Tôi bị Đinh Nhất làm cho sững sờ, nói chuyện lắp bắp: “Cái… cái gì? Mật thám nước Triệu?” Có thể tôi cũng cảm giác được không phải anh ta đang nói đùa. Thế là tôi cố gắng giả vờ trấn tĩnh lại: “Anh đang đùa tôi đấy hả? Vừa rồi tôi suýt2nữa thì chết đấy, mật thám nước Triệu cái gì chứ? Sao anh không bảo tôi là đặc công KGB* đi?”
* Tổ chức gián điệp của Liên Xô cũ. Không ngờ Đinh Nhất nghe thế lại đè thẳng mũi kiếm vào cổ họng tôi, một luồng khí lạnh dâng lên làm cho tôi5hiểu được người này có lẽ không phải là Đinh Nhất! Bởi vì Đinh Nhất có nói đùa cùng tôi, thì cũng chưa bao giờ làm như thế.
Bây giờ tôi mới thấy rõ người trước mặt, ngoại trừ gương mặt giống hệt Đinh Nhất ra, còn lại chỗ nào cũng khác… Đặc biệt6là quần áo anh ta đang mặc. Vừa rồi chắc chắn là mắt tôi bị mù, hoặc cũng có thể do quá kích động nên không để ý, giờ đi đến gần người này tôi mới phát hiện, Đinh Nhất trước mặt mặc một bộ áo giáp tướng quân cổ đại! Lúc nãy5nhìn từ xa tôi cứ tưởng anh ta mặc áo màu đen, giờ đến gần mới thấy là bị máu nhuộm đẫm, nên đã sớm không nhìn rõ màu sắc ban đầu của nó.
Một suy nghĩ đáng sợ bỗng nhiên nổi lên trong lòng tôi, chẳng lẽ những xác chết đầy đất ở3đây đều do Đinh Nhất này giết? Vậy anh ta có còn là Đinh Nhất mà tôi biết hay không? Nhìn ánh mắt xa lạ đó, tôi thực sự sợ tay anh ta run một cái là mũi kiếm đâm vào cổ họng mình. Tôi vội giơ hai tay lên, nói: “Đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm! Cái kia… Tôi không phải là một thám gì đó, tôi là bạn anh mà, thật sự là bạn anh đấy! Anh nhớ kỹ lại xem?”
Vẻ mặt Đinh Nhất hơi mờ mịt, như đang tự hỏi, lại như đang cố nhớ lại, những ánh mắt anh ta nhìn tôi vẫn luôn lạnh lẽo thấu xương. Tôi biết Đinh Nhất là một người lạnh lùng ít nói, thế nhưng chúng tôi ở chung với nhau đã lâu, tôi đã quá quen thuộc với mỗi một ánh mắt của anh ta, dù nhìn qua luôn cho cảm giác khó gần, nhưng tôi biết mỗi ánh mắt đều có tình cảm tồn tại trong đó.
Những Đinh Nhất ở trước mặt này, hiển nhiên không có bất kỳ tình cảm thân thiết nào đối với tôi, từ đầu đến cuối anh ta đều dùng ánh mắt nhìn một người xa lạ để nhìn tôi, hơn nữa còn mang theo vẻ nghi ngờ và cảnh giác…
Tôi biết rất rõ trình độ của Đinh Nhất, nếu như trong hiện thực mà đánh nhau với anh ta thì có khi chết thế nào cũng không biết… Nhưng cái gã trước mặt này có vẻ không hề dễ nói chuyện, chưa nói đến sát khí toàn thân, trên người anh ta còn đầy máu, ai không biết còn tưởng anh ta là “Sát thần” trở về từ địa ngục đấy?
Tôi thấy anh ta bị lời nói của mình làm cho ngây người, thế là tôi bèn từ từ lùi về sau một bước, vì tôi sợ anh ta run tay một cái là cho tôi một kiểm đứt cổ, vậy tôi phải đi nói lí lẽ với ai bây giờ?
Nhưng khi tôi vừa cử động, anh ta dùng mũi kiếm cắt vào làn da nơi cổ họng tôi, tôi có thể cảm giác rõ ràng sự đau đớn khi vật sắc đâm vào da, máu tươi ngay lập tức nhỏ xuống trước ngực… Tôi không nghĩ có một ngày Đinh Nhất sẽ đối xử với mình như vậy, trong lòng bỗng có một ngọn lửa giận bùng cháy lên, tôi không hề nghĩ ngợi mà nắm chặt lấy mũi kiếm rồi tức giận nói: “Anh muốn giết tôi?” Đinh Nhất thấy tôi đột nhiên nắm chặt mũi kiếm cũng sững sờ, anh ta nhìn tôi như nhìn một thằng ngốc: “Ngươi không sợ chết sao?”.
Trái tim tôi lúc này như bị một tảng đá lớn đè nặng, mặc dù đau đớn trên tay không ngừng nhắc nhở tôi đừng có nắm chặt như thế, nhưng một chút đau đớn này không là gì so với sự khó chịu trong lòng.
Tôi cảm giác bờ môi mình tức giận đến run rẩy, mặc dù tôi đã cố gắng để mình bình tĩnh lại, nhưng nghĩ đến Đinh Nhất muốn giết mình, trong lòng lại cảm thấy đau…
Nhìn ánh mắt xa lạ kia, tôi nhắm mắt lại và khẽ thở dài, sau đó tôi cười khổ: “Anh quên rồi à? Tôi là kẻ sợ chết nhất trên đời này…”
Có lẽ do vẻ mặt tôi quá mức thương tâm, cho nên cuối cùng Đinh Nhất cũng chậm rãi hạ mũi kiểm xuống. Anh ta nhìn bàn tay đang không ngừng chảy máu của tôi mà cười lạnh, nói: “Ngươi thật là kì quái, đã sợ chết đến thế vì sao còn dám dùng tay nắm kiếm của ta… Ngươi có biết hôm nay nó đã giết bao nhiêu người không?” Tôi nhìn người trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, tiếng nói quen thuộc như vậy mà sao cách nói chuyện lại xa lạ đến thế? Nhưng người này chính là Đinh Nhất mà? Tôi giơ bàn tay lên nhìn vết thương, lòng cảm thấy khổ sở… Rồi tôi chậm rãi siết chặt nắm đấm, hi vọng có thể chặn lại máu vẫn đang chảy ra ngoài.
Nếu là lúc bình thường, nhìn thấy tay mình bị thương thế này, chắc tôi đã bị dọa và gọi gấp cho 120 rồi! Nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ tới chuyện nắm chặt là sẽ không tiếp tục chảy máu… Đinh Nhất lạnh lùng nói: “Thật ra ngươi là ai? Bản tướng quân nhớ kỹ chưa từng gặp người như ngươi…” Nghe người này tự xưng là tướng quân, trong lòng tôi run lên, nhìn đám tử khí cuồn cuộn sau lưng anh ta, tôi nghĩ đây nhất định là một tướng quân giết người như ngóe, lúc vừa gặp tôi, anh ta đã hỏi tôi có phải mật thám nước Triệu hay không, vậy anh ta là tướng quân nước nào? Tôi bèn nhìn thẳng vào anh ta rồi nói: “Thật xin lỗi đại tướng quân, tôi không cố ý mạo phạm, chỉ là tôi nhận nhầm người thôi, bởi vì ngài và một người bạn của tôi… quá giống nhau.”
Nghe tôi nói như vậy, ánh mắt Đinh Nhất không còn đề phòng như vừa rồi, anh ta cất thanh kiếm vào vỏ ở đằng sau, nhìn kỹ tôi một lúc rồi nói: “Nhìn người mặc kì lạ như thể cũng không giống người nước Triệu… Nói, ngươi là người nước nào?”
Tối cười nhăn nhó: “Tôi là người Trung Quốc.” Anh ta nhướng mày hỏi: “Người Trung Quốc? Ta chỉ biết Tần, Triệu, Ngụy, Hàn, Sở, Yến, Tề… Tại sao lại có Trung Quốc ở đâu ra?”
Tôi nghe Đinh Nhất nhắc đến bảy nước thời Chiến Quốc mà nghĩ, chẳng lẽ người này là một vị tướng quân thời kỳ Chiến Quốc? Tôi bèn hỏi thử: “Xin hỏi, tướng quân là người nước nào trong bảy nước?” “Ta chính là Võ An Quân nước Tần…” Tiếng nói của Đinh Nhất đột nhiên nhỏ dần, tuy tôi có thể thấy miệng anh ta đang mấp máy, nhưng không thể nghe rõ những lời cuối cùng là gì. Tôi bèn tới gần hơn một chút, có lẽ có thể nghe rõ hơn, ai ngờ khi tôi vừa bước lên một bước thì thấy tử khí sau lưng anh ta bỗng nhiên xông ra vô số vong hồn binh sĩ và chúng hướng thẳng về phía tôi… Biến cố bất thình lình làm tôi không kịp để phòng, đành phải theo bản năng dùng tay cản ở trước mặt. Tôi cảm giác xung quanh cứ như có hàng ngàn hàng vạn quân lính chạy qua, những vong hồn này đều phát ra tiếng kêu thảm thiết làm tinh thần tôi bất ổn, chỉ có thể nỗ lực vô ích cố che lỗ tai không nghe không nhìn.
Không biết đã qua bao lâu, xung quanh dần trở nên yên ắng, tôi nhắm mắt lắng nghe và phát hiện bốn phía hoàn toàn yên tĩnh… Đột nhiên, một giọng nói như xa như gần truyền đến: “Tiến Bảo! Tiến Bảo! Tỉnh lại đi! Trương Tiến Bảo mau tỉnh lại!”