Nhà Tiên Tri Được Chọn

Chương 58



Minh Thiên được xác nhận là Người tốt hai lần, thân phận gần như trở thành người đáng tin nhất.

Đang là giai đoạn đầu, các người chơi bị thiếu thông tin phá giải phó bản, vì thế ngồi vây quanh nồi sắt thảo luận xem hôm nay nên vote ai.

Đoạn Dịch và Minh Thiên tạm thời chưa vào ngồi, chỉ song song dựa vào thân cây gần đấy.

Tiết Cảnh giúp Chân Cao Kiệt báo kết quả soi, Chân Cao Kiệt nói: “Ngày đầu tiên tôi soi số 8 ra người tốt, 8 vào tù luôn; số 2 được số 4 soi ra người tốt, cho nên tôi kiểm tra cậu ấy. Kết quả cậu ấy là người tốt. Về hôm nay vote ai, tôi có chút ý tưởng, mọi người muốn nghe không?”

Số 1 Ổ Quân Lan hỏi hắn ta trước: “Tối hôm qua số 4 bị cắn, anh không bị cắn, không thấy kỳ lạ à?”

Chân Cao Kiệt lập tức nói: “Có gì mà kỳ? Đó là kế hoạch của cô ta. Mọi người nhớ tối qua cô ta mạnh dạn lead dân thế nào không? Cô ta nói ảo thuật gia đừng quan tâm cô ta, phù thủy hãy cứu cô ta. Kế hoạch rõ là lừa bình thuốc của phù thủy, thuận tiện hắt cho tôi bát nước bẩn. Tôi cảm thấy lần này phù thủy CARRY* cả làng. Phù thủy không cứu cô ta là đúng!”

Ổ Quân Lan nhíu mày, tạm thời không nói nữa, Chân Cao Kiệt liền nói: “Số 4 Khang Hàm Âm chính là sói. Số 2 cô ta từng soi tôi đã kiểm tra, là người tốt. Nhưng cô ta là sói, không thể nào soi liên tục hai lần đều thuộc phe tốt. Số 2, cô ta muốn kéo phiếu của cậu thôi. Như vậy người thứ hai bị cô ta soi chắc chắn là sói.”

Ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Dịch. “Số 2 giao Cảnh Huy cho anh, nghĩa là cô ta soi anh ra người tốt. Anh là người thứ hai cô ta soi. Căn cứ vào suy đoán của tôi, khả năng cao anh chính là sói. Ai bên phe tốt hôm nay hãy vote số 7 Đoạn Dịch.”

Đoạn Dịch nghe vậy, tạm thời không phản ứng, mà nhìn phản ứng của người chơi khác.

Thần sắc của mỗi người khác nhau, nhiều người có vẻ bị lời Chân Cao Kiệt làm rối rắm, dường như không ít người tán thành hắn ta. Nhưng xuất phát từ chút băn khoăn, tạm thời không phát biểu ý kiến.

Lúc này, Minh Thiên đi đến chỗ đám người, ngồi xuống xếp bằng giống mọi người.

Tự múc cho mình một chén canh cá, Minh Thiên nhìn phía Chân Cao Kiệt: “Mép mồm anh còn dính canh cá kìa. Cá này là buổi sáng số 7 bỏ công bỏ sức bắt về. Ăn cá người ta, còn muốn nhai đầu người ta, anh có ý tốt thật đấy.”

Mặt Chân Cao Kiệt lộ vẻ hơi nan kham, nhưng cực lực nhịn xuống, nói: “Này… Việc nào ra việc đó. Tôi dùng logic phân tích, liên quan gì đến việc tôi ăn uống.”

“Logic? Được, hiện tại chúng ta nói logic.” Minh Thiên nói, “Tôi được soi ra người tốt hai lần, thân phận được xác nhận, hẳn là tôi nên lead tiết tấu nhỉ. Tôi không đồng ý hủy Cảnh Huy. Nếu số 4 đã bị loại, hai tiên tri một đổi một. Hôm nay vote anh.”

Chân Cao Kiệt nhíu mày, hắn ta không nhìn Minh Thiên, mà nhìn về phía các người chơi còn lại. “Phe người tốt nghe tôi nói. Số 2 và số 7 có quan hệ tốt, thường đi cùng nhau, điều này chúng ta đều thấy cả. Số 2 được soi ra người tốt hai lần, hiện tại thân phận đáng tin. Thân phận của cậu ấy là do tôi xác nhận. Nếu tôi là sói, tôi giúp số 2 xác nhận thân phận, để cậu ta bảo vệ anh trai tốt số 7 của mình, tự đẩy mình vào thế khó à, mắc gì tôi lại làm thế? Tôi sao dám mạo hiểm như vậy? Phe người tốt, nếu tôi là sói, lẽ ra tôi không nên chơi kiểu đó chứ.”

Thở dài, Chân Cao Kiệt nói tiếp: “Tôi biết, mọi người cùng trải qua nhiều phó bản nên có cảm tình với nhau, đa số mọi người đều tin tưởng số 4. Làm tiên tri tôi đây chơi mà mệt tâm. Nhưng mọi người ngẫm lại đi, tôi có vấn đề ở đâu không? Số 4 tự cắn để kéo chết tôi. Mà số 7 là người thứ hai cô ấy soi, dưới tình huống số 2 là người tốt, anh ta nhất định là sói hùa.”

Lời Chân Cao Kiệt cực kỳ có sức thuyết phục.

Đoạn Dịch lướt qua biểu hiện của từng người chơi, cảm thấy đa số người chơi đều bị hắn ta thuyết phục.

Minh Thiên không nhìn người chơi khác, chỉ hỏi Chân Cao Kiệt: “Thế tôi hỏi anh, tối nay anh tính kiểm tra ai? Bốn sói gồm những ai?”

Chân Cao Kiệt nói: “Số 4, số 7 là hai sói. Còn thiếu hai… Ván này tổng có bốn sói, hơn phân nửa là sói đảo phe. Số 9 và số 12, khi tranh cử cảnh sát trưởng đã bầu tôi, trong hai cô chắc là có một sói.”

“Tôi sẽ soi 9 hoặc 12. Đặc biệt là số 12. Số 9 ban đầu bầu tôi làm cảnh sát trưởng, nhưng đến khi vote bỏ tù thì đổi hướng vote. Số 12 đến cuối đổi qua nghe theo số 4, vote số 3 Bành Trình. Hành động của số 12 rất kỳ quái. Cho nên tôi sẽ soi cô ấy.”

Minh Thiên không vội phản bác Chân Cao Kiệt, nhìn về phía số 9 và 12: “Tôi cũng tò mò vì sao các cô làm như vậy. Hay là hai ngươi giải thích chút đi?”

Số 12 Doãn Oánh Oánh mở miệng nói: “Thời điểm bầu cảnh sát trưởng quá thiếu thông tin, đối với hai tiên tri, em chỉ có thể xem ai có ý đồ kéo phiếu để đoán thôi. Cho nên em tạm tin số 6 và bầu làm cảnh sát trưởng.”

“Nhưng đến khi bàn luận, em cảm thấy số 4 lên tiếng tốt hơn. Chị ấy nhắn lời với ảo thuật gia và phù thủy, sắp xếp phân phối cho họ nên dùng kỹ năng ra sao, theo em là một hành động rất tốt. So sánh với…”

Tạm dừng một chút, cô nói: “Số 6 nói một câu, làm em cảm thấy anh ta không ổn. Anh ta nói là chịu một đổi một với số 4. Nói chung là em không thích cách nói này. Số 4 Khang Hàm Âm với tâm thái là tìm thêm thông tin cho phe người tốt. Theo góc nhìn của chị ấy, chị ấy không nói nên làm gì với số 6. Nhưng số 6 cứ đòi 1 đổi 1 với chị ấy…”

Tham Khảo Thêm:  Chương 32: Chương 32

“Em không biết đúng hay không. Đó là lý do em sửa vote.”

Nói tới đây, cùng số 9 liếc nhau, Doãn Oánh Oánh nói: “Tối hôm qua em và số 9 có nói chuyện với nhau. Nguyên nhân chị ấy bầu số 4 kỳ thật không khác em lắm. Khi tranh cử cảnh sát trưởng, chị ấy chỉ có thể bầu bừa theo lượng thông tin ít ỏi. Sau giai đoạn bàn luận, chị ấy do dự, nhưng không kịp đổi vote nên thôi.”

Minh Thiên tiếp lời: “Tôi cảm thấy lời số 9 số 12 nói không có vấn đề gì, lúc đó thiếu thông tin, các cô làm vậy không có gì đáng trách. Thời điểm tranh cử cảnh sát trưởng, mỗi người chơi phát ngôn theo thứ tự, thời gian phát ngôn có hạn, thông tin nói ra cũng có hạn, không đến mức các cô phải chịu trách nhiệm vì đổi vote. Lúc bầu cử, các cô tạm tin số 6, xong việc nghe kỹ càng buổi thảo luận tiện đà sửa vote, là hoàn toàn hợp lý. Bởi vậy…”

Nhìn về phía Chân Cao Kiệt, Minh Thiên nói: “Nếu bàn về người theo phe anh, chúng ta nên tính ngay từ giai đoạn tranh cử xem ai từng bênh anh chứ nhỉ.”

“Số 3 Bành Trình, còn có số 10 Tô Chương Nhạc mới là người cuối buổi thảo luận theo cứng phe anh, muốn vote số 4 hủy Cảnh Huy.”

“Ván bốn sói, hơn phân nửa sẽ là sói đảo phe. Nguyên văn lời của anh đấy.”

Đồng tử hơi co, Minh Thiên trầm giọng, khóe miệng cười khẩy, “Thế xin hỏi trong mắt anh có số 9 số 12 là sói đảo phe, nhưng sao không thấy nhắc số 10?”

Không thèm nhìn Chân Cao Kiệt, ngược lại nhìn về phía các người chơi khác, Minh Thiên nói: “Người tốt nếu không hiểu, tôi sẽ đổi cách nói khác. Số 10 Tô Chương Nhạc tham gia tranh cử cảnh sát trưởng, không có quyền bầu cử, nhưng lúc hắn phát biểu đều là để kéo phiếu cho số 6, tạo bước đệm cho mọi người tin tưởng số 6. Mà vào lúc vote bỏ tù, số 10 vote theo phe số 6, muốn loại số 4 khỏi cuộc chơi. Suy ra số 10 mới thực sự là người theo phe số 6, trước sau không thay đổi.”

“Số 9, số 12 trước tạm theo số 6, sau sửa lại suy nghĩ, không tính là còn theo phe anh ta. Nếu số 9 số 12 là đồng đội của số 4, chơi cái gọi là kịch bản sói đảo phe, hai cô sẽ làm vậy sao? Sẽ không.”

“Chỉ có người nhắm mắt chơi mới do dự, mới vì theo sai phe mà đổi phe, bởi vì các cô thiếu thông tin. Còn sói đảo phe sẽ không như vậy.”

“Sói đảo phe sở dĩ được gọi là sói đảo phe, là vì ngay từ khi bắt đầu chúng đã soạn sẵn chiến lược. Nó sẽ yên lặng fake tri, rồi nhận cứng từ đầu đến cuối, nó sẽ không sửa đi sửa lại khiến mọi người chú ý và hoài nghi. Thế nên, nếu số 6 là tiên tri thật, người duy nhất có thể là sói đảo phe chỉ có số 10, chứ không phải một trong hai số 9 số 12.”

“Một khi đã vậy…” Minh Thiên một lần nữa nhìn về phía số 6, ánh mắt hắn bình đạm, mặt vô biểu tình, giọng nói lại ẩn chứa sự áp bách tột cùng, “Vì sao trong mắt nhà tiên tri anh đây, không có số 10?”

Số 9 số 12 nghe Minh Thiên lên tiếng, hai mắt sáng lên, song song liếc nhau, các cô nhìn về phía số 6, tựa hồ đang chờ hắn ta phản bác.

Nào biết số 6 còn chưa phản bác, số 10 Tô Chương Nhạc đã rú lên: “Đừng có mà lợi dụng logic ép uổng. Mắc cái quái gì tiên tri phải để ý đến tao? Ý nói tao và nó là hai sói? Nói năng nhảm nhí. Tao nói luôn tao là người tốt, là thợ săn. Tao vẫn theo phe số 6 đấy, thế nào là thế nào?”

Minh Thiên mặt không đổi sắc, đứng dậy. “Tôi thấy buổi sáng thảo luận thế là đủ rồi. Số 10 tỷ lệ cao là Vua Sói. Vậy thì chúng ta không thể loại hắn, miễn cho ông ta kéo dân chết theo. Phù thủy buổi tối hãy ném bình độc ông ta. Còn ban ngày, chúng ta vote số 6 fake tri trước.”

“Nếu không phải mày được xác nhận hai lần, tức chết tao.” Tô Chương Nhạc đứng lên mắng Minh Thiên, ngón tay chĩa vào Đoạn Dịch, “Rốt cuộc hai đứa mày có quan hệ gì? Nghe bảo chúng mày là hai thằng đồng tính luyến ái, có đúng hay không? Phì, tởm lợm. Hồi trước thấy mày suy luận đàng hoàng lắm mà. Vì bồ mày là sói nên mày giúp nó, chơi tao? Bố mày không phải Vua Sói, là thợ săn. Mày đừng tưởng bố mày bị ngu!”

Ban đầu Đoạn Dịch tính tự thân cãi lộn một phen. Nhưng có Minh Thiên ra mặt, anh vui vẻ ở bên cạnh xem diễn, muốn xem hắn chơi như thế nào, tẩy trắng cho mình ra sao.

Quả nhiên Minh Thiên không làm anh thất vọng, Đoạn Dịch thu hết vào mắt, lý luận xuất sắc, khóe mắt anh cong lên, ánh mắt hiện ý cười.

Nhưng vừa nghe Tô Chương Nhạc nói vậy, ý cười trong mắt Đoạn Dịch tắt hẳn.

Đi lên trước Minh Thiên, Đoạn Dịch nhìn hắn banh cằm, có vẻ tức lắm. Thật ra ngày thường Minh Thiên hiếm khi gắt vậy, phỏng chừng do Tô Chương Nhạc nói năng đã chạm vào điểm mấu chốt của hắn.

Nắm lấy cánh tay Minh Thiên, Đoạn Dịch kéo hắn ra phía sau mình.

Tiến lên một bước, Đoạn Dịch tạm thời không nói lý với Tô Chương Nhạc, mà nói với những người khác: “Số 4 Khang Hàm Âm không cần thiết phải tự cắn câu bình cứu, có ích gì? Chỉ để hạ thấp uy tín của số 6? Cô ấy hoàn toàn không cần làm thế. Lời nói của cô ấy rất có trọng lượng, logic rành mạch, hơn nữa tính cách thiên về bảo thủ, không thích mạo hiểm. Cô ấy hoàn toàn có thể chọn soi từ từ, đợi tới sáng hôm sau dùng suy luận để đấu khẩu với số 6. Cô ấy sẽ không tự cắn.”

“Phù thủy không dùng bình cứu, do phù thủy muốn ôm bình* bảo vệ mình, hoặc có người khác cần bảo vệ, hoặc là, phù thủy có sách lược riêng, không tin tưởng người khác, không muốn dễ dàng dùng bình cứu. Dưới tình huống đêm đầu phù thủy không cứu người, không biết rốt cuộc là ai, tính cách như thế nào, số 4 không nắm chắc có thể câu được bình cứu thì không thể nào đánh cược tự cắn.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 804: Hoàn toàn có thể ăn gian

“Mà cũng vì cô nói phù thủy hãy cứu mình, người sói liền lợi dụng điều này, quyết định cắn cô ấy, dùng câu nói của cô ấy để dìm cô ấy, nói rằng tối hôm qua cô ấy tự cắn lừa bình. Đúng không, số 6?”

Nhìn về phía số 6 Chân Cao Kiệt, Đoạn Dịch nói tiếp: “Cắn số 4, nói cô ấy tự cắn, không chỉ vu oan cô ấy thành sói, còn có thể nói người kế thừa Cảnh Huy tôi đây cũng là sói. Chiêu này chơi đẹp lắm. Nhưng dưới tình huống như vậy, các anh không thể nói số 2 là sói được. Các anh phải nói số 2 là người tốt, thì mới nói người thứ hai được số 4 soi, cũng là tôi số 7 thành sói. Đồng thời khi số 2 minh oan cho tôi, các anh có thể phủ nhận lập luận của cậu ấy.”

Chân Cao Kiệt đứng bật dậy, lớn tiếng nói: “Phe người tốt đừng tin anh ta. Mọi người có nhớ di ngôn tối qua của Bành Trình không? Về lý do vì sao Tra Tùng Phi bị cắn đầu tiên. Chẳng lẽ Bành Trình phân tích chưa đủ rõ ràng? Đó là chủ ý của số 4.”

“Số 4 từng nói, nếu cô ta là sói, cô sẽ cắn người ít nói ít góp sức nhất. Đến ban ngày sẽ lợi dụng người mạnh để thăm dò nguy hiểm, rồi sẽ cắn người đó sau, như vậy mới có lợi. Cho nên số 4 chính là sói. Cô ta từng nói thế, cũng đã làm như thế!”

“Có lẽ số 4 đúng là từng nói như vậy. Và đừng quên…” Đoạn Dịch cười, cười đến trào phúng. Thanh âm hơi trầm xuống, anh nheo mắt nói, “Lời này, không phải Bành Trình cũng nghe rồi à?”

Nghe Đoạn Dịch nói vậy, người trong sân phản ứng lại, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

Ngay cả Chân Cao Kiệt cũng á khẩu không trả lời được. Hắn ta há mồm rất nhiều lần, lại không nói nên lời.

Đoạn Dịch cười lạnh, nói: “Nếu số 3 Bành Trình nghe số 4 nói vậy, cậu ta làm sói, cảm thấy số 4 nói rất có lý, đương nhiên sẽ khuyên các anh cắn số 8 đầu tiên. Giả dụ số 3 số 6 là hai sói, số 10 có thể cũng là sói. Thế số 5 thì sao? Có phải là sói đảo phe?”

Tiết Cảnh đứng lên, mở miệng nói: “Tiểu Dịch, mình mặc kệ những người khác, cậu phải tin mình không phải là sói. Mình đã dùng kính nhìn lén xem thân phận của cậu, nhưng mình chưa nói gì. Cậu phải biết rằng, thân phận của cậu rất quan trọng…”

Đoạn Dịch ngắt lời hắn ta: “Vô nghĩa, dù tôi có chức năng hay dân thường, thân phận của tôi đều rất quan trọng. Khỏi cần anh nhắc, cũng chả cần anh nói hộ tôi. Đều không phải newbie, ai cáo già hơn ai còn không biết đâu?”

Tiết Cảnh: “…”

“Nói thật là các anh chơi rất hay. Nếu chơi Ma Sói ngoài đời thật, có lẽ các anh sẽ thắng. Nhưng trong trò này thì khác. Nãy rồi tôi và Minh Thiên nói logic trong ván game. Bây giờ nói mấy thứ bên ngoài nhé.”

Ánh mắt anh sắc bén, nhìn về phía Tô Chương Nhạc: “Tôi khuyên ông giữ mồm giữ miệng tôn trọng người khác vào. Tôi kệ ông là thợ săn thật hay thợ săn giả. Tôi cũng kệ người tốt nãy giờ có nghe lọt lời tôi nói hay không. Bí mật về Nhà Tâm Nguyện, hiện tại chỉ có tôi biết.”

“Là tôi giấu đồ ăn của NPC, mượn cớ uy hiếp Dung Dung nói bí mật cho tôi. Giờ tôi sẽ đi tìm cô ta, trả đồ cho cô ta. Hơn nữa tôi sẽ qua bên cô ta canh chừng, tránh để chuyện này xảy ra lần thứ hai.”

“Nghĩa là, các người đừng hòng nghĩ tới việc bắt chước tôi moi thông tin.”

“Dám vote tôi vào tù, tất cả đợi chết hết ở chỗ này đi.”

“Xong. Về thế cục trò chơi, chúng ta đã tranh thủ thời gian cơm nước buổi sáng thảo luận rõ ràng rồi. Buổi tối khỏi cần bàn luận cũng được. Giờ nghe tôi cảnh sát trưởng phát biểu đây, tối nay từ 9 giờ đến 10 giờ, mọi người cùng vote số 6 fake tri. Buổi tối phù thủy tự xem mà dùng độc, ví dụ như số 10 Tô Chương Nhạc. Tất nhiên, phù thủy không độc ông ta cũng không sao.”

Nhìn hướng Tô Chương Nhạc, Đoạn Dịch cho hắn ta ngón giữa: “Tống ông vào tù thì lời cho ông quá. Tôi nói cho ông hay, ông còn dám xàm thêm câu nào, tôi đảm bảo sẽ cho ông chết luôn ở phó bản này.”

Ném lại lời dọa dẫm, Đoạn Dịch trực tiếp kéo Minh Thiên đi mất.

·

20 phút sau.

Đoạn Dịch và Minh Thiên tản bộ trong rừng rậm, bất tri bất giác đi tới bờ sông, dứt khoát song song ngồi xuống bờ sông.

Tiết Cảnh, Chân Cao Kiệt, Tô Chương Nhạc, ba người này Đoạn Dịch nhắm mắt làm ngơ.

Tới bờ sông, cuối cùng anh cũng nguôi cơn bực.

Thở dài một hơi tích tụ nãy giờ, Đoạn Dịch nghiêng đầu nhìn Minh Thiên, thấy hắn ngồi bên bờ sông nhìn mình mỉn cười.

Không thể không cảm thán lần nữa, Minh Thiên lớn lên quá xinh đẹp.

Hắn ngồi bên bờ sông như bông hoa soi gương, phía sau là phông nền cây cối, đỉnh đầu là trời xanh mây trắng. Khác với thái độ ngày thường, hắn đang hiền lành cười, một lọn tóc của hắn bị gió thổi tung, toát lên hương vị tuổi trẻ ấm áp.

“Cái kia…” Đoạn Dịch do dự một chút, không biết nên mở miệng thế nào.

Minh Thiên hỏi anh: “Anh Tiểu Dịch, anh muốn nói gì cứ việc nói.”

Đoạn Dịch tỏ vẻ đứng đắn. “Chắc là do ngày đầu ở nhà nhỏ tôi nói nhìn thấy cậu mặc váy nên bị người ta hiểu lầm, tạo ảnh hưởng không tốt cho cậu. Tôi xin lỗi. Ngoài ra, tôi từng giải thích với cậu, tôi không phải cái kia… như lời Tô Chương Nhạc, cậu đừng để trong lòng. Tôi sợ cậu ngại.”

Đoạn Dịch sợ Minh Thiên sẽ để ý, sẽ cảm thấy khó chịu.

Tô Chương Nhạc vừa dứt lời, Minh Thiên lập tức đen mặt. Đoạn Dịch thấy rõ ràng.

Minh Thiên nghe anh nói, có chút bất đắc dĩ. Nhưng hắn không sửa lời Đoạn Dịch.

Hắn suy nghĩ, chỉ hỏi Đoạn Dịch: “Anh sợ em ngại cái gì?”

“Hở?”

Mình ám chỉ chưa đủ rõ hả?

Đoạn Dịch khép hai mắt, nói: “Sợ… Sợ cậu tưởng tôi muốn quy tắc ngầm cậu. Dù sao tôi cũng là sếp cậu. Cậu đừng để trong lòng, tôi chưa từng nghĩ như vậy. Sao tôi lại nhớ thương cấp dưới của mình? Thế thì khác gì cầm thú.”

Tham Khảo Thêm:  Chương 920: C920: Nổ sung

Từ “Cầm thú” làm Minh Thiên dừng miệng, câu hỏi suýt thốt lên nghẹn trong cổ họng bị nuốt xuống bụng.

“Hửm? Cậu muốn nói gì?” Đoạn Dịch hỏi.

Minh Thiên liếc anh một cái, cười thở dài. “Không có gì anh Tiểu Dịch. Nhân dịp bây giờ rảnh… anh trò chuyện với em một chút đi, vì sao anh bị hiểu lầm là gay.”

Hiểu lầm lan truyền như thế nào? Đoạn Dịch nhớ lại, là chuyện từ 5 năm trước.

Có một thời gian mẹ bắt anh đi xem mắt, anh quen biết một cô gái, hai người trao đổi WeChat, cùng nhau ăn vài bữa cơm, xem như giai đoạn thử tìm hiểu nhau, chưa đến bước hẹn hò. Đến nắm tay cũng chưa từng nắm.

Đương nhiên, đó chỉ là Đoạn Dịch nghĩ thế. Anh cảm thấy hai người không biết gì về nhau, mơ màng hồ đồ ở bên nhau là thiếu trách nhiệm. Nhưng cô gái không nghĩ thế, cô cho rằng hai người đã ở bên nhau.

Lúc đấy công ty Đoạn Dịch mới thành lập, liên tục gặp vấn đề, nhà tân hôn mẹ chuẩn bị cho anh bị anh lén cầm đi bán, tiền bán nhà đổ hết vào công ty.

Đoạn Dịch vội trước vội sau, không bận tâm đến cái nhìn của cô gái, không biết trong lòng cô nảy sinh mâu thuẫn, ngày nào cũng phân vân giữa “Anh ấy bận việc chứ anh ấy vẫn yêu mình” và “Anh ấy không hề yêu mình”.

Hôm sinh nhật của cô gái, cô hẹn Đoạn Dịch đến nhà mình.

Cô không nói với Đoạn Dịch ngày sinh nhật của mình, nhưng cô chia sẻ rất nhiều bài viết trên vòng bạn bè để ám chỉ, ví dụ “Con gái ăn sinh nhật muốn bạn trai tặng quà gì nhất”, “Bài hát phù hợp để nghe ngày sinh nhật”, “Hôn nhau vào ngày sinh nhật là lãng mạng nhất”, “Điều ước sinh nhật của em chính là anh” vân vân.

Kết quả ám chỉ cho đã, Đoạn Dịch không bắt được tín hiệu. Anh đi tay không, chẳng chuẩn bị cái gì.

Cô gái nhìn anh như vậy, cực kỳ mất vui. Cũng may cô đã tự chuẩn bị bánh sinh nhật, ngầm nhắc nhở Đoạn Dịch hôm nay là sinh nhật của mình, để anh cùng ăn sinh nhật với cô ở nhà.

Chuyện vẫn còn khúc sau.

Hai người thổi tắt ngọn nến chuẩn bị cắt bánh ăn, cô gái cảm thấy bầu không khí khá tốt, nhắm mắt lại, muốn Đoạn Dịch hôn mình.

Hai người “Ở bên nhau” đã lâu mà chưa từng nắm tay hôn môi, đôi khi cô lo mình không đủ hấp dẫn, đôi khi thấy Đoạn Dịch là chính nhân quân tử, hoặc là IT thẳng nam không hiểu phong tình, mấy lập trình viên đều vậy mà.

Nhưng hôm nay ăn sinh nhật cô, bầu không khí hoàn hảo, hai người mà không hôn môi thì quá vô lý.

Nếu không hôn môi, ít nhất cũng nên nắm tay?

Nào ngờ điện thoại Đoạn Dịch bỗng reo chuông.

Buông điện thoại, Đoạn Dịch nhìn cô. “Tôi có việc gấp, có thể mượn phòng sách của cô một lát không. Tôi cần sửa bug.”

Xách notebook, Đoạn Dịch vào thẳng phòng sách ngồi.

Cô nhịn không nổi nữa, mở mạnh cửa phòng sách. “Anh đi đi! Anh là thằng khốn nhất tôi từng quen.”

Sau ngày đó cô đợi Đoạn Dịch mở lời xin lỗi cầu hòa. Cô không thật sự muốn đuổi Đoạn Dịch đi, chỉ đơn thuần cáu kỉnh.

Nhưng cô không ngờ Đoạn Dịch lại gửi tin nhắn như này cho mình:

“Xin lỗi. Tôi đã cẩn thận suy nghĩ, hiện tại tôi đang trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, chưa có dự định kết hôn, qua vài lần tiếp xúc, tôi phát hiện chúng ta cũng không hợp nhau.”

Đọc tin nhắn Đoạn Dịch gửi, thêm việc nghe bảo anh đã bán nhà tân hôn, cô gái hoàn toàn hết hy vọng.

Sự tình đến bước này chưa tới mức gây ra hiểu lầm.

Vấn đề là nửa tháng sau, bạn thân của cô gái bắt gặp Đoạn Dịch xuất hiện ở gay bar, hơn nữa gặp tận hai lần.

Lần đầu tiên Đoạn Dịch cùng anh em hẹn uống rượu, trời xui đất khiến vào nhầm gay bar, còn bị một tên 1 vừa mắt, ở quán bar náo loạn một hồi.

Lần thứ hai là Đoạn Dịch đi đón anh họ Cố Lương tại gay bar, bị bạn thân cô gái thấy.

Bạn thân cô gái bất bình, muốn dạy cho “thằng khốn” Đoạn Dịch một bài học, vì thế đăng bài Weibo kể lể trong vòng bạn bè, ám chỉ anh là đồ gay xem mắt lừa hôn. Chuyện này lan truyền tới tận công ty Đoạn Dịch.

Lời đồn đãi càng nói càng đen, Đoạn Dịch không chỉ bị đồn là gay, còn bị đồn là thằng trăng hoa, mỗi ngày hẹn chị,ch một bé thụ, sinh hoạt cá nhân thối nát.

Nhớ lại chuyện cũ mà kinh, Đoạn Dịch tóm lược nguyên nhân, giải thích sơ sơ cho Minh Thiên. “Nói chung là như vậy. Đều là hiểu lầm. Tôi nghĩ cũng chưa từng nghĩ.”

Minh Thiên nghe xong, một lát sau mới hỏi: “Chưa từng nắm tay cô ấy?”

“Cậu đừng cười tôi, thật sự không có.”

Đoạn Dịch tưởng Minh Thiên đang chê cười mình, kể ra nghe khắm thật sự.

Nào biết anh nghe Minh Thiên nói: “Anh Tiểu Dịch, tính cách của anh, đôi khi em thấy đặc biệt khó xử. Nhưng đôi khi lại cảm thấy khá tốt. Nếu không phải như vậy, có lẽ em…”

Minh Thiên không nói nốt… Dù sao thời điểm hai người bắt đầu tiếp xúc với nhau, không được coi là sớm.

“Có lẽ cái gì?”

“Không có gì. Em thấy với tính cách của anh, dù người ta có nói thích anh, chỉ sợ anh vẫn không tin. Anh sẽ nghĩ người này nói chuyện tào lao. Thế nên người đó cần nghĩ một cách bày tỏ đặc biệt, để anh không tin không được.”

“Tôi, tôi đâu đến mức…”

“Còn không, trừ khi anh chủ động thích người ta thì mới được.”

– —

*CARRY: Từ hay dùng trong game online, ý chỉ những người có kỹ năng mạnh “gánh” cả team. Raw là vậy luôn.

*Ôm bình: 1 kiểu chơi “ích kỷ” của Phù thủy: k cứu người khác, để dành bình cứu cho bản thân. Nếu dùng cho người khác thì phải là người đáng tin ở giai đoạn nửa sau game.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.