẽ làm cưng sợ thôi.”
Không chừng cả người của cưng còn chẳng cao bằng nó ấy chứ.
Người tí hon chẳng thèm nói nữa, nửa ngày sau, có vẻ hắn đã tức nghẹn đến hộc máu rồi nên mới nói: “Cậu cảm thấy tôi nhỏ hả?”
Khấu Đông chê hắn nhỏ á? Còn có thể chê hắn nhỏ cơ á???
Khấu Đông nhìn nhìn, có lẽ là làm nhãi con này sợ rồi, y hơi hơi đau lòng.
“Không sao không sao, sau sẽ lớn được thôi.”
Diệp Ngôn Chi: “……”
Hắn dừng một chút rồi sau đó u ám nở nụ cười.
Hắn ghim lời này rồi, sau thế nào cũng có người phải khóc vì nó cho xem.
Âm thanh chiêng trống từ từ truyền tới, bên ngoài lập tức có tiếng người huyên náo, có vẻ rất náo nhiệt.

Tiếng nhạc càng ngày càng gần, Khấu Đông đến gần cửa mở he hé.
Bên ngoài vẫn là ban ngày sáng choang, một đám người đang cầm lụa đỏ quơ quơ, trên eo đeo trống đang đứng nhảy.
Tiếng trống rất lớn khiến con người ta đinh tai nhức óc, Khấu Đông cau mày lấy tay che tai lại.
Diệp Ngôn Chi chỉ đứng ở vai y, thay y che nốt cái tai còn lại.
Dòng người ồ ạt lao đến, kéo cả Khấu Đông theo.
“Xua đuổi thần dịch bệnh!” Có người hô, “Xua đuổi thần dịch bệnh!”
Khấu Đông bị từng người từng người đẩy vào giữa đám đông, chính giữa đám đông mọi người tạo ra một vòng tròn, bên trong là mấy người mang mặt nạ.

Y nhìn ngó xung quanh, quả nhiên là mọi người ở đây đều cao bằng nhau, không những thế còn béo ốm như nhau, điểm duy nhất khác nhau chỉ có mặt nạ.
Diệp Ngôn Chi ghé vào tai y nói, “Ngoài cùng bên trái là Thổ Địa.”
Mặt nạ Thổ Địa mặt hiền mày hậu, râu bạc trắng, khóe môi hơi cười, là hình tượng hiền lành hay được vẽ trên tranh tết.
“Bên phải thì là Tần Đồng.”
Tần Đồng là yêu quái, trên mặt nạ tô những mảng màu trắng loang lổ, mắt phải là hình tròn còn mắt trái thì hình méo xệch, khóe miệng bên phải vểnh lên, bên còn lại thì không nhếch, còn chảy cả nước mũi, đội mũ hồng trên đầu, nhìn đi nhìn lại cứ như là thằng hề trong đoàn xiếc thú.
Ngoài ra còn có cả mặt nạ Dương Nhậm, tròng mắt là hai bàn tay đang nắm chặt, có cả Ngư Tinh, hai con mắt nó nhìn rất sống động vì có hai con cá vàng đối xứng nhau, còn cả Nhị Lang Thần với hai mươi lăm con mắt trên mặt, chẳng cái nào giống cái nào; y còn nhìn thấy cả Ngư Tinh có lỗ mũi tròn xoe, cứ như bất cứ lúc nào nó cũng có thể phun khí ra từ đó….
Những người đeo mặt nạ này bị vây ở giữa, họ đang chậm rãi nhảy múa theo tiếng nhạc.

Tham Khảo Thêm:  Chương 162

Hình ảnh này nhìn kiểu gì cũng thấy rất quỷ dị, rõ ràng vẫn là ban ngày nhưng chẳng khác nào bách quỷ dạ hành.
Khấu Đông ngó nghiêng, cũng hất tay nhảy múa theo đoàn người.

Y đang cố gắng hòa mình, biến thành một phần của nghi thức này, nếu không biết đâu sẽ bị tính là quấy rầy nghi thức, việc gì xảy ra thì y cũng không muốn biết.
Đi được mấy bước thì có một người mới đeo mặt nạ Tiếu Hòa Thượng bị đẩy vào.
Người này nhìn có vẻ hoảng sợ, sau khi bị đẩy vào thì không dám nhúc nhích chỉ ngơ ngác đứng im tại chỗ, người nọ sợ hãi liếc xung quanh.

Đám người phía sau bắt đầu chen chúc lao đến, cậu ta đứng ở giữa đường bị người đi đằng sau đâm thẳng vào người.
Người va phải cậu ta gào lên một tiếng tức giận, gã ta hất tay.
“Tại sao mày lại đứng im!” Gã cao giọng kêu lên, “Không phải là mày định phá lễ thỉnh thần của bọn tao đấy chứ?”
Tiếu Hoàng Thượng run cầm cập.

Cậu ta nức nở nói: “Không…!tôi….”
“Mày phá hoại lễ thỉnh thần của bọn tao!”
Người phía sau không thèm nghe cậu ta phân giải, âm thanh ngày càng sắc bén.

Đám đông ngừng lại, người khua chiêng gõ trống cũng nghiêng đầu qua, tất cả mọi người dùng ánh mắt âm u phẫn nộ nhìn cậu ta chằm chằm.
Có mấy trăm ánh nhìn đổ về phía cậu ta.

Có mặt người, có cả mặt nạ.
Phía sau mặt nạ đuổi tà, cũng không biết có bao nhiêu con quỷ.
Tiếu Hòa Thượng lảo đảo lùi về phía sau, hai tay cố gắng vỗ vỗ ngực giải thích: “Không phải tôi, tôi vừa bị giật mình….tôi….”
Cậu ta nói không ra lời.
Thực tế, vừa ra khỏi cửa đã thấy hình ảnh kinh dị như này thì sợ hãi như cậu ta cũng chẳng lạ lùng gì.
Khấu Đông nghe thấy có người thấp giọng nói: “Người mới.”
Lời này mang đầy ý tứ đáng tiếc.
Một số tín đồ mang theo đuốc chạy đến, cây đuốc trên tay họ đang cháy rừng rực.
“Mời trưởng thôn!” Bọn họ ồn ào, “Mời trưởng thôn!”
Khấu Đông lên tinh thần —— NPC dẫn dắt xuất hiện rồi.
Y nghiêng đầu ra nhìn, thấy có một ông lão đã có tuổi từ bên ngoài đám người tiến vào.

Ông lão chắp tay sau lưng, nhìn mặt mũi có vẻ hiền lành chẳng khác nào những ông cụ hay cho đám trẻ con kẹo.

Ông ta hỏi: “Sao lại ngưng?”
Có người kể lại sự việc cho ông ta nghe rồi chỉ vào Tiếu Hòa Thượng.
“Cái tên nhảy Na hí này….”
Khóe mắt ông lão hơi nâng lên, dùng ánh mắt uy nghiêm nhìn chằm chằm vào Tiếu Hoà Thượng mấy lần rồi mới nói: “Không sao.”
Đám tín đồ bắt đầu ào ào thảo luận.
“Nếu lệch giờ thì Thần Minh sẽ trách tội mất,” Ông lão nói rồi phất tay, “Nhanh lên — tối nói tiếp.”
Khấu Đông nghe thấy chữ tối trong miệng ông ta, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Tiếu Hòa Thượng run rẩy nhìn cây đuốc suýt chút nữa đã đốt cháy góc áo mình được lấy đi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Cậu ta sống sót khỏi nạn này nên cũng không dám dừng lại nữa, vội vàng quơ quơ cánh tay giữa dòng người.
Cậu ta ở ngay cạnh Khấu Đông, thở dốc mấy lần rồi mới trấn định được đôi chút, nhỏ giọng hỏi Khấu Đông: “Anh…!cũng mới tới đây à?”
Khấu Đông gật gật đầu.
Tiếu Hòa Thượng thở dài một tiếng, tuy rằng có mặt nạ che nên không nhìn thấy nhưng tiếng thở dài này vẫn khiến người ta tưởng tượng được dưới lớp mặt nạ đó là một khuôn mặt ủ rủ đến nhường nào.
“Tôi sợ nhất là mấy cái này….” Cậu ta nói với Khấu Đông, “Mấy thứ thần thần quỷ quỷ, nhìn mà rợn người.”
Khấu Đông im lặng không lên tiếng, trong lòng than, người anh em à, đây là lần đầu đấy của cậu à?
Sau này cậu sẽ thấy, không chỉ có thần thần quỷ quỷ mới rợn người đâu, gặp một nhân ngư trong đầu lúc nào cũng chỉ muốn mình đẻ trứng cho hắn cũng chẳng vui vẻ chỗ nào….
Đám người dần dần đi đến cuối con đường.

Ở đây có một cái miếu to, tượng thần được thờ phụng trong miếu bị một mảnh vải đỏ che kín không nhìn rõ hình dáng ra sao.

Đám đang vây quanh mấy người đeo mặt nạ bọn họ nhảy Na hí, thổi kèn một hồi rồi mới dâng đồ cúng mới lên, sau đó thì tản ra.
Trong miếu chỉ còn lại mười hai người.
Mọi người nhìn nhau, không ai dám làm gì.
Dù sao dưới mặt nạ này là người hay quỷ, chẳng ai biết được.
Cuối cùng một cô gái lên tiếng: “Mọi người….hay là giờ làm quen chút được không?”
Cô đeo trên mình mặt nạ Thổ Địa, sau khi nói xong thì nhìn xung quanh một lượt.
Không ai hé răng.
Hệ thống trò chơi đã nhắc nhở rằng họ không thể nhắc đến tên thật của mình ở trong trò chơi, cũng không được tiết lộ thân phận thật của mình ra.
Huống hồ, người tìm quỷ, quỷ cũng tìm người.
Ai biết sau khi con quỷ kia xác nhận được ai là người thì nó sẽ làm những gì?
“Thổ Địa” có vẻ cũng nhớ đến điều này, nhỏ giọng à một tiếng rồi im bặt.
Khấu Đông đúng lúc này lên tiếng, “Chúng ta có thể nói về những chuyện khác chút được không.”
Mọi người đồng loạt nhìn qua.
Ví dụ như?
“Ví dụ như,” Khấu Đông nói, “Đồ ăn thì thế nào?”
Y vắt chéo chân, không hề đề phòng.
“Mọi người thích ăn gì nhất?”
Sau khi hỏi xong câu này mọi người đều hiểu ý của y là gì.

Đề tài này xem ra chẳng có gì đáng lo, không chạm vào quy tắc của hệ thống mà bọn họ còn có thể dễ dàng thăm dò nhau.
Im lặng một hồi thì cũng có người mở miệng.
“Thổ Địa” trả lời đầu tiên, là thịt gà.
“Nhị Lang Thần” nói là dê.
Cá Tinh, Dương Nhậm gì đó thì đáp là trái cây, mọi người ai cũng cực kỳ cẩn thận, nói là trái cây được thờ phụng trong miếu, không ai dám tiết lộ ra bên ngoài.
Cuối cùng Tiếu Hòa Thượng run lập cập nói mình thích ăn cá.
Đến lượt Khấu Đông, Khấu Đông nói ra lời từ trong lòng: “Tôi muốn ăn một bát mì nóng nổi.”
Y liếc mắt nhìn ra vùng hoàng thổ lẩm bẩm: “Làm mì ở đây thì cũng ngon đấy….”
Mọi người: “……”
Không thu hoạch được gì.
Bọn họ vẫn không hay biết gì.
Sau một lúc lâu cũng có người thiếu kiên nhẫn đứng dậy, “Mọi người đi xung quanh xem.

Tham Khảo Thêm:  Chương 101

Trời tối thì không thể hoạt động nữa đâu.”
Người nói câu này là “Tần Đồng,” mỗi một phó bản đều có một người mang khí chất lãnh đạo, chẳng chút nghi ngờ, trong phó bản này người như thế là anh ta, “Trước tám giờ phải trở về rồi, không được trễ nải, mọi người biết chưa?”
Những người đeo mặt nạ người mặt nạ quỷ đều gật gật đầu.

Chỉ là không biết dưới tấm mặt nạ kia ai là người lo lắng sợ hãi, kẻ nào là kẻ đang nhếch miệng cười.
Khấu Đông đứng lên, y đi ra phía cửa.
Y không lo lắng chuyện người với quỷ lắm nên quyết định đi thăm dò thôn trước.
Nhà trong thôn này được xây dựng khá đặc biệt, nhà nào cũng cao.

Khấu Đông nhìn xà nhà cao cao, chậm rãi đi về phía trước, y thấy có mấy đứa nhỏ đang ngồi nghịch bùn trong góc.
Y đến gần, mấy đứa nhỏ cũng chẳng thèm phản ứng lại, cứ như chúng chẳng thấy y đang mặc một bộ đồ dọa người đến thế, hoàn toàn coi y là người trong suốt.
Khấu Đông cũng ngồi chồm hỗm xuống, y không thèm bắt chuyện với mấy đứa nhóc không mấy thân thiện này mà yên lặng thò tay ra.
Bắt đầu…!nghịch bùn.
Diệp Ngôn Chi: “……”
Ngón tay Khấu Đông linh hoạt nhào đất.

Không thể không nói, y nặn bùn khá tốt, còn vừa đẹp vừa nhanh, chỉ trong chốc lát đã vê cho khối bùn trong tay xong xuôi.

Y tìm một cành cây nhỏ đâm đâm chọc chọc vào khối bùn tạo ra hình mấy con mắt rồi nhét vào đó vài hòn đá nhỏ.
Mấy đứa trẻ con vốn không thèm để tâm đến y, lúc này ánh mắt cũng bắt đầu hướng về phía này.
Khấu Đông lại bắt đầu tách bùn ra thành hai khối nhỏ, lập tức có một đứa nhóc oa một tiếng, nó nhận ra, “Trư Bát Giới này!”
Nói xong câu đó vẻ mặt thằng nhóc lập tức buồn bực, cứ như nó đang hối hận tại sao mình không cố tỏ ra rụt rè thêm chút nữa, nó cúi đầu dúi dúi mũi chân.

Khấu Đông không thèm bắt chuyện với nó, y tạo một vòng tròn ở giữa mu đất rồi ấn xuống, tạo ra hai cái lỗ.
Lúc này đám trẻ con cũng nhìn ra đây là Trư Bát Giới —— hai vành tai lớn, mũi to, một con heo cực kỳ sống động!
Vài phút trước chúng còn không dám đến gần mà giờ lại không nhịn được dùng ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm tay Khấu Đông.

Thấy Khấu Đông không hé răng, chúng bắt đầu ôm chân, chậm rãi dịch người lại gần.
Không bao lâu sau, Khấu Đông cúi người nhét một củ cải đỏ vào cục bùn.
Diệp Ngôn Chi cũng có chút kinh ngạc với trình độ nghịch bùn đất của Khấu Đông, hắn không biết thanh niên này học đâu ra mấy cái trò này.
Khấu Đông có vẻ như đã thấu tâm tư của hắn, khẽ than: “Hi hi, khi còn nhỏ chưa biết gì thì ba thích chơi mấy cái này á…”
Diệp Ngôn Chi: “…..”
Nói thật, bây giờ cậu chơi mấy cái này vui vui vẻ vẻ thế này có khác gì mấy đứa trẻ con đâu.
Cuối cùng cũng nghịch xong, đám trẻ con quây quanh bị thủ nghệ của y làm cho ngây người.
Khấu Đông cắm một cái que lên người Trư Bát Giới, nâng lên cho đám nhóc nhìn.
“Ai lấy nào?”
Lập tức có đứa nói chuyện.
“Em! Em em ——!”
“Em cũng muốn!”
Đứa nhỏ ngước đầu, ánh mắt lấp lánh tràn đầy khẩn cầu nhìn y.
Khấu Đông lại nâng tay cao hơn, chậm rãi nói: “Anh chỉ cho đứa nào ngoan thôi.”
Có một đứa nhóc giơ tay lên.
Khấu Đông: “Vậy nói anh biết, mọi người thờ thứ gì trong cái miếu kia thế?”
Bây giờ, biểu hiện của đám nhóc lại hơi hơi do dự.

Một hồi lâu sau, vẫn là đứa nhóc mê Trư Bát Giới kia không nhịn được mà lên tiếng: “Người nhà không cho bọn em nói…..”
“Không sao cả.” Khấu Đông dần dần dụ dỗ đám nhóc, “Mấy đứa lớn rồi, cần gì phải nghe ba mẹ.”
Lời nói này chẳng khác gì mấy kẻ bắt cóc lừa trẻ con,
Nhưng Khấu Đông chỉ là lừa mấy NPC trẻ con thôi.
Nói thật, những đứa nhóc này vốn là cũng quý y —— nếu không, quy tắc không cho phép nói chuyện, chúng nên sớm chạy đi rồi mới phải.

Giờ nghe y nói vậy, thằng bé phủi phủi đất trên quần áo mất nửa ngày sau mới đáp lời: “Là nam…”
Thằng bé khoa tay múa chân.
“Là….!là một chú có vóc dáng rất cao.”
“Ngồi như này.”
Khấu Đông nhíu mày càng chặt, đây chẳng phải là kiểu ngồi nghiêm chỉnh của các vị tiên nhân, nhìn có vẻ biếng nhác, lộ ra chút hững hờ.
Chỉ sợ là Tà Thần gì đó.
Trong lòng y có thêm dự đoán, y hỏi đứa nhóc: “Có chuyện gì kỳ lạ xảy ra chưa?”
Thằng bé há miệng định trả lời nhưng có vẻ đã nhìn thấy cái gì đó lại bắt đầu bất lực.
Diệp Ngôn Chi nói: “Trưởng thôn đến rồi.”
Khấu Đông lập tức nuốt câu nói vừa hỏi xuống, một lần nữa giơ Trư Bát Giới lên, “Đến đây, anh làm cho các em thêm Tôn Ngộ Không nha….”
Trưởng thôn ở phía sau đi đến không phát ra chút tiếng động.

Ông ta là một lão già mà bước đi lại chẳng hề khó khăn, không cần chống gậy, trái lại đi như lướt, ông ta dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Khấu Đông, “Cậu ở đây làm gì?”
Khấu Đông chớp chớp mắt, trả lời: “Làm tượng đất bán lấy tiền thôi.”
“……”
“Ở đây có cháu của ngài không?” Khấu Đông quay mặt sang, cực kỳ nhiệt tình chào hàng, “Nhìn mấy đứa nhỏ có vẻ rất thích, ngài mua cho cháu mình một cái đi?”
“………..”
Không thể không nói, đi chào hàng đa cấp kiểu này trong game kinh dị, mấy ai có khí phách được như Khấu Đông..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.