Người Cá Medusa

Chương 102: Xâm nhập điên cuồng



Trung – Việt: Linh Thần

(Chậc… cái mỏ của con cá chó này được… Nói Keto khóc luôn mà… Kịp tác giả lại luôn rồi đó nhe quý dị. Chương 102 tác mới đăng hồi nãy mà sẵn H nên tui làm luôn)

– —

Celuecus không để ý đến hắn, chỉ xác một con sứa giám sát lên, nhìn vào hang xanh bên dưới: “Đi, theo hắn, đừng để hắn thoat khỏi tầm mắt ta.”

Trong Atlantis.

“Sao vậy, Vương? Celuecus đến làm gì?” Aamon đón vương giả Atlantis dẫn hộ vệ về, lo lắng hỏi.

Keto nhìn về phía mẫu sào to lớn trong rạn san hô sau lưng hắn ta, mấy đứa trẻ vừa ngủ cảm nhận được anh về, đều lần lượt thức dậy, lại nhao nhao tụ lại quanh anh, ôm đuôi anh. Keto khom người xoa mấy cái đầu nhỏ xíu, cau chặt mày: “Hắn muốn dẫn ta về.”

Aamon sửng sốt: “Là bắt với tội danh phản quốc sao?”

“Không.” Keto lắc đầu.

“Thế ngài có thể từ chối không?” Aamon thở phào: “Atlantis không thể không có ngài, mấy hậu duệ chưa trưởng thành này của ngài cũng vậy.”

… Hậu duệ?

Celuecus nhìn sứa giám sát, con ngươi co rút dữ dội. Ánh mắt nhìn lướt qua mấy bóng dáng nhỏ xíu vây quanh Keto.

Chúng tràn vui sướng tràn đầy sức sống, vừa nhìn đã biết lớn lên trong sự bao bọc cẩn thận rồi. Là hậu duệ mới của Keto, các bào đệ… của hắn sao?

Nhớ đến thái độ vừa đấm vừa xoa của Celuecus, Keto thấy đau đầu: “Đương nhiên ta biết.” Anh không thể trở về cùng Celuecus, trở thành bạn đời của hắn, thành lý do hắn làm trái với trật tự và cấm kỵ truyền thống, thành sự sỉ nhục tiếng xấu muôn đời trong lịch sử người cá… thành nguồn tai họa hắn hại chết bản thân.

“Bào phụ! Ôm!”

“Không được, dẫn bào phụ đi!”

Dường như nghe được gì từ trong lời của anh, mấy người cá nhỏ bất an, bơi lên theo đuôi anh, nhào vào vòng ôm của anh. Người kế thừa đuôi đen chiếm lấy vòng ôm của anh trước, đuôi trắng khiếm khuyết chui vào nách anh từ phía sau, một con khác đuôi tím cũng không chịu thua rúc vào dưới vây cánh của anh anh, mấy bàn tay có màng cào cào, tranh địa bàn với nhau.

“Được rồi đừng quấy nữa!” Bím tóc bị kéo loạn, Keto đau đầu hết sức, vừa giữ đám trẻ vây quanh mình vừa dỗ dành: “Ngoan, bào phụ sẽ không rời khỏi các con, không rời khỏi Atlantis.”

“Chúng thật sự rất bán ngài.” Aamon thở dài, muốn giúp anh kéo đám trẻ trên người xuống, nhưng kéo đứa này xuống, đứa kia lại trèo lên, bận rộn đến mức đầu anh ta đầy mồ hôi: “Ngài định thế nào, Vương?”

“Ta nghĩ xem nên làm thế nào.” Keto an ủi đám trẻ đang bất an: “Trước tiên cứ đóng lối đi đã.”

E rằng bây giờ nhóc con kia đang máu dồn não rồi, nói gì cũng không nghe, để hắn bình tĩnh mấy ngày rồi anh đi khuyên hắn.

… Đóng lối đi?

Không rời khỏi bọn họ… không rời khỏi Atlantis?

… Buồn cười biết bao, thế mà hắn lại dễ dàng tin anh, cho anh thời gian, chừa lối cho anh, đổi lại được một câu nói… hoàn toàn dối trá.

Celuecus nhìn chằm chằm sứa giám sát, khóe miệng nhếch ngày càng to, không ngừng cười như điên, lộ ra răng nanh, bờ vai run run.

… Hắn chịu đựng ba mươi bảy năm, chờ ba mươi bảy năm… vùng vẫy trong máu tanh và bóng tối một mình lâu như vậy, đến bên bờ vực cái chết mới tìm được tung tích Keto, đến trước mặt anh. Nhưng lại phát hiện ra anh có hậu duệ mới ở hành tinh khác, hưởng thụ sự bầu bạn của chúng…

Còn muốn bỏ rơi hắn lần nữa vì chúng?

Công bằng sao?

Công bằng sao?

Sâu xong xương sống hắn chợt đau đớn dữ dội, dường như có vật lạ gì đó loi nhoi vùng vẫy trong xương sống, khiến hắn khó chịu cong lưng, tầm mắt chợt sáng chợt tối, hai đôi mắt trắng xám thấy ở nơi sâu của lõi hành tinh lay động trước mắt khiến hắn cảm cảm thấy đầu đau như sắp nứt ra, thần kinh như bị thứ gì đó cắn xé.

Tham Khảo Thêm:  Chương 3

“Vương!” Charon hốt hoảng đỡ cơ thể đang cong xuống của hắn: “Ngươi sao vậy?”

Celuecus đau đến mức run lên, mồ hôi chảy xuống theo mái tóc xoăn đen, ngã xuống kim tự tháp. Mấy binh sĩ người ta vây đến, đỡ Tinh vương xuống, nhưng thấy hai mắt hắn nhìn chằm chằm hang xanh, đôi mắt ấy trở nên sâu hơn, u ám hơn, giống như hồ nước bị mây đen che phủ.

“Toàn quân nghe lệnh… tiến công Atlantis.”

“Vương, không hay rồi! Lối vào chưa kịp đóng lại thì đám xâm lược kia đã vào rồi, bắt hết tất cả hộ vệ ở lối vào rồi!”

“Bảo vệ tốt cho mấy đứa trẻ!” Tim Keto run lên, kéo mấy đứa nhỏ trên người đặt về mẫu sào, dẫm mấy binh sĩ người cá bảo vệ bơi ra khỏi hang sâu dưới đáy biển. Aamon an ủi mấy đứa trẻ bị hoảng hốt, căng thẳng nhìn theo bóng lưng Vương giả, thấy anh vẫn chưa bơi ra khỏi miệng hang mà lùi về.

Mấy trăm bóng dáng thuôn dài có cánh nhỏ dàn thành hình quạt bao vây cửa hang, cầm binh khí chế tạo từ tinh thạch năng lượng hỏa, vào chỗ của bọn họ. Mà kẻ dẫn đầu đám xâm lược này chính là hậu duệ hơn ba mươi năm trước Vương của bọn họ không tiếc hảo tốn phần lớn sức mạnh cốt lõi sinh mệnh để cứu sống… sao trên thế giới này lại có kẻ vong ân phụ nghĩa như vậy?

Aamon tức giận dang vây cánh ra, bảo vệ mấy đứa trẻ run rẩy sau cánh.

“Ngươi muốn làm gì… Celuecus? Ta nói ngươi đợi ta!” Keto nhìn hậu duệ đuôi vàng đang ép sát. Anh không muốn xem hắn thành kẻ địch, nhưng tinh thần hung ác nham hiểm của hắn và đội hình xung quanh đã thể hiện rõ… hắn không có ý tốt. Mâu Pontus ở cổ tay cũng lung lay vì cảnh giác, anh khống chế nó không muốn dùng nó đối phó với Celuecus, đột nhiên nghe thấy mấy tiếng khóc bén nhọn truyền đến từ sau lưng! Anh quay đầu lại, thấy các đó không xa, không biết sao mấy con non được noãn hóa bởi các thị vệ người cá cường tráng do anh lựa chọn chạy ra khỏi mẫu sào của bọn họ, chạy trốn dưới rạn san hô, bị mấy binh sĩ sao Hải Vương vào khu mẫu sao vây bắt, trong chốc lát đều hoảng loạn đâm vào lưới săn bọn họ giăng ra.

Aamon và mấy tế tư người cá bảo vệ mẫu sào của anh ở trung tâm, những hậu duệ nhỏ của anh đang rúc sau vây cánh của Aamon, sợ sệt hoặc phẫn nộ nhìn mấy binh sĩ sao Hải Vương đang vây quanh bọn họ.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì…” Tim Keto thắt lại, cầm chặt mâu Pontus, quay đầu lại, run run chỉ mũi mâu vươn dài vào ngực hậu duệ: “Cút ra ngoài, cút ra khỏi chỗ này cho ta!”

Celuecus ngước mắt nhìn cung điện trên hang sâu này: “Nhà mới ngươi xây dựng thật nguy nga thật…” Ánh mắt hắn lại di chuyển xuống, nhìn ra sau lưng anh, khóe môi hơi nhếch lên: “Hậu duệ mới của ngươi… cũng rất dễ thương.”

Hắn biết rồi? Keto hoảng hốt, sau đó hoảng hốt vì ánh mắt ẩn chứa sự khát máu của hắn: “Celuecus……”

“Ngươi nói ta đợi ngươi… ta đợi được không? Ta đợi ba mươi bảy năm, nhưng cuối cùng đợi được gì nào? Ta đợi được… đám bào đệ của ta.” Celuecus bật cười, cầm lấy mũi mâu chỉ lên ngực mình, bàn tay có màng ma sát thân mâu, đột nhiên kéo anh đến gần, nhìn xuống đôi mắt mạnh mẽ mở to ấy, sờ từ chuôi mâu lên bím tóc dài của anh, men theo đó xoa gáy anh, siết chặt, hắn nói thầm: “Ngu ngốc biết bao, thế mà ta lại tin ngươi.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 455: PN9

Tin rằng ngươi cũng yêu ta như ta yêu ngươi.

“Ta…” Keto ngước lên nhìn hắn, đau lòng đến mức không thể thở được, bị hắn khóa chặt cơ thể, nghe thấy hắn thấp giọng ra lệnh: “Bắt hết đám trẻ ở đây lại, không bỏ sót con nào.”

Nói rồi, hắn tóm lấy anh bơi ra khỏi hang sâu nhanh như chớp, chỉ trong chớp mắt, Keto đã bị hắn đưa ra khỏi Atlantis, bay lên phương tiện di chuyển xương rồng. Bị ném vào trong khoang bụng của phương tiện di chuyển, cánh cửa sau lưng cũng khép lại, Keto tức giận quát lên: “Celuecus ngươi…”

Cổ bị bàn tay có màng nóng hổi siết lấy, cơ thể bị đè mạnh lên bức tường sau lưng, bóng râm ập đến, môi bị hung hăng chặn lại!

“Ưm!”

Cánh môi bị răng nanh đâm vào cắn lấy, hàm răng bị đầu lưỡi nóng rẫy ép buộc tách ra, hệt như con dao rèn dưới lửa chui vào khoang miệng, khuấy đảo cùng với máu tươi. Keto mở to hai mắt, đôi diện với đôi mắt xanh lục gần trong gang tấc, cảm xúc trong đôi mắt này cuộn trào như sóng dữ ngoài khơi, ập về phía anh, tấn công thật mạnh lên trái tim anh, gần như khiến anh không thể chịu được, lúc môi răng quấn quýt với hắn có cảm giác sắp bị chết đuối. Đâu óc trống rỗng, Keto vùng vẫy theo bản năng, nhưng lại bị bàn tay có màng giữ chặt hai tay lên đỉnh đầu, mười ngón đan xen, cái ôm khát vọng của hắn biến thành sự khống chế và quấn quýt nóng bỏng, mà rõ ràng nụ hôn này không thể khiến Celuecus thỏa mãn được, hắn buông môi anh ra, thở hổn hển nhìn anh, ánh mắt cực kỳ nguy hiểm.

“Celuecus…” Môi bị cắn rách dính máu run run, Keto nhìn hắn: “Ngươi bình tĩnh một chút, có phải ngươi điên thật rồi không!”

Celuecus không trả lời anh, chỉ cúi đầu, hôn men theo mang tai Keto xuống cần cổ thon dài của anh.

“Dừng lại… ưm!”

Trái cổ bị hậu duệ cắn chặt khiến giọng Keto cũng phát ra khó khăn, đuôi cá tím bạc ưu mỹ bị đuôi cá vàng kim nóng hổi quấn chặt cọ xát, vây cá nhảy cảm cọ vào nhau làm dấy lên dòng từng dòng điện tê rần. Celuecus điên cuồng càn quấy xoa eo lưng anh, trang sức và choàng thể hiện cho thân phận vương giả trên người anh bị xé xuống, vương miện rơi xuống, bím tóc cũng tán loạn, mái tóc bạch kim đổ xuống như thác.

Thứ vừa cứng vừa nóng chọc vào màng vảy dán chặt của bọn họ. Keto giật mình, vây đuôi cuộn lại, muộn kêu lên nhưng không phát ra tiếng, khe hẹp đóng kín bị hung khí ứ máu của hậu duệ đâm vào, xông vào từng chút một, anh mở to mắt vì hoảng hốt và nhục nhã tột cùng.

Dù không đến kỳ động dục, thư khoang sẽ không mở ra, nhưng cảm giác và ý nghĩa khi màng vảy bên ngoài bị xâm phạm giống như bị cưỡng hiếp vậy, anh dốc sức vung vẫy vây đuôi như vô ích. Sức mạnh cốt lõi sinh mệnh anh đã hiến phần lớn cho hậu duệ đang khống chế anh, khiến anh không thể vùng vẫy, bị Celuecus chậm rãi đâm vào.

“Ưm…” Sợ hãi sâu trong xương tủy dần lan ra, Keto lắc đầu, toàn thân phát run, vì sinh ra là người cá sáng thế, nửa đời này anh đều số gắng thoát khỏi vận mệnh của mình, cuối cùng vẫn không thoát khỏi kiếp nạn bị xâm phạm.

Mà người xâm phạm anh lại là hậu duệ của anh.

Celuecus cắn chặt trái cổ của anh, khát vọng kiềm nén bao nhiêu năm khiến mạch máu hắn căng lên, vô số kỳ động dục trôi qua, hắn đều một mình dựa vào bức tượng tự tay mình khắc ra để vượt qua, mà bây giờ bản gốc đang trước mắt hắn rồi, hắn chẳng thể nhịn thêm nữa. Chỉ tiến vào trong màng vảy Keto một phần nhỏ dương v*t… đây là nguồn sinh mệnh của hắn. Dù vẫn chưa tiến vào hoàn toàn, hắn cũng cảm thấy sinh mệnh không trọn vẹn của mình đã hoàn chỉnh rồi, giống như đứa trẻ bị vứt bỏ lang thang bên ngoài cuối cùng cũng về chốn cũ, trong cơ thể bào phụ hắn ấm áp mềm mại, hoàn toàn bị hắn chiếm lấy, hoàn toàn ôm lấy hắn, anh hoàn toàn thuộc về mình hắn. Từ cơ thể đến trái tim hắn đều sung sướng vô cùng, đuôi cá quấn chặt lấy đuôi cá đang co ro của Keto, hắn vội ưỡn eo về trước muốn xâm chiếm nhiều hơn, xâm chiếm vào nơi sâu hơn.

Tham Khảo Thêm:  Chương 41: Ngoại truyện: Tiểu Tứ Quý (2)

Nhưng cơ thể Keto chưa đến kỳ động dục rất chặt, hắn va chạm liên tục nhiều lần vẫn không thể tiến vào hoàn toàn.

Gấp gáp đến mức cổ nổi gân xanh, hắn khàn khàn ra lệnh: “Để ta vào!”

Keto nhắm mắt thút thít, dịch nhầy lẫn với máu tím sẫm chảy xuống theo đuôi cá tím bạc ưu mỹ, đọng lại ở chóp đuôi có quầng sáng nhạt xung quanh, tí tách nhỏ xuống giữa áo choàng bị rách và ngọc trai dưới đất.

Celuecus cắn răng, nâng đuôi cá của anh lên eo mình, ưỡn eo ngày càng mạnh hơn, dương v*t nóng hổi như dưỡi dao thịt khuấy đảo trong màng vảy không hề lơi lỏng của anh, hung hăng cố chấp muốn mở vùng cấm không được xâm phạm này ra.

Keto cắn chặt môi đến bật máu, nốt ruồi ở đuôi mắt đỏ lên. Trái cổ được răng nanh hậu duệ buông ra, nhưng trước ngực chợt nóng lên, đầu v* bị ngậm lấy, hung hăng gặm cắn, cứ như muốn hút ra sữa tươi vốn không tồn tại từ chỗ đó.

“Nhiều hậu duệ như vậy… ngươi đã đút cho chúng ăn chỗ này chưa?” Vừa đâm vào bên dưới ah vừa ngậm lấy đầu v*, Celuecus hỏi: “Ta chưa được nếm giờ đâu, ngươi phải bù đắp cho ta, để sau này ta được ăn đủ…”

“Đồ điên… đồ điên!” Keto xấu hổ giận dữ đến mức bật khó, hai đầu v* đã bị hắn vùi đầu gặm mút sưng tấy nhưng hậu duệ phát điên này chưa thấy hài lòng, vẫn cố gắng thử đẩy dương v*t vào trong.

“Ngươi có từng nghĩ sẽ có ngày này không Keto? Bị ta đè xuống dưới người, bị ta cưỡng hiếp chiếm hữu, bào phụ của ta…” Celuecus vùi đầu vào lồng ngực đã bị hắn hôn ăn chi chít dấu vết: “Mấy hậu duệ đó là do ngươi tự noãn hóa hay là ngươi mang thai của ai?”

“Không có… ta không có bạn đời, bọn họ và ngươi đều do mình ta nõn hóa ra!” Không muốn hắn điên cuồng hơn vì hiểu lầm, Keto run giọng giải thích, nghe thấy hơi thở hắn chợt khựng lại rồi bật cười.

“Nói vậy, ta vẫn có thể thành bạn đời độc nhất vô nhị của ngươi… ngươi thích trẻ con đúng không? Thế thì ngươi sinh cho ta một đứa, thế nào?”

Hắn nói rồi dùng sức nhiều hơn để tiến vào!

Celuecus muốn vào… vào thư khoang của anh.

“Đừng!” Keto gào lên, đuôi cá cuộn tròn vì hoảng sợ và nhục nhã to lớn: “Celuecus!”

Đột nhiên bị siết chặt, Celuecus rên một tiếng, không khống chế được bắn ra, từng luồng tinh dịch đặc sệt bắn vào trong và ngoài màng vảy của Keto, vấy bẩn một mảng. Giây phút thả lỏng sức lực, trước mắt chợt lóe lên ánh sáng trắng, bên má bị thứ gì đó hung hăng quất qua, máu tươi tung tóe, Keto giãy mạnh ra khỏi hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.