Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 57



Thấy hai người kia rời đi, Đoạn Dịch và Minh Thiên liếc nhau, rời khỏi sau thân cây. Đoạn Dịch như suy tư gì đó, Minh Thiên hỏi anh: “Anh Tiểu Dịch, anh nghĩ gì vậy?”

Đoạn Dịch mở miệng nói: “Tôi đang nghĩ Nhà Tâm Nguyện sao lại như thế. Những cái tai và tròng mắt từ đâu ra? Có phải là từ… người ước nguyện?”

Minh Thiên nghĩ: “Theo hướng anh nghĩ, Nhà Tâm Nguyện thật sự có thể thực hiện tâm nguyện của người ước?”

Đoạn Dịch nói: “Không biết. Chỉ cảm thấy đây là một khả năng. Khi ở trong phòng, tưởng tượng về một hình ảnh liền nhìn thấy ảo giác tương quan; ước muốn ăn món gì liền biến ra đồ ăn từ không khí. Nhưng tôi thấy căn nhà không thể thật sự biến ra đồ ăn, cho nên nó dùng mắt, tai, xương cốt biến đổi thành đồ vật. Thế ước cái khác thì sao?”

“Giả dụ tôi ước… được thăng chức tăng lương, hoặc tôi bị bệnh, tôi ước được hết bệnh. Ước nguyện kiểu này nhà nhỏ thực hiện như thế nào?”

Minh Thiên suy tiếp theo ý Đoạn Dịch: “Theo như chúng ta phân tích trước đó, tâm nguyện có hai tầng. Tầng thứ nhất, mọi người muốn nhìn thấy gì, dù chỉ là ý niệm trong tích tắc, nhà nhỏ cũng có thể biết. Nhà nhỏ có thuật đọc tâm, thông qua ảo giác để thỏa mãn nguyện vọng của con người. Ở trình độ này, nhà nhỏ chỉ tạo ra ảo giác, không chuyển hóa vật chất thực.”

“Tầng thứ hai tâm nguyện, là nhu cầu vật chất. Nhà nhỏ thông qua biến đổi vật đơn giản để thực hiện điều ước, ví dụ như tai và mắt, chúng biến thành nồi lẩu và bữa cơm kiểu Pháp. Còn tâm nguyện lớn hơn mà anh nói, nghiêm túc mà nói hẳn là tầng thứ ba.”

“Ừ.” Đoạn Dịch gật đầu, “Tâm nguyện kiểu này không phải nhu cầu vật chất đơn giản, trước mắt chúng ta chưa thử nghiệm cũng không biết thử nghiệm như thế nào. Thế… chúng ta có thể vào nhà nhỏ nghiệm chứng một chút. Đương nhiên, để an toàn, tôi nghĩ chúng ta nên tìm hiểu kỹ mấy npc trước đã. Bằng không, tùy tiện ước với nhà nhỏ sẽ gặp nguy hiểm.”

Nhà nhỏ và rừng rậm không có nhiều manh mối, tạm thời lại không thể hủy căn nhà. Cũng may vẫn còn NPC. Có lẽ có thể thông qua việc giao lưu với NPC để biết về chuyện xưa của nhà nhỏ.

Vòng qua nhà nhỏ đi đến đằng trước, nhìn nơi đất trống được dùng làm phòng bếp tạm thời. Đoạn Dịch bỗng nảy ra một kế.

Anh nhếch một bên lông mày, khóe miệng kéo lên hiện má lúm đồng tiền. Minh Thiên nhìn biểu cảm của anh liền biết anh đang nghĩ ý xấu. Bước đến trước mặt Đoạn Dịch, Minh Thiên hỏi: “Anh tính làm gì? Cần em phối hợp thế nào, anh cứ nói.”

Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn Minh Thiên, chớp mắt: “Chúng ta dậy sớm có lợi phết, chưa tới giờ nấu cơm. Chúng ta trộm đồ nấu cơm sáng… không, cả cơm trưa cơm chiều, trộm hết đi.”

Minh Thiên cười: “Được.”

Đoạn Dịch nói: “Trộm mấy cái thùng của bọn họ mang vào trong rừng chôn, rồi đôi ta đi bắt cá. Bọn họ muốn ăn ké thì đổi bằng tình báo.”

Đoạn Dịch nói xong thấy Minh Thiên im re. “Sao? Có ý kiến?”

“Đương nhiên không ạ. Chỉ là…” Minh Thiên chỉ cảm thấy, mỗi lần Đoạn Dịch trình bày đều vô cùng hấp dẫn. Anh tự tin, nắm chắc, có chủ kiến, có quyết đoán, có thực lực, khiến người ta toàn tâm toàn ý muốn làm đồng đội, tỏa ánh sáng đến mức không thể rời mắt.

Đoạn Dịch cười cười.

Minh Thiên cúi đầu ôm thùng. “Không thể đợi muộn hơn. Chúng ta tranh thủ dọn luôn.”

·

40 phút sau. Đúng 7 giờ rưỡi.

Người đại diện Dung Dung trừng mắt nhìn “phòng bếp” trống trơn, mặt trắng bệch, sốt ruột hoảng hốt phái nhân viên công tác tìm đồ. “Sao lại bị mất trộm? Tôi dặn rồi, nhiều người nhiều đôi mắt như vậy, sao không ai canh đồ hả?”

“Tiêu rồi tiêu rồi, Hoa Hồng phải uống sữa bò mỗi ngày. Giờ… giờ không có sữa bò, cô ấy sẽ nổi giận đấy!”

“Cái đám đần mấy người, đứng ngẩn ra làm quái gì! Đi tìm ngay cho tôi!”

Chửi mắng nhân viên công tác một hồi, Dung Dung dậm giày cao gót lo lắng suông. Giọng oang oang của cô ta đánh thức những người chơi đang ngủ say. Các người chơi lục tục từ nhà cây xuống dưới, ngơ ngác không hiểu gì. Đồng dạng không rõ nguyên do còn có Hoa Hồng.

Cô ta mở cửa sổ, thản nhiên nhìn xuống phía dưới. Cô ta vẫn đeo kính râm, nhưng nhìn cái cằm bạnh ra là biết giờ phút này cô ta đang cực kỳ khó chịu.

Không biết vì sao mà Dung Dung đặc biệt sợ cô ta, lập tức hướng về phía nhà trên cây nói: “Bữa sáng có chút vấn đề, tôi chuẩn bị ngay đây.”

“Ừ. Đưa ít thuốc lên đây cho Phong Sơn. Anh ấy vào nhà nhỏ cả đêm, tôi cũng đợi ảnh cả đêm, trời sáng mới trở về. Các cô giúp ảnh băng bó vết thương đi. Bây giờ tôi muốn ngủ. Đừng ồn.” Hoa Hồng nói xong thì đóng cửa sổ.

Vừa lúc Đoạn Dịch và Minh Thiên mỗi người ôm một xô cá trở về. Nghỉ chân nghe Hoa Hồng nói xong, Đoạn Dịch biết thêm ít thông tin. Thứ nhất, người đàn ông già nua không mắt không tai tên Phong Sơn. Thứ hai, tối hôm qua Phong Sơn đến nhà nhỏ ở cả đêm. Vậy hai tai hắn ta bị cắt lúc tối qua tại nhà nhỏ? Là hắn ta chủ động cắt, hay nhà nhỏ thông qua phương thức nào đó lấy mất?

Trong đầu Đoạn Dịch lướt qua rất nhiều suy nghĩ, lại không hề biểu hiện trên mặt, chỉ đặt xô cá xuống đất. Cạnh cọc cây có không ít rơm rạ, Minh Thiên đặt nồi sắt lên giá, bắt đầu nhóm lửa. Đoạn Dịch là kiểu người không biết nấu cơm, không biết xử lý hai xô cá thế nào, bèn tìm người chơi khác tới hỗ trợ. Một lát sau, Ổ Quân Lan cắt bỏ nội tạng, Hứa Nhược Phàm tìm gia vị và rượu không bị Đoạn Dịch giấu, khử mùi tanh của cá, bỏ vào nồi nêm muối, nấu một nồi canh cá đơn giản.

Tham Khảo Thêm:  Chương 254: C254: Dầu cạn đèn tắt

Thịt cá tươi béo mỡ, nấu nướng đơn giản vẫn ra được màu canh tuyết trắng. Mùi thơm xộc vào mũi, Dung Dung nhìn mà thèm.

Dung Dung tự nhiên tới gần họ. “Ngày hôm qua chúng tôi chia rất nhiều đồ cho mọi người. Mà mọi người nấu cũng cần dùng muối, rượu, đều là của chúng tôi. Hiện tại mọi người cũng nên chia đồ ăn với chúng tôi.”

Ổ Quân Lan không rõ nội tình, vì thế cầm chén múc canh. Lúc cô sắp đưa canh cho Dung Dung thì bị Đoạn Dịch giật mất. Cầm bát canh cướp từ tay Ổ Quân Lan thổi thổi, húp một miếng, Đoạn Dịch nhìn về phía Dung Dung: “Canh này đâu thể tùy tiện cho cô. Cô dùng đồ mà đổi.”

“Anh, anh có ý gì?” Dung Dung có chút bực bội, “Tôi tiêu tiền mời mấy anh tới, mấy anh tỏ thái độ gì đấy hả?”

“Các cô mời chúng tôi tới, rốt cuộc để chúng tôi làm gì, cô tự hiểu lấy.” Đoạn Dịch ngẩng đầu nhìn thoáng qua phòng của Hoa Hồng và Phong Sơn, hạ giọng nói với Dung Dung, “Hoa Hồng tới để ước nguyện? Có phải quá trình ước nguyện sẽ gặp nguy hiểm, chọc ra yêu ma quỷ quái, nên mấy cô mới mời chúng tôi tới để ngừa vạn nhất?”

“Nếu là như thế, chuyện mấy cô muốn làm, và bí mật về nhà nhỏ phải nói cho chúng tôi biết. Chứ không chúng tôi giúp mấy cô kiểu gì? Chúng tôi cần có thông tin để phòng ngừa những tình huống nguy hiểm. Lỡ mà 12 thầy đuổi ma chúng tôi đều tặng mạng cho nó thì biết tìm ai tính sổ?”

Dung Dung không trả lời, nhưng sắc mặt biến đổi, sau đó liếc vội hướng nhà cây của Hoa Hồng. Đoạn Dịch từ động tác của cô hiểu ra điều gì, nói: “Cô ta đang ngủ. Chúng ta trộm trao đổi, cô ta không nghe được đâu. Không phải cô ta muốn uống sữa bò à? Cô có thể dùng canh cá để thay thế. Lỡ cô ta mà nổi giận thì không tốt lắm nhỉ?”

Đoạn Dịch ngửa đầu uống sạch chén canh cá. “Không nói nữa. Dù sao canh này còn chưa đủ chia cho 12 người chúng tôi. Uống xong chúng tôi liền chạy lấy người.”

Dung Dung cả giận: “Anh, các anh không đi được. Chúng tôi cũng không đi được. Xung quanh rừng rậm bị sông đen bao vây, chúng ta chỉ có thể đợi tới ngày đó để lên thuyền. Chúng ta tạm thời không thể rời khỏi đây. Anh đừng hòng dùng cái này uy hiếp tôi.”

“À, được thôi. Không đi nữa, cứ ở đây chơi vậy. Cô là người đại diện nhỉ… Tôi thấy trong đội của cô có nhân viên tài vụ, người dẫn đường, chuyên viên tạo hình, chuyên viên trang phục và chuyên viên trang điểm? Các cô có thể đi săn hả?” Đoạn Dịch cười cười, dùng đũa gắp một miếng cá mỡ màng bỏ vào miệng. “Các cô không đi săn, chúng tôi thì có. Nếu các cô tính mấy ngày sau chỉ ăn quả dại chua lè, rau dại đắng nghét, thì cô đừng nói nữa. Ồ…”

“Chắc gì các cô có đủ quả dại rau dại mà ăn. Vì chúng nó sẽ bị chúng tôi chiếm hết.” Nói đến đây, Đoạn Dịch tỉnh bơ rút súng của Nicole ra ngắm nghía.

“Tôi có súng này.”

Nếu nói vừa rồi Đoạn Dịch chỉ vừa đe dọa vừa dụ dỗ. Thì hiện tại chính là không biết xấu hổ chơi lưu manh ép buộc người ta.

Thấy anh lấy súng ra, người đại diện Dung Dung bị dọa sững sờ. Trừ cái này ra, cô thật sự sợ Hoa Hồng. Cô nghĩ nếu mình không sắp xếp việc ăn, ở, đi lại của Hoa Hồng cho đàng hoàng, cô sẽ bị cô ta quở trách, cô lo lắng vô cùng.

Vì thế nên Dung Dung bị khuất phục. “Tôi không thể nói cho quá nhiều người nghe. Anh… anh tìm một chỗ, tôi nói riêng cho anh nghe.”

Đoạn Dịch nâng tay, vô cùng tự nhiên đặt lên bả vai Minh Thiên bên cạnh. “Tôi mang theo em trai, được không?”

“Vậy… vậy đi. Chỉ hai người, không thể nhiều hơn.” Dung Dung cau mày nói, “Chuyện này, các anh không thể nói cho những người khác. Nếu không Hoa Hồng không để yên cho tôi đâu!”

·

20 phút sau, bên bờ sông nhỏ.

Đoạn Dịch và Minh Thiên sóng vai dựa lưng vào một thân cây. Dung Dung đứng đối diện hai người, sắc mặt không vui hỏi: “Muốn hỏi cái gì, nói mau lên. Không biết khi nào cô ấy sẽ dậy, không có sữa bò, tôi phải đưa canh cá cho cô ấy!”

Đoạn Dịch nhìn Dung Dung, dẫn đầu hỏi: “Phong Sơn và Hoa Hồng là người yêu?”

Dung Dung mất kiên nhẫn gật đầu.

“Thế…” Đoạn Dịch lại hỏi, “Hai người bọn họ bao nhiêu tuổi?”

Dung Dung nói: “Hoa Hồng 29 tuổi. Phong Sơn… Tôi không biết. Chắc là không sai biệt lắm.”

Tuổi tác không sai biệt? Nghi ngờ cùng Minh Thiên liếc nhau, Đoạn Dịch hỏi tiếp: “Tại sao Phong Sơn không có tròng mắt và hai tai? Ngoại hình của hắn và Hoa Hồng quá khác biệt, trông như cách nhau hai mươi tuổi. Có nguyên nhân gì không?”

Dung Dung cau mày, chỉ nói: “Đây là lý do tôi tìm các người. Nhà nhỏ kia… có thể thực hiện điều ước của người ta. Nhưng trong nhà nhỏ có ma quỷ… sẽ biến người ta già đi, móc mắt của người ta… Thế nên tôi mới tìm thầy đuổi ma.”

Lời nói đến nơi đây, Dung Dung hơi hoảng loạn mà nhìn Đoạn Dịch: “Tôi nói đúng sự thật. Nhưng các anh đừng hòng chạy. Các anh là thầy đuổi ma nên có thể đối phó với ma quỷ. Chẳng lẽ chút bản lĩnh đó các anh cũng không có? Nói nữa, tới cũng tới rồi, không có thuyền tới đón, các anh đừng mong vượt sông rời đi.”

“Là Hoa Hồng nói cho cô biết? Lần trước cô không đi cùng cô ta?” Đoạn Dịch hỏi.

Dung Dung lắc đầu: “Không có. Đây là lần đầu tiên tôi đi cùng cô ấy. Hồi trước đều là Phong Sơn đi cùng.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 505

Đoạn Dịch bắt được manh mối. “Cho nên chuyện trong nhà nhỏ có ma quỷ đều do Hoa Hồng nói cô mới biết. Kỳ thật bên trong có gì, cô không biết cũng không thấy?”

Dung Dung tiếp tục lắc đầu. “Đúng là tôi không biết.”

Lại cùng Minh Thiên liếc nhau, trong mắt hai người đều tỏ vẻ đã hiểu. Lần thứ hai nhìn Dung Dung, Đoạn Dịch hỏi: “Cô là người đại diện của Hoa Hồng đã bao lâu?”

“Từ lúc cô ấy ra mắt công chúng đã theo rồi. Mười năm.” Dung Dung nói, “Bảy năm đầu lắm, ba năm gần đây mới trở nên nổi tiếng(1). Chứng tỏ nhà nhỏ linh nghiệm!”

“Vậy Phong Sơn và Hoa Hồng yêu nhau từ khi nào?” Đoạn Dịch hỏi.

Dung Dung ngẫm nghĩ: “Tầm ba năm trước…”

“Ba năm trước Hoa Hồng bắt đầu nổi tiếng. Cũng là ba năm trước cô ta quen Phong Sơn? Thế cô ta đến nhà nhỏ khi nào?” Đoạn Dịch hỏi, “Đừng nói cũng là ba năm trước?”

“Đúng vậy, cũng là ba năm trước.” Dung Dung nói, “Hoa Hồng là ca sĩ không mấy tiếng tăm, tính tình hậm hực, sáng tác trì trệ không có đột phá, có khoảng thời gian rất dài không viết được bài hát nào. Có một lần cô đi du lịch giải sầu, thuận tiện sưu tầm phong tục tìm linh cảm. Đó cũng là lúc cô ấy gặp Phong Sơn.”

Tạm dừng một chút, Dung Dung nhớ lại, “Ôi đúng rồi, ban đầu Phong Sơn là fan của cô ấy. Sau khi gặp Hoa Hồng, Phong Sơn nói cho cô ấy biết trong rừng này có Nhà Tâm Nguyện, có thể thực hiện tâm nguyện của người ước.”

“Phong Sơn vừa nói vậy, Hoa Hồng liền đi theo hắn? Cô minh tinh này gan to ghê.” Đoạn Dịch tò mò hỏi.

Giọng điệu Đoạn Dịch như đang bàn việc nhà, dễ dàng khiến Dung Dung đồng cảm. Bất tri bất giác Dung Dung quên mình là người đang bị ép hỏi, lải nhải ngay: “Đúng rồi đấy! Lúc tôi nghe kể mà sợ gần chết. Gan to thực sự. Ai biết Phong Sơn là người nào? Là fan thường, fan cuồng hay antifan(2)? Sao cô ấy dám tin lời hắn nói?”

Lắc đầu, Dung Dung nói tiếp: “Lúc ấy Hoa Hồng chưa nổi tiếng, người đại diện tôi đây còn quản được cô ấy. Tôi từng phê bình cô ấy, nhưng cô ấy có giải thích với tôi. Hiện tại ngẫm lại, lời giải thích cũng hợp lý.”

“Hoa Hồng nói bọn họ gặp nhau ở quán bar, Phong Sơn là ca sĩ quán bar. Một đêm nọ, Hoa Hồng ngồi dưới hàng ghế dài, Phong Sơn đứng trên sân khấu, hắn hát rất nhiều bài của Hoa Hồng, tiếng hát thấm vào tim cô ấy. Cho nên Hoa Hồng cảm thấy hắn hiểu mình, nguyện ý tin hắn.”

“Còn nữa, lúc ấy sự nghiệp Hoa Hồng gặp trắc trở lớn, bị người ta công kích thậm tệ, cô ấy nói cô ấy mượn cớ đi du lịch tìm linh cảm sáng tác, thật ra là để tự sát. Trong trạng thái tâm lý như vậy, cô ấy không sợ Phong Sơn lừa, ngựa chết coi như ngựa sống chạy chữa.”

“Trước khi hai người bọn họ xuất phát, tôi đã gặp mặt Phong Sơn. Lúc ấy hắn vẫn là một thanh niên trẻ đẹp trai. Nhưng khi quay về đã già đi hai mươi tuổi. Cơ mà…” Dung Dung cảm thán nói, “Sau đó một bài nhạc phim của Hoa Hồng hot lên. Từ đấy, cô ấy tin chắc rằng Nhà Tâm Nguyện có thể giúp cô ấy thực hiện, cũng cùng Phong Sơn chính thức ở bên nhau.”

“Tôi từng nghe hai người trò chuyện. Phong Sơn hỏi cô ấy, nếu hắn già rồi, cô ấy còn yêu hắn không. Cô ấy nói, mặc kệ hắn thế nào, cô sẽ không bao giờ rời bỏ hắn. Phong Sơn trả lời, vậy thì hắn yên tâm, hắn sẽ duy trì ước mơ âm nhạc của cô ấy.”

Bị Đoạn Dịch vừa đe dọa vừa dụ dỗ thêm lời khách sáo, Dung Dung coi như là biết gì nói nấy, không nửa lời giấu giếm.

Đoạn Dịch đã đoán được đại khái câu chuyện, lập tức hỏi: “Phong Sơn bị mù từ khi nào?”

“Hai năm trước.” Dung Dung nói, “Lúc ấy Hoa Hồng muốn tranh Giải Kim Khúc(3), giải thưởng âm nhạc quốc nội lớn. Nhưng mà cô ấy báo danh trễ, tính ra là sẽ bị lỡ. Cô ấy không cam lòng, liền cùng Phong Sơn tới nơi này ước nguyện. Lúc quay về, Phong Sơn mất hai mắt. Còn Hoa Hồng được đặc cách vào danh sách, cuối cùng đoạt giải, từ đó nổi tiếng khắp nơi.”

“Được rồi được rồi, tôi phải đi.” Dung Dung hơi sốt ruột, “Mãi Hoa Hồng mới nổi tiếng, tôi đi theo cũng kiếm được chút lời. Tôi vừa mua mấy căn biệt thự cao cấp, cần tiền trả khoản vay. Giờ Hoa Hồng càng lúc càng nóng tính, tính tình cũng khó hầu. Lỡ cô ấy hủy hợp đồng với tôi, tôi biết đi đâu tìm cây rụng tiền? Tôi phải đi rồi! Đi hầu hạ cô ấy!”

“Từ từ. Cho tôi hỏi vấn đề cuối cùng.” Đoạn Dịch gọi cô lại, “Lần này các cô tới đây vì cái gì?”

Dung Dung nói: “Vẫn là vì tham vọng âm nhạc của Hoa Hồng. Phong cách âm nhạc của cô ấy là nhạc đồng quê, tương đối bắt tai. Hiện cô ấy đã có thanh danh lẫn vinh dự, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy chưa đủ.”

“Chưa đủ?” Đoạn Dịch cân nhắc một chút, “Cô ta muốn trở thành ca sĩ sáng tác toàn năng?”

Dung Dung thở dài: “Người ta bây giờ á, lúc thì thích phong cách Trung Quốc, lúc thì thích pha trộn yếu tố hip-hop, có khi lại thích nghe rock and roll, tất nhiên đa số vẫn chuộng kiểu nhạc truyền thống, tình ca này nọ. Phong cách âm nhạc hạn chế rất nhiều cơ hội của cô ấy, cô ấy sợ thời gian dài sẽ đẩy cô ấy trở về ca sĩ nhỏ không danh tiếng, mất đi tất cả hiện có. Cho nên cô ấy muốn thắp sáng thiên phú của mình, thử đa dạng phong cách.”

“Chưa kể dạo này có rất nhiều người bôi đen cô ấy, làm cô ấy vuột mất nhiều hợp đồng đại diện thương hiệu. Cô ấy còn muốn sửa quan niệm trên mạng về đúng thực tế. Cô ấy không muốn nghe bất cứ tin tiêu cực nào nữa.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 92: 92: Ngoại Truyện Lâm Sơ Nguyệt 2

“A, nửa năm sau có một giải thưởng âm nhạc quốc tế lớn, nếu có thể lọt vào danh sách đề cử, cô ấy sẽ trở thành thiên hậu(4) chân chính. Nhiều người lưu hành giới ca hát bây giờ không so sánh được với cô ấy đâu.” Nhắc tới sự nghiệp Hoa Hồng, Dung Dung nhịn không được lảm nhảm, kể lể khá chi tiết.

“Được chưa? Hỏi xong chưa. Các anh đừng tiết lộ bí mật của cô ấy ra ngoài! Tôi sẽ đưa các anh tiền! Chúng ta cần bảo vệ Hoa Hồng, Hoa Hồng tốt, chúng ta cũng tốt. Cô ấy có thể kiếm tiền, thì chúng ta không nghèo được!” Dặn dò xong Đoạn Dịch và Minh Thiên, cô vui vẻ rời đi.

Nhìn bóng lưng Dung Dung, Đoạn Dịch suy nghĩ một lát rồi nói: “Cái gọi là nhà nhỏ có ma quỷ hại người, khả năng cao chỉ là lời nói dối lừa người đại diện. Cô ta vào nhà nhỏ ước nguyện, trong nhà có ma quỷ, Phong Sơn bảo vệ cô ta nên bị ma quỷ làm hại. Chuyện này nghe qua, trông cô ta sẽ không quá ác.”

“Nhưng nếu ước nguyện cần trả một cái giá đắt, mỗi lần đều là Phong Sơn hy sinh bản thân, giúp Hoa Hồng ước nguyện. Tương đương với việc để thực hiện tham vọng của cô ta, Phong Sơn phải hủy hoại bản thân. Thế thì nhân phẩm của cô ta quá tệ hại. Là nguyên nhân mà Hoa Hồng lừa Dung Dung rằng nhà nhỏ có ma quỷ.”

Minh Thiên im lặng đã lâu mở miệng: “Vâng. Em đồng ý với cái nhìn của anh. Chúng ta có thể động não xâu chuỗi các sự kiện trước đó.”

“Nhà nhỏ có thể thực hiện ước nguyện của một người. Nếu đơn giản là mức độ ảo giác, nó có thể trực tiếp làm, không cần trả giá gì hết. Nhưng khi điều ước của Hoa Hồng quá lớn, nó sẽ đòi nợ, ví dụ như hai tai, đôi mắt, tuổi thọ. Tôi cho rằng, không chỉ Phong Sơn, còn có rất nhiều người từng tới đây ước nguyện, cho nên nhà nhỏ có rất nhiều vành tai và tròng mắt.”

Đoạn Dịch nhăn chặt mày.

“Ừm. Hiện chúng ta đã biết tai và mắt trong nhà nhỏ từ đâu mà có. Chỉ sợ là đòi nợ từ trên người kẻ ước nguyện.”

Nhà Tâm Nguyện có thể thực hiện ba mức độ nguyện vọng. Đối với ảo giác và nhu cầu vật chất đơn giản, nó sẽ không đòi người ước nguyện bất cứ thứ gì. Tuy nhiên nó không thể tạo ra một vật thể từ không khí, nên nó sẽ lấy tai và mắt từ người ước những nguyện vọng to lớn, hóa thành đồ vật tương ứng.

Nhu cầu đơn giản không quan trọng gì, nhưng một khi ước điều to lớn với nhà nhỏ, nhà nhỏ sẽ giúp bạn thực hiện nguyện vọng, cùng lúc đó sẽ lấy cái giá cần trả.

Đoạn Dịch nhịn không được cảm khái: “Nếu chúng ta tổng kết không sai, cô Hoa Hồng này quả thực là lòng tham không đáy.”

“Ba năm trước, Hoa Hồng ước được nổi tiếng, không còn là một ca sĩ vô danh. Fan Phong Sơn thích cô, dùng 20 năm tuổi thọ đổi lấy.”

“Hai năm trước, Hoa Hồng ước được giành Giải Kim Khúc, Phong Sơn hy sinh hai mắt của mình.”

“Giờ cô ta lại mang Phong Sơn tới… Lần này cô ta muốn nhiều hơn. Nhân tính tham lam, dã tâm càng lúc càng lớn, thế thì trừ mất hai tai, liệu Phong Sơn sẽ còn mất thêm gì khác?”

Minh Thiên cũng rất nghiêm túc. “Tối hôm qua Phong Sơn đã trả giá bằng hai tai, nhưng Hoa Hồng vẫn chưa tính rời đi. Có thể thấy nguyện vọng của cô ta chưa được thực hiện. Nhất định Phong Sơn sẽ trả giá nhiều hơn, sẽ mất mạng.”

·

Xuyên qua rừng cây rậm rạp, Đoạn Dịch và Minh Thiên quay về vị trí nhà cây. Vừa rồi bọn họ đi vào rừng, mấy người Tiết Cảnh, Chân Cao Kiệt còn chưa rời giường. Bây giờ từ xa nhìn qua thì thấy bọn họ ngồi vây quanh nồi sắt, mỗi người bưng một bát canh cá.

“Chậc, lợi cho bọn họ.” Đoạn Dịch cụp mắt. Nhấc chân đang muốn đi tới, Minh Thiên chộp lấy cổ tay anh.

“Sao vậy?” Đoạn Dịch hỏi.

Minh Thiên nói: “Sau khi về anh đừng nói gì hết.”

Đoạn Dịch chớp chớp mắt, hiểu ý Minh Thiên. “Ừm, tôi hiểu mà.”

“Anh cái gì cũng tốt, mỗi tội đối với đồng đội không hề giữ lại gì cho mình. Bọn họ muốn có thông tin thì tự đi mà tìm.” Minh Thiên nói, “Ai có thông tin, người đó khống chế thế cục.”

Ngước mắt nhìn thật sâu vào mắt Minh Thiên, Đoạn Dịch vỗ vai hắn.

“Đi thôi.”

Trở lại bên nồi sắt, Ổ Quân Lan dõi qua ngay. “Dung Dung có nói gì không?”

Đoạn Dịch lắc đầu, tạm thời không đáp.

Tiết Cảnh mở miệng: “Vừa rồi Chân Cao Kiệt báo kết quả soi, nói tối qua soi số 2 Minh Thiên ra Người tốt.”

– —

(1) Raw là không hồng, và bạo hồng. Mình đổi qua từ khác cho thân thiện.

(2) Fan = người hâm mộ, antifan = người tẩy chay

(3) Thiên hậu là người nổi tiếng, có sức ảnh hưởng lớn với giới giải trí. K rành showbiz Trung nên để raw, mn có từ nào thay thế hay hơn thì nói mình nhé.

(4) Giải Kim Khúc (Golden Melody Awards 金曲奖) là giải thưởng âm nhạc lớn nhất Đài Loan và là sự kiện trao giải âm nhạc quy mô lớn có uy tín và ảnh hưởng lớn nhất trong làng nhạc Hoa ngữ. GMA được coi là “Giải Grammy của Đại Trung Hoa”, được Bộ Văn hoá Đài Loan tổ chức thường niên với lần đầu vào năm 1990. Giải thưởng trao cho các nhạc sĩ, ca sĩ sáng tác và biểu diễn bằng tiếng Hoa cụ thể bao gồm 4 loại thứ tiếng: Quan Thoại (tiếng phổ thông), Đài Ngữ, Khách Gia, và tiếng thổ ngữ ở Nam Đài Loan.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.